Dù sao phóng tầm mắt ra khắp toàn bộ khu vực phía Bắc, đại năng bước vào Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có không tới hai mươi người, vậy mà chỉ riêng Cửu Huyền Tông đã chiếm đến chín người, từ điểm đó có thể thấy vị thế của Cửu Huyền Tông ra sao.
Nhưng ai có thể ngờ, lúc này Quân gia lại làm phản! Đồng thời thoáng cái giết chết bốn vị lão tổ Nguyên Anh!
Hắc Kình nghĩ mãi không hiểu, Bạch Vô Song cũng nghĩ mãi không thông.Quân Thường Thanh từ lâu đã không hỏi thế sự, vẫn luôn chuyên tâm tu luyện, để chuẩn bị đột phá Nguyên Anh đại viên mãn, mấy trăm năm nay ngay đến đại sự tông môn hắn cũng không hỏi tới, vậy tại sao phải vào ngày hôm nay phát động ra trận chém giết này?
Đúng vậy, thay vì nói là làm phản, nó càng giống như ra sức hủy diệt Cửu Huyền Tông hơn!
Không ai có thể cho bọn họ đáp án, nhưng trong lòng họ biết rõ, việc này e rằng không có quan hệ gì nhiều tới Quân gia, càng chẳng có bất cứ liên quan trực tiếp nào với thằng nhóc Quân Kiếm kia, chủ mưu chân chính là ba vị lão tổ Nguyên Anh này, hơn nữa còn là đã mưu đồ từ lâu, phỏng chừng Quân gia cũng chỉ là nghe lệnh hành sự.
Rốt cuộc Quân Thường Thanh muốn cái gì? Hắn đã tới Nguyên Anh tầng thứ chín, cảnh giới kế tiếp chính là Hóa Thần trở thành tán tiên, lão tổ có hi vọng phi thăng nhất tại sao lại muốn tạo sát nghiệt như vậy ở “nhân gian”? Rốt cuộc bọn họ đang suy nghĩ cái gì!
Sức mạnh của Hắc Kình được Tô Hàn tăng lên tới tột cùng nhất, mặc dù không thể đột phá cảnh giới Kim Đan, nhưng lấy đạo kiếm tu của hắn, vẫn có thể gắng gượng ngăn chặn Quân Thường Thanh.
Tô Hàn không trông cậy vào Hắc Kình có thể đánh bại Quân Thường Thanh Nguyên Anh kỳ, chẳng qua hắn nghe theo lời đề nghị đầu tiên của Tô Băng, chỉ cần dụ ba lão già kia vào trong mây, y lập tức có thể ra tay.
Đương nhiên một Hắc Kình thì không đủ, còn cần thêm vài người nữa.
Thượng Quan Tình chắc là bị nội thương, lúc này sắc mặt tái nhợt, bộ đồ đen đang rỏ nước, mà “nước” này rơi xuống đất liền bị lộ ra nguyên hình, đỏ rực một khoảng, căn bản chính là máu!
Tô Hàn đút cho y đan dược mình đã luyện được, tiếp đó dặn dò y như đã dặn dò Hắc Kình: “Không được liều mạng, cố gắng tăng độ cao, có thể xuyên qua mây thì tốt nhất.”
Sống chết ngay trước mắt, Thượng Quan Tình cũng không hỏi nhiều, chỉ cắn răng nói: “Được!”
Tô Hàn lại tìm được chưởng tọa Cực Nhất Phong Từ Phong, chưởng tọa Cực Nhị Phong Chu Chiến và chưởng tọa Thượng Nhất Phong Lý Thanh Nhiễm.Tuy thương thế của bọn họ không hề nhẹ, nhưng đại khái mà nói tu vi phải cao một chút, thì sau khi khôi phục sức mạnh cũng cường thịnh hơn.
Tuy ba vị chưởng tọa cũng không biết người thiếu niên này là ai, nhưng nhìn thấy chưởng môn và Thượng Quan Tình cùng với Bạch Vô Song đều tín trọng hắn, bèn không hỏi thêm gì nữa, từng người thành thật nghiêm túc, lắng nghe Tô Hàn căn dặn.
