Sắc mặt của Khương Nguyệt đột ngột tái nhợt, trắng bệch không còn chút máu.
Đây là quy tắc mà chính cô ấy vừa mới đặt ra: ai b.ắ.n trúng hai bên tai của hũ thì được nửa điểm, ai b.ắ.n liên tiếp trúng thì được thêm một điểm. Như vậy, Khương Dao đã dẫn trước cô một điểm rưỡi.
Hiện tại, nếu sau này Khương Dao không phạm thêm sai lầm nào nữa, thì cho dù cô có b.ắ.n trúng tiếp, cũng không có cách nào thắng được, thậm chí còn không thể đạt được kết quả hòa.
Những người đứng xem đều vươn đầu vào để quan sát trong im lặng. Thông thường khi chơi trò ném bình luôn có người reo hò, nhưng lần này, dù người thi có b.ắ.n trúng hay không, cũng chẳng ai dám lên tiếng bình luận. Rõ ràng đây là một trò ném bình vui vẻ, nhưng không khí lại bị sự ganh đua giữa hai người khoá chặt trong sự im lặng, chỉ còn âm thanh của người quản trò vang vọng trong không gian.
Dù là trong sự im lặng, nhưng màn đối đầu giữa hai người là hai vị công chúa và quận chúa cao quý, vẫn đặc sắc hơn nhiều so với trò ném bình thông thường. Mọi người im lặng nhưng vẫn không ngừng tham gia vào sự náo nhiệt.
Đặc biệt là sau khi quận chúa Thanh Hà ném sai, lòng mọi người càng thêm phấn khởi, âm thầm chuyển ánh mắt sang nhìn tiểu công chúa sắp b.ắ.n tiếp.
Thành công của bản thân hiển nhiên là niềm an ủi, nhưng sai lầm của đối thủ còn khiến người ta phấn chấn hơn nữa.
Nhìn thấy Khương Nguyệt mắc lỗi, Khương Dao không thể phủ nhận mình cảm thấy hài lòng.
Nhưng nàng nhắc nhở bản thân không nên kiêu ngạo, phải giữ bình tĩnh, vì một khi tâm lý bất ổn sẽ rất dễ làm lệch hướng bắn.
Cô nén chặt niềm vui, giữ nét mặt bình thản và nắm chặt mũi tên tre.
Đây đã là mũi tên thứ chín, còn hai mũi nữa. Nếu cô trúng cả hai mũi thì có thể lột bộ y phục của Khương Nguyệt, trả lại cho Tô Bồi Phong để cô ấy nguôi giận.
Kiếp trước, Tô Bồi Phong đã không ít lần bị Khương Nguyệt bứt hoa cài tóc, ngậm bực mà không dám phản kháng. Khương Dao chỉ cần nhìn biểu cảm của cô ấy là biết chắc cô ấy đã từng bị Khương Nguyệt bắt nạt.
Khương Dao nâng tay ném ra trước, một tiếng "cạch" vang lên, mũi tên tre chính xác cắm vào trung tâm của hồ đồng.
Sắc mặt của Khương Nguyệt xấu càng thêm xấu, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Việc Khương Dao trúng đích có nghĩa là cơ hội chiến thắng của Khương Nguyệt đã giảm thêm một mức.
Khương Nguyệt nhìn vào chiếc hũ đồng, tĩnh tâm lại, một lúc sau mới đưa tay lên.
Quả nhiên không dễ mà mắc sai lầm liên tiếp, dưới tình huống bình thường, Khương Nguyệt đã ném mũi tên tre trong tay vào trúng tâm của hũ.
Đến đây, mười mũi tên tre của Khương Nguyệt đã được b.ắ.n hết, trúng chín lần, trong đó có một lần trúng cả hai bên tai hũ. Dù chưa trúng hết toàn bộ hũ, nhưng cũng là một thành tích không tệ.
Khương Nguyệt quay lại nhìn chằm chằm vào Khương Dao.
Cô gái nhỏ khẽ vén tay áo, để lộ cánh tay trắng ngần, ánh mặt trời chiếu lên làn da mềm mại của nàng, trông như búp sen non.
Cổ tay nàng mảnh dẻ, như thể chỉ cần hơi bóp nhẹ là có thể gãy.
Hiện Khương Dao còn lại một mũi tên cuối cùng, và đây là mũi tên quyết định thắng thua.
Nếu Khương Dao b.ắ.n trúng hồ đồng, nàng sẽ thắng; nếu trúng vào hai quai sẽ hòa; chỉ khi Khương Dao b.ắ.n ra ngoài, Khương Nguyệt mới có hy vọng thắng.