Chu Chiến cũng biết Tô Hàn, lão do dự một lát vẫn hỏi: “Chu Khả Khả nó…”
Tô Hàn nói: “Yên tâm, Chu tiểu thư vẫn bình yên vô sự, đang tị nạn ở Cạnh Kỹ Đường.”
Chu lão gia tử lập tức hăng hái tinh thần, hét lớn một tiếng: “Được! Lần này chúng ta nhất định có thể bình định phản loạn!”
Tô Hàn gật đầu nói: “Ừm, nhất định có thể.”
Phía trên Cửu Huyền Tông là một khoảng đao quang kiếm ảnh, Hắc Kình ngăn chặn Quân Thường Thanh, Thượng Quan Tình quấn lấy Quân Nghi Thủy, ba vị chưởng tọa đang chiến đấu với vị lão tổ Nguyên Anh cuối cùng.
Mắt thấy càng đánh càng hăng, dưới sự dẫn dắt tận tình của đám người Hắc Kình, độ cao của đám Quân Thường Thanh cũng không ngừng kéo lên…
Tô Băng nói: “Ta ra nhé.”
Tô Hàn nói: “Không cần, mình ta là được rồi.”
Tô Băng cũng không kiên trì: “Được.”
Mắt thấy những bóng dáng trên đỉnh núi kia đã đánh vào trong mây, Tô Hàn cúi đầu nói với Bạch Vô Song: “Tự bảo vệ mình cho tốt.”
Bạch Vô Song đến giờ vẫn chưa hiểu lắm rốt cuộc hắn định làm gì, muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
Trong lúc y đang do dự, Tô Hàn đã gọi bạch đoàn tử đến, bạch đoàn tử hóa kiếm, dễ dàng đưa Tô Hàn lẫn vào trong mây.
Cuộc chiến trên mây lúc này đã nghiêng về một bên.
Hắc Kình, Thượng Quan Tình và ba vị chưởng tọa cũng bắt đầu không trụ nổi, mà ba người Quân Thường Thanh rõ ràng vẫn còn dư sức, đùa bọn họ như mèo vờn chuột,
“Hắc Kình, ngươi có biết ngươi đây là đang khi sư diệt tổ hay không?” Quân Thường Thanh khẽ cười nói.
Lúc này Hắc Kình đang phải chịu một chưởng của hắn, mặc dù đã dùng pháp khí ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh văng xa mấy chục thước, hơn nữa bởi vì lực tấn công quá mạnh mà miệng phun ra máu tươi.
“Sư phụ như ngươi, đáng chết.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của thiếu niên vang lên, khiến những người ở đây đều giật nảy mình.
Cũng không phải vì giọng của hắn đặc biệt thế nào, mà là uy áp đột nhiên bùng nổ, tựa như trời sập, khiến cho tất cả mọi người thoáng cái hô hấp trở nên dồn dập.
Tô Hàn đứng lơ lửng giữa trời, trong con ngươi mơ hồ hiện ra ánh sáng bàng bạc, càng tôn lên thần thái lãnh đạm của hắn lúc này, mang theo hàn ý khiến người ta rét thấu xương.
Thượng Quan Tình là người phản ứng đầu tiên, y nhanh chóng xẹt qua, lôi kéo đám người Hắc Kình nhanh chóng hạ xuống.
Tô Hàn không thể khống chế hoàn toàn sức mạnh của mình, cho dù bọn họ bị dư âm đánh trúng, chỉ sợ cũng sẽ hồn phi phách tán!
Quân Thường Thanh căn bản không để ý tới đám Thượng Quan Tình, mắt hắn nhìn đăm đăm vào Tô Hàn, khuôn mặt lộ vẻ kinh dị: “Ngươi… ngươi là ai?”
Quân Nghi Thủy cũng lập tức lắc mình tới gần, trong mắt hắn đong đầy sự kinh hãi: “Hóa… Hóa Thần kỳ? Không! Là cảnh giới cao hơn, điều, điều này làm sao có thể? Nam Bắc Lãnh Vực không phải đã bị chặt đứt tiên mạch, không còn có hy vọng Hóa Thần nữa rồi ư?”