Khương Nguyệt nghiến răng, căng thẳng nhìn chằm chằm vào mũi tên đang xoay giữa những ngón tay của Khương Dao, cảm thấy ghét cay ghét đắng cảm giác phụ thuộc thắng thua vào tay người khác.
Tô Bồi Phong đứng phía sau Khương Dao, khi nhìn thấy nét mặt của Khương Nguyệt, cô cũng hồi hộp không kém.
Quả thực, Tô Bồi Phong và Khương Nguyệt từng có ân oán. Khương Nguyệt dựa vào gia thế họ Lý, được phong làm quận chúa Thanh Hà, thường xem thường các hoàng thân như Tô Bồi Phong. Cô ta khinh thường họ cũng mang dòng m.á.u họ Khương nhưng không có gia thế mạnh, luôn phải chịu đựng sự chèn ép.
Mẹ Tô Bồi Phong, công chúa Dương Thành, thường dặn cô phải cẩn thận, không được gây rắc rối và tránh xung đột với người khác.
Mỗi lần bị Khương Nguyệt bắt nạt, Tô Bồi Phong chỉ có thể nuốt giận vào trong.
Trong số những người ở đây, không ai mong Khương Dao chiến thắng để làm giảm bớt sự kiêu ngạo của Khương Nguyệt hơn Tô Bồi Phong.
Khương Dao chăm chú nhìn mũi tên tre trong tay mình, cân nhắc khoảng cách giữa vị trí đứng và hồ đồng.
Nàng hơi nheo mắt, giống như những lần b.ắ.n trước, giơ tay và đẩy mũi tên về phía trước.
So với Khương Nguyệt, áp lực của nàng không quá lớn, lần b.ắ.n này cũng không khác gì những lần trước.
Trời xanh trong, mây trắng lơ lửng trên bầu trời.
Mũi tên bay vút lên, lấp lánh trong ánh mặt trời, đường bay hoàn hảo, gần như sẽ cắm vào hồ đồng.
Nhưng ngay lúc đó, một sự việc bất ngờ xảy ra.
Một mũi tên khác từ phía đối diện đột ngột lao đến, đ.â.m trúng mũi tên của Khương Dao, khiến mũi tên của nàng lệch đi và rơi ra ngoài.
Khương Dao nhíu mày, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, không ai ngờ vào khoảnh khắc quan trọng này lại có kẻ can thiệp.
Trọng tài cũng ngạc nhiên, hỏi lớn: "Chuyện gì thế này?"
Mọi người ngước lên theo hướng mũi tên vừa bay đến, chỉ thấy một nam nhân mặc y phục đỏ, lười biếng đứng tựa bên cạnh giỏ tên, tay vẫn giữ tư thế bắn.
Khương Nguyệt nhìn thấy hắn, mắt sáng lên, lập tức gọi lớn: "Tiểu cữu cữu!"
Là Tương Dương Vương, Khương Triều.
Chính hắn đã b.ắ.n trượt mũi tên của Khương Dao.
Sắc mặt của Khương Dao trở nên tái nhợt, nàng nhìn chăm chăm vào người đàn ông vừa xuất hiện, cảm giác tức giận trào dâng trong lồng ngực.
Tô Bồi Phong dường như có một loại ăn ý khó hiểu với Khương Dao. Ngay khoảnh khắc Khương Dao cảm thấy khó chịu, cô ấy lập tức nhận ra sự bất thường của cô, lặng lẽ chắn trước mặt cô. Lúc này đến lượt Tô Bồi Phong nắm lấy tay cô, hai bàn tay nhỏ bé, non nớt và ấm áp, nắm chặt vào nhau.
Nói cũng thật kỳ lạ, rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên Tô Bồi Phong và Khương Dao gặp nhau, nhưng cô lại luôn cảm thấy như mình đã quen biết Khương Dao từ lâu rồi, có một cảm giác thân thuộc khó diễn tả.
Tô Bồi Phong giải thích: “Đó là Tương Dương Vương, là con nuôi của Hoàng ngoại tổ phụ, cũng nên coi như là cữu cữu của chúng ta. Khương Nguyệt từ trước đến nay luôn thân thiết với ông ấy, nên…”
Khương Dao khẽ nhếch môi: "Ta biết."
Gió nhẹ lùa qua cỏ cây xung quanh, những bụi tre vàng không xa phát ra tiếng xào xạc, lá khô lướt qua tà váy của Khương Dao.