Tô Hàn nghe đến đó, lòng liền sáng tỏ, hắn cười lạnh nói: “Không thể Hóa Thần, cho nên các ngươi dự định nhập ma?”
Quân Thường Thanh bị một câu này nói toạc ra hết tâm tư, đã thần hồn chấn động, thần sắc hắn khó phân rõ, có không thể tin nổi cũng có không dám tin tưởng, đồng thời có có chút xót xa ân hận. Nhưng hắn không còn cách nào, cho dù biết có thể Hóa Thần thì sao chứ? Hắn theo đuổi tiên đạo mấy nghìn năm, kết quả lại nói cho hắn biết tiên mạch đã đứt, Nam Bắc Lãnh Vực không có khả năng phi thăng, làm sao hắn có thể cam tâm?
Dù cho có đi vào Nguyên Anh kỳ cũng không thể trường sinh bất lão, nghìn năm nay hắn không hỏi thế sự, một lòng tu luyện, chỉ vì có thể phá tan gông cùm xiềng xích, Hóa Thần phi thăng, thế nhưng lại không thu hoạch được gì! Hôm nay đại hạn của hắn đã tới, lão thái đã tận, nếu không có cách nào Hóa Thần, thành tựu cả đời này của hắn cũng chỉ có thể hóa thành một chén hoàng thổ, hòa làm một thể với đám kiến hôi sinh mạng ngắn ngủi kia!
Hắn không cam tâm, hắn không chấp nhận, hắn nhất định phải đột phá Nguyên Anh, vấn đỉnh thiên đạo!
Không thể Hóa Thần, vậy thì nhập ma!
Con đường trường sinh chưa bao giờ chỉ có tu tiên, tiên lộ vô vọng, vậy hắn phải đi sáng lập ma đạo!
Không phải chỉ cần chặt đứt một chữ duyên thôi ư?
Hắn dùng hàng vạn hàng nghìn đệ tử làm vật tế, khai thông ma đạo!
Đến lúc này, Tô Hàn đã hiểu hết toàn bộ.
Tình huống thế này hắn không phải lần đầu tiên chứng kiến, hai chữ tu tiên dễ dàng khiến người ta phát điên.
Tu không thành tiên phát điên, tu thành tiên vẫn cứ điên, Nguyên Anh đại viên mãn sẽ điên, Hóa Thần xong vẫn sẽ điên, cho dù là Phá Vỡ Hư Không, bản thân Tô Hàn chẳng lẽ chưa từng “điên” sao?
Bốn chữ trường sinh bất lão này mới là hết thảy mầm mống tai họa.
Trên đời này, không có người nào có thể thoát khỏi sinh tử.
Tô Hàn giơ tay lên, cầm lấy bạch kiếm bên cạnh.
Pháp khí thiên phẩm ─Bạch Long Ngâm, vào thời khắc này phóng ra quang huy cực hạn.
Pháp khí nhận chủ, sức mạnh của chủ nhân sẽ hoàn toàn ảnh hưởng tới chúng nó, Tô Hàn áp chế tu vi, chúng nó không thể hiện ra nguyên hình, nhưng chỉ cần Tô Hàn giải phóng sức mạnh ra, chúng nó tựa như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, bộc phát ra sức mạnh đáng sợ kinh thiên động địa.
Ba đại năng cực đỉnh Nguyên Anh này khiến cho toàn bộ Cửu Huyền Tông chịu bao đau khổ, nhưng lại không chịu nổi một trận kiếm phong hời hợt quét qua của Tô Hàn.
Cho đến lúc chết, đám người Quân Thường Thanh cũng không biết đối thủ của mình là ai.
Đến tận lúc chết, bọn họ cũng không rõ mình đã bỏ mạng dưới chiêu nào thức nào.
Đến tận lúc chết, bọn họ vẫn mơ mơ hồ hồ, giống như thọ mệnh mấy nhìn năm dài dằng dặc lúc trước.