Trên bãi cỏ xanh, bộ y phục đỏ của Khương Triều trông nổi bật hơn bao giờ hết.
Khương Nguyệt chạy tới phía Tương Dương Vương, vui mừng gọi: "Tiểu cữu cữu, sao người lại tới đây?"
Tương Dương Vương nhẹ nhàng xoa đầu Khương Nguyệt: "Tiểu cữu cữu tới tìm A Nguyệt. A Nguyệt đang chơi b.ắ.n bình với các cô nương sao? Thấy các con chơi vui, ta không nhịn được mà b.ắ.n một mũi. Có phải đã làm phiền các con không?"
Đâu chỉ là làm phiền, rõ ràng là đã làm lệch mũi tên của Khương Dao.
Một người trưởng thành như hắn chẳng lẽ lại không có mắt nhìn đến mức đó, là hắn ngang nhiên chen vào, giúp Khương Nguyệt ngay trước mắt Khương Dao.
Lâm Hạ bình thường nhút nhát, lúc này cũng không nhịn được khi thấy Tương Dương Vương ngang nhiên bắt nạt công chúa nhà mình.
Nàng nói: "Đây là cuộc thi giữa điện hạ của chúng ta và quận chúa Thanh Hà, quy tắc và thắng thua đã được quyết định từ trước, Tương Dương Vương có cớ gì can thiệp? Chẳng lẽ ngài sợ thua?"
Tô Bồi Phong không biết sao lúc này cũng có thêm can đảm, tiếp lời của Lâm Hạ: "Trước mặt mọi người, vừa rồi công chúa đã gần trúng đích, nhưng Vương gia lại b.ắ.n lệch, chẳng lẽ Vương gia không nên có lời giải thích?"
"Chỉ là một trò chơi thôi mà, có gì to tát đâu."
Khương Triều vẫn cười biếng nhác, "Có lẽ thật sự đã làm phiền công chúa điện hạ rồi, vậy công chúa cứ b.ắ.n lại một mũi khác đi, coi như mũi vừa rồi không tính."
Khương Nguyệt cũng phụ họa: "Tiểu cữu cữu không cố ý đâu, điện hạ cứ b.ắ.n lại một mũi kahcs là được!"
Tay của Khương Dao đang run rẩy, cũng là bàn tay mà nàng dùng để b.ắ.n bình.
Cô vẫn cảm thấy sợ hãi, ghê tởm Khương Triều từ trong xương tuỷ, đến mức chỉ cần nhìn thấy hắn là cô đã choáng váng, muốn nôn.
Trọng tài nhìn tình thế này, cũng không dám đưa ra phán quyết. Mũi tên vốn sắp trúng đích của Khương Dao đã bị người khác b.ắ.n lệch, dù xử là trúng hay không trúng thì đều có thể khiến một bên không hài lòng, vì vậy để cô b.ắ.n lại là cách tốt nhất.
Vì thế, ánh mắt của trọng tài hướng về Khương Dao, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của cô, hắn cũng khó mở lời yêu cầu cô b.ắ.n lại.
Khương Dao nhìn chằm chằm mũi tên trên mặt đất, bắt cô phải b.ắ.n lại như thể cô là đứa bé dễ bị bắt nạt sao?
Làm gì có lý lẽ như vậy, vừa rồi rõ ràng là mũi tên của cô sắp trúng đích!
Bắt cô từ bỏ mũi tên trúng đích để b.ắ.n lại một mũi không chắc chắn, làm sao cô có thể đồng ý!
Hơn nữa, tâm trạng của cô lúc này đã bị ảnh hưởng, khó có thể b.ắ.n chuẩn như trước.
Cô ngẩng đầu định tranh luận, nhưng khi nhìn thẳng vào Tương Dương Vương, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh con quỷ điên dại trong ngục tối ở kiếp trước. Những ký ức dồn dập như sóng biển, tràn vào tâm trí, bao trùm cả quá khứ và hiện tại.
Họng của Khương Dao nghẹn lại, không thể thốt nên lời.
Thấy Khương Dao im lặng, Khương Nguyệt càng lấn tới, "Sao vậy, công chúa điện hạ không dám b.ắ.n nữa sao?"
"Chẳng phải vừa rồi b.ắ.n trúng chín mũi hay sao, sao lại không dám b.ắ.n thêm một mũi?"
Khương Dao nghiến chặt tay, cúi đầu, cố gắng bình tĩnh để che giấu sự bất an trong lòng.
Cô vẫn còn sợ…
Dường như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Khương Dao, ngay cả Tô Bồi Phong cũng quay đầu nhìn cô đầy do dự.
Tô Bồi Phong nhạy cảm, từ những câu nói của Khương Dao nhằm vào Khương Nguyệt, có thể thấy cô không phải người yếu đuối dễ bị bắt nạt. Lúc này rõ ràng cô là bên có lý, tại sao lại chần chừ không nói gì?
Tô Bồi Phong định gọi Khương Dao, nhưng khi ngẩng lên, cô bé lại thấy cô vì điều gì mà đang sững người.
Khương Dao cảm thấy xung quanh bỗng trở nên yên lặng, ngay cả sự thúc ép của Khương Nguyệt cũng dừng lại.
Cô ngẩng đầu lên mơ màng.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô cảm thấy mình được ôm vào một vòng tay ấm áp vô cùng. Áo choàng rộng đen như che khuất tầm nhìn của cô, lớp vải lụa mềm mại lướt nhẹ trên làn da non nớt của cô, nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của cô.
Rồi cô nghe thấy một giọng nói dịu dàng, "A Chiêu sao trông có vẻ không vui thế?"
Tấm lụa đen từ từ rời đi, và cô chạm phải một đôi mắt sáng rực như sao, đó chính là Lâm Tố trong bộ trang phục trang trọng.
Mái tóc đen cài ngọc quan, cung phục chín tầng. Nếu như ngày thường Lâm Tố thanh thoát, nhẹ nhàng tựa tiên nhân không vướng bụi trần, thì lúc này hắn giống hệt một công tử được nuôi dưỡng trong gia đình đế vương quyền quý. Ông tay áo rộng thướt tha, khuôn mặt ôn hòa như ngọc của hắn như chất chứa một quyền thế tối cao, trầm tĩnh và nặng nề như núi. Dường như chỉ cần một cử động là có thể xoay chuyển càn khôn, thay đổi cả trời đất.
Hắn mỉm cười, khẽ chạm vào mũi cô, "Có phải ai bắt nạt con không?"
Ngay lúc Lâm Tố ôm lấy Khương Dao, mọi người xung quanh đều quỳ xuống, đồng thanh thưa: "Tham kiến bệ hạ, lang quân."
Khương Dao có chút ngỡ ngàng, sau đó chậm chạp đưa mắt nhìn về phía sau cha. Khương Phất Ngọc mặc áo bào đen thêu hình mãng xà, đội mũ miện có mười hai dải tua rua, từ từ bước tới trong vòng vây của các quan viên.
Sắc mặt của Khương Phất Ngọc khá tốt, nhưng vừa mới khỏi bệnh nặng nên vẫn còn sợ lạnh. Nàng khoác thêm một chiếc áo lông chồn mỏng màu tím, khiến dáng người trông có phần mảnh mai.
Chỉ cần nàng đứng đó thôi, đã đại diện cho quyền lực tối cao của Nam Trần, khí thế uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng. Những quan viên mặc triều phục và áo quan với các phẩm cấp khác nhau đứng sau lưng đều chỉ trở thành nền cho nàng.
Dưới ánh mắt của mọi người, nàng bước đến trước mặt Khương Dao, đưa tay nhận lấy cô bé từ tay Lâm Tố, vén gọn những sợi tóc lòa xòa trên trán cô bé ra sau tai, như một người mẹ hiền từ, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán con gái mình: “Xem này, chơi đến mức đầy mồ hôi trên đầu.”
Là Lâm Tố và Khương Phất Ngọc đã đến.
Cha mẹ của cô đã đến rồi.
Khương Dao ngẩn người một lúc, cảm thấy cay cay sống mũi, nước mắt trực trào, giọng nói không giấu nổi sự nghẹn ngào: "Cha, mẹ..."
Chỉ cần nghe giọng của cô cũng đủ thấy bao nỗi tủi thân.
Khương Phất Ngọc xoa đầu cô, mỉm cười nhìn Lâm Tố: "Xem ra, đúng là có người dám bắt nạt A Chiêu của chúng ta rồi."
An ủi con gái xong, Khương Phất Ngọc đứng thẳng lên và cho phép mọi người đứng dậy.
Khi những người xung quanh ngẩng đầu lên, họ chỉ thấy cặp vợ chồng cao quý ấy đều mặc lễ phục màu đen. Vị phu quân có gương mặt như ngọc, dung mạo vô cùng nổi bật, trong khi bệ hạ mang dáng vẻ thần tiên, cao quý như vàng ngọc, thật sự giống hệt một cặp đôi hoàn hảo tựa Tần Lang Tạ Nữ.