Tô Hàn thu kiếm thế, hờ hững nhìn tro tàn rơi lả tả trong hư không, cho bọn họ một đáp án: “Tiên mạch nơi này chưa đứt, chỉ là chưa thành hình.”
Tuổi của thế giới này còn rất trẻ, giống như một đứa bé non nớt, nó có không gian lớn vô hạn, thế nhưng lại cần đầy đủ thời gian và lực lượng.
Phần lực lượng này không chỉ dựa vào chính nó sinh ra, mà cũng cần sinh vật nó sáng tạo ra góp cùng.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh… thế giới này chỉ có thể dành cho họ từng này, muốn tiếp tục tăng lên, thì phải trả giá.
Nam Bắc Lãnh Vực tổng cộng mới có hơn mười tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trong tình trạng thế này nghĩ gì đến tiên mạch? Không tiếp tục truyền thừa lực lượng, không nâng cao tu vi đệ tử của mình, thì nền móng ở đâu ra mà chịu tải tiên mạch?
Ý nghĩ viển vông.
Nhưng đám người Quân Thường Thanh cũng không cần thiết phải biết đến, nếu đã dùng thủ đoạn độc ác tế tông môn nhập ma đạo, vậy cũng đừng trách hắn hạ thủ vô tình, tiễn bọn họ hồn phi phách tán.
Tô Hàn đang định xuống dưới, lại bỗng truyền đến một tiếng thở dài: “Ta đã tới chậm rồi.”
Tô Hàn xoay người, nhìn thấy một nam tử đứng trên đám mây phiêu nhiên như tiên.
Y mặc một bộ đồ trắng thuần khiết, áo lụa mông lung như mây mù bốc hơi, lượn lờ càng tôn lên dung mạo tao nhã tuyệt thế mê người.
Lê Vi… à, bây giờ là Tô Tuyết.
Tô Hàn xem như là lần đầu tiên gặp y ở thế giới này, cho nên lễ phép chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Chỉ là một câu đã lâu không gặp… Tô Tuyết hơi nhíu mày, nhớ tới chuyện xưa bị thời gian vùi lấp, trong mắt không khỏi lóe lên chút khổ sở, tiếc rằng y không thể nhắc lại, cũng không hy vọng Tô Hàn có thể nhớ tới…
Có chút bất đắc dĩ, Tô Tuyết cũng khẽ nói: “Đã lâu không gặp.”
Tô Hàn hơi lúng túng không biết nên nói gì với y, đời trước hai người bọn họ chỉ là quen biết xã giao, đời này là huynh đệ, vậy rốt cuộc nên dựa theo giao tình thế giới trước, hay thế giới này?
Sự chênh lệch này không nhỏ, một là người xa lạ, một là người chí thân.
Phiền thật đó… quả nhiên đầu thai không mất kí ức là một chuyện rất phạm quy.
Tô Tuyết hình như cũng đang nghĩ cái gì đó, kinh ngạc đờ ra nửa ngày.
Tô Hàn đang suy nghĩ, mình có nên đi xuống trước không? Hay là chờ y chút nhỉ?
Giọng nói lạnh tanh của Tô Băng vang lên: “Làm nhảm với y cái gì đó, xuống dưới!”
Tô Hàn: “…” Lảm nhảm đâu, ta ngay cả lời cũng còn chưa có nói, cùng với… khẩn trương như vậy làm gì, không ai thèm dụ dỗ người trong lòng ngươi!
Cuối cùng Tô Tuyết cũng phục hồi lại tinh thần, y thấy Tô Hàn định đi, liền vội vàng nói: “Ta đi với ngươi.”
Tô Hàn nhìn y: “Hử?”
Tô Tuyết sửa lời nói: “Cửu Huyền Tông chắc chắn đang loạn cào cào, ta cũng là đệ tử ở đây, lý ra… ừm, lý ra cũng cần giúp một tay.”
Nghe ý tứ trong những lời này, Tô Tuyết là muốn theo