Họ ôm lấy cô bé chỉ cao đến thắt lưng của họ, hai mắt cô bé đỏ hoe, nhưng vẫn quật cường cố kìm nén nước mắt, làn da trắng như tuyết, trông chẳng khác gì một chú thỏ trắng nhỏ. Cả gia đình ba người giống như vừa bước ra từ trong một bức tranh.
Một số người tinh mắt còn nhận ra, trên y phục của Khương Phất Ngọc đều có thêu hình rồng, còn trên tay áo rộng của lang quân lại được thêu hình một con chim phượng hoàng vàng kim đang sải cánh bay lên.
Một tiếng hít thở mạnh vang lên… Phượng hoàng là biểu tượng của hậu cung.
Lang quân này chưa được sắc phong làm hoàng hậu vì các quan lại ngăn cản, nhưng nữ đế cũng không muốn lùi bước, để hắn làm thị quân. Hai bên giằng co, khiến địa vị của hắn vẫn chưa được chính thức hóa.
Nay trong ngày thọ lễ của Thái Hậu, nữ đế công khai để hắn mặc y phục thêu hình phượng hoàng xuất hiện trước công chúng, rõ ràng là tuyên bố nữ đế sẽ không bao giờ từ bỏ ý định lập hắn làm hoàng hậu.
Khương Phất Ngọc nhìn về phía Tương Dương Vương, giọng điệu tỏ ra không hài lòng, "Tương Dương Vương nhàn rỗi quá, lại đi can thiệp vào cuộc thi của các tiểu cô nương. Nếu ngươi thực sự ngứa tay, trẫm sẽ ban cho ngươi một bình đồng, về phủ mà luyện tập."
Khương Triều nhìn thấy Khương Phất Ngọc, cuối cùng cũng thu lại nụ cười: "Ta chỉ đến để thăm A Nguyệt, chỉ b.ắ.n một lần thôi, tỷ tỷ không cần tặng bình đồng đâu."
Khương Dao nắm chặt bàn tay nhỏ: Ngươi con mẹ nó vẫn còn muốn có lần sau sao!
Khương Dao dựa vào bên Lâm Tố, sự xuất hiện của cha mẹ đã mang đến cho cô một niềm tin to lớn.
Câu nói "chó cậy gần nhà" quả nhiên là không sai, Khương Dao hiểu rằng giờ đây cô cũng có chỗ dựa.
Ngay cả Khương Phất Ngọc cũng tỏ rõ sự không hài lòng với hành động của Tương Dương Vương, điều đó chứng tỏ Khương Phất Ngọc đang đứng về phía cô. Điều này khiến cô có thêm dũng khí để nhìn thẳng vào Khương Triều, lưng cũng thẳng lên nhiều.
Cuối cùng Khương Dao có thể ngẩng đầu, hướng về phía Khương Triều, nói hết những gì muốn nói: "Vừa rồi mọi người đều thấy rõ, ta vốn đã sắp trúng đích, là Tương Dương Vương đã b.ắ.n lệch mũi tên của ta. Nếu không phải vậy, ta đã thắng rồi."
Cô lại quay sang Khương Nguyệt: "Biểu tỷ, ta nghĩ rằng ngươi là người hiểu biết lễ nghi, mũi tên vừa rồi của Tương Dương Vương không liên quan đến ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có chấp nhận kết quả này không?"
Khương Nguyệt biết Khương Dao đáng lý đã thắng, cũng biết rằng mũi tên của Vương gia không hợp lẽ.
Nhưng cô không thể chịu đựng việc bản thân thua cuộc, dù hành động có phần thiếu quang minh chính đại.
Cô ta vẫn khăng khăng: "Mũi tên b.ắ.n ra vẫn có thể bật khỏi bình, không trúng là không trúng. Tiểu cữu cữu đã nói rồi, công chúa có thể b.ắ.n lại một mũi để quyết định thắng thua."
"Chẳng lẽ công chúa không tin vào kỹ thuật của mình, không dám thử nữa sao? Chỉ nói suông mà quyết định thắng thua, làm sao người khác tâm phục khẩu phục?"
Khương Dao tức giận không chịu nổi, rõ ràng là Khương Triều đã b.ắ.n lệch mũi tên của cô, cô đang cho cô ta một lối thoát mà còn không chịu bước xuống sao!
Cô muốn tiếp tục tranh luận, nhưng nghe thấy tiếng cười khẽ của Lâm Tố phía sau, "Bắn bình chỉ là một trò vui, đáng lý ra để mọi người giải trí. Nếu vì một ván thắng thua mà dùng mọi cách tranh cãi, chẳng phải đã mất đi ý nghĩa ban đầu?"
"Quận chúa nói b.ắ.n lại thì b.ắ.n lại."
Lâm Tố đưa tay lấy một mũi tên trong giỏ, "Nhưng điện hạ nhường một bước, cũng mong quận chúa nhường một bước, điện hạ sức khỏe không tốt, mũi tên cuối cùng này, ta sẽ b.ắ.n thay điện hạ."
Khương Nguyệt nhìn chiếc áo dài nặng nề của hắn, nghĩ rằng hắn mặc y phục vướng víu như vậy thì có thể b.ắ.n trúng sao?
Cô ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng đồng ý: "Được."
Chưa dứt lời, Lâm Tố đã hành động.
Hắn rút mũi tên nhanh như chớp, chỉ thấy một bóng mờ xẹt qua không trung, khi mọi người kịp phản ứng thì mũi tên đã cắm thẳng vào miệng hồ.
Một phát trúng đích.
Hắn khẽ ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt hắn, hàng mi đen dày phủ lên đôi mắt, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, xung quanh lập tức vang lên tiếng xuýt xoa.
Hắn nheo mắt cười nhẹ, "Đa tạ."
Khương Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, dường như vẫn chưa kịp phản ứng.
Thật sự… trúng đích sao?
Lâm Tố đã làm đến vậy là đủ rồi, việc còn lại là chuyện của trẻ con, để tiểu công chúa lo. Khương Dao vỗ tay nói: "Nào, biểu tỷ thừa nhận hay không đây?"
Nghe vậy, Khương Nguyệt cắn chặt răng, cho rằng việc người lớn b.ắ.n thay là chẳng có gì đáng tự hào. Cô ta nghĩ Lâm Tố là đang ỷ mình lớn tuổi nên mới bắt nạt kẻ yếu.
Nhưng cô ta lại không nhớ, chính Khương Triều đã ra tay trước, nếu không, chuyện rắc rối này đã không xảy ra.
Nhưng cô ta vừa đồng ý để Lâm Tố b.ắ.n thay, giờ không nhận cũng phải nhận, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào cô ta, cả đời này cô ta chưa từng thấy nhục nhã như vậy, cắn răng, đỏ mặt, hồi lâu mới nói: "Ta sẽ về phủ lấy y phục tặng cho ngươi."
Khương Dao nheo mắt: "Đa tạ biểu tỷ tặng y phục!"
Nói xong, Khương Nguyệt giận dữ chạy đi.
Lý Tầm An nãy giờ vẫn luôn theo sát bên cạnh Khương Phất Ngọc, nhìn thấy con gái mình bị tổn thương mà không thể làm gì được, vội vàng rời đi, lặng lẽ đi theo phía sau.
"A Nguyệt, đợi cha đã."
Lý Tầm An vừa chạy theo vừa kéo tay con gái, nhưng Khương Nguyệt giật tay ra, đẩy cha nàng ra.
Cô ta nghiến răng, giận dữ nói: "Đừng chạm vào con, nếu cha đã chứng kiến mọi chuyện, sao không bênh vực con?"
Lý Tầm An cúi đầu đi theo, dỗ dành: "A Nguyệt, bệ hạ đã có ý thiên vị công chúa, dù cha có nói gì cũng vô ích. Chỉ là một viên minh châu và bộ y phục, về phủ rồi cha sẽ tặng con một hộp."
Nhưng Khương Nguyệt không nguôi giận, "Nhưng con không cam lòng!"
Nàng nghiến răng, lẩm bẩm: "Tại sao con lại thua nó chứ?"
Trước ánh nhìn của bao nhiêu người mà thua một đứa nhóc thật là đáng xấu hổ và mất mặt vô cùng. Khương Nguyệt trước giờ vốn luôn kiêu hãnh, không thể chịu đựng được việc mình bị Khương Dao vượt mặt.
Huống hồ, đứa nhóc đó lại còn là một công chúa xuất thân từ vùng thôn dã, là con gái ruột của nữ đế.
Đây không chỉ là vấn đề thắng thua, mà còn là một cuộc đối đầu ở tầng sâu hơn.
Từ nhỏ, những người xung quanh Khương Nguyệt đều nói với cô rằng, cô là người có thân phận cao quý nhất, sinh ra trong hoàng tộc.
Cô là con gái của công chúa Tân Thành, mang họ Khương, cha cô còn là gia chủ Lý thị, bệ hạ không có con trai, dù về gia thế hay tài năng, cô đều là người xuất sắc nhất trong hàng ngũ hoàng thân họ Khương cùng trang lứa.
Trước giờ cô vẫn luôn nghĩ rằng, vị trí tôn quý kia đáng lẽ phải thuộc về cô.
Nhưng cô không ngờ, nữ đế lại có một đứa trẻ bên ngoài cung, lại còn mang về. Đứa trẻ xuất thân nghèo hèn, lại muốn tranh giành những gì thuộc về cô. Cô không phục, đứa trẻ ấy có gì hơn cô chứ?
Hôm nay cô thách Khương Dao b.ắ.n bình, chỉ muốn cho Khương Dao thấy rõ, xuất thân thấp hèn như Khương Dao mà cũng dám thách thức kẻ lớn lên ở kinh thành như cô. Cô muốn Khương Dao hiểu rằng, ngoài việc là con ruột của nữ đế, cô chẳng có gì nổi trội hơn người khác.
Nhưng Khương Dao lại chiến thắng trong sở trường của cô, khiến cô không thể không căm ghét.
"Nếu không nhờ hồ ly tinh họ Lâm kia giúp đỡ, con không tin nàng có thể b.ắ.n trúng lần nữa!"
Khương Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói .
Lý Tầm An thấy con gái mình tức giận, liền trấn an: "A Nguyệt đừng lo, họ Lâm kia chỉ đắc ý hôm nay thôi! Một khi cha thành công, đứa trẻ đó cũng sẽ dễ dàng bị loại bỏ!"
Khương Nguyệt quay đầu lại, là con gái nhà họ Lý, cô đương nhiên biết thủ đoạn này của cha mình.
Cô lập tức hiểu ý: "Cha định làm gì?"
...
Khi Khương Nguyệt rời đi, bãi cỏ cũng dần vắng người.
Khương Triều tiến đến hành lễ với Khương Phất Ngọc: "Tỷ tỷ, chuyện lần trước và hôm nay đều là lỗi của ta, xin phép được tạ lỗi với công chúa và lang quân."
Trước mặt mọi người, hắn tỏ ra kính cẩn, nhưng khi ánh mắt lướt qua Khương Dao, cô có thể cảm nhận một chút thách thức trong ánh mắt hắn.
Khương Phất Ngọc dường như vẫn còn yếu sau cơn bệnh, nàng ho khan hai tiếng, không nói gì, chỉ im lặng quay lại nhìn Khương Dao và Lâm Tố.
Khương Dao giữ nét mặt bình thản, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới lần trước, khi hắn tiến cử Chu Duy Minh đến bên cô, rồi bị Lâm Tố đá xuống hồ ở cửa điện Cảnh Nghi.
Dù không tính lần trước, hành động hôm nay của hắn thật sự quá mức hạ đẳng.
Cô và Khương Nguyệt b.ắ.n bình chỉ là trò chơi vui vẻ giữa trẻ nhỏ, hắn lại xen vào, ép người lớn vào cuộc, không hiểu hắn nghĩ gì mà làm thế.
Nhưng không sao, Khương Dao nghĩ tới những chứng cứ mình nắm giữ, lòng đầy quyết tâm — hắn không thể kiêu ngạo lâu nữa.
Cô cảm nhận bàn tay của mình được Lâm Tố siết chặt, kéo cô đứng sau lưng hắn.
Lâm Tố nhớ rõ sự sợ hãi mà Khương Dao phải nhận khi gặp Khương Triều tại điện Cảnh Nghi, hắn biết Khương Dao sợ người đàn ông này thế nào.
Hắn lạnh lùng nhìn Khương Triều: "Lời xin lỗi phải xuất phát từ tâm, Tương Dương Vương tay không chẳng lẽ là cách ngài tạ lỗi sao?"
Khương Triều nhếch mép: "Lang quân muốn gì? Dù là y phục lụa là hay minh châu, chỉ cần công chúa thích, ta đều sẵn lòng tặng."
Không cần, Lâm Tố đáp, "Chỉ là vật ngoài thân, công chúa không thiếu thứ đó, Vương gia gọi bệ hạ là tỷ tỷ, nếu có thành ý, chẳng bằng gọi ta một tiếng tỷ phu."
Đúng là biết dùng lời lẽ g.i.ế.c người.
Khương Dao thầm đếm nhịp trong lòng, một, hai, ba… đến khi đếm tới mười, Khương Triều mới có phản ứng.
Bốp một tiếng, cây quạt gấp trong tay hắn gãy đôi.
Mặt hắn thoáng chốc tối sầm lại, nếu không có Khương Phất Ngọc, có lẽ hắn đã lao vào nuốt chửng Lâm Tố.
Hắn ý thức được hành động của mình không thích hợp, cúi đầu nói: "Thần đệ cảm thấy không khỏe, xin phép cáo lui."
Lâm Tố không để tâm đến Khương Triều, cúi xuống chỉnh lại y phục cho Khương Dao, nhặt lá khô dính trên váy cô: "Đi thôi, A Chiêu, cha đưa con đi gặp một người."
...
Đông điện là chỗ ngồi của các nam khách.
Thực ra, sau khi nữ đế lên ngôi, việc phân chia nam nữ ở các buổi tiệc không còn quá nghiêm ngặt trong giới quý tộc Nam Trần, đông điện và tây điện thông nhau, nam nữ có thể tự do qua lại. Nhưng Thái Hậu lại cổ hủ, nữ quan nhớ tới nhu cầu của Thái Hậu nên cố ý chia bàn tiệc theo nam nữ.
Chỗ nữ khách có trò b.ắ.n bình, còn nam khách thì ngồi ở ngoài vườn uống rượu và ngâm thơ đối đáp.
Khương Phất Ngọc dẫn bá quan vào yết kiến Thái Hậu, Lâm Tố đưa Khương Dao đến đông điện.
Trong lòng Khương Dao thầm đoán, hôm nay Lâm Tố muốn nàng gặp ai đây?
Băng qua hành lang dài, đông điện không xa.
Bên cạnh đông điện là một thủy tạ, trên đó có bàn ghế và bộ đồ trà.
Khương Dao nhìn thấy mấy nam nhân mặc y phục lộng lẫy đang ngồi quanh bàn, cười nói uống trà.
Một người trông thấy Lâm Tố từ xa, liền mỉm cười vẫy tay: "Lâm lang quân, huynh đến đúng lúc đấy, ta và Thượng Quan huynh đợi huynh đã lâu!"
Một gương mặt quen thuộc, người vừa nói chính là Bạch Thanh Bồ, hôm nay hắn cũng được mời dự tiệc, bên cạnh là vợ hắn Lư Vãn Thu trong bộ lễ phục của phu nhân.
Khi hắn lên tiếng, nam nhân mặc áo choàng trắng bên cạnh cũng quay lại.
Nhìn qua, sức khỏe của người này không được tốt, gương mặt nhợt nhạt như giấy, gầy gò.
Xét về cấu trúc khuôn mặt, có thể gọi hắn là một mỹ nam, nhưng vì quá gầy nên khuôn mặt trông hốc hác, thật là lãng phí gương một mặt đẹp.
Khi nhìn thấy Lâm Tố, gương mặt hốc hác của hắn dường như bừng lên chút sức sống, đôi mắt sáng hẳn lên.
Khi Lâm Tố dẫn Khương Dao đến gần, hắn liền kéo một tiểu lang quân bên cạnh đứng dậy, hành lễ: "Thảo dân Thượng Quan Cứu, cùng tiểu nhi Thượng Quan Hàn, tham kiến lang quân và công chúa điện hạ."
Nghe những lời này, mắt Khương Dao hơi mở to.
Ở Nam Trần, ai mà không biết họ Thượng Quan, hoàng thương truyền đời, giàu có địch quốc.
Người trước mặt chính là gia chủ hiện tại của Thượng Quan gia – Thượng Quan Cứu.
Nhưng lúc này, ánh mắt của Khương Dao không hề đặt trên Thượng Quan Cứu, mà chăm chú nhìn tiểu lang quân nhỏ bé bên cạnh hắn.
Cậu bé trạc tuổi Khương Dao, dung mạo thanh tú vô cùng, giữa đôi mày có một nốt chu sa đỏ như tiểu tiên đồng trong truyền thuyết, gương mặt xinh đẹp như đóa phù dung. Nếu không mặc y phục lang quân, người ta còn tưởng cậu là một tiểu cô nương.
Cậu đang mải mê ăn bánh hoa quế, bị cha kéo dậy hành lễ, miếng bánh rơi đầy đất, cố gắng chắp tay chào, bắt chước theo dáng lễ của cha.
Chỉ có điều, hai má cậu phồng lên, đầy những miếng bánh chưa kịp nhai hết, khiến cậu nghẹn lại, không nói được lời hoàn chỉnh.
Khương Dao bật cười vì cử chỉ vụng về của cậu.
Thật không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây...
Thượng Quan Hàn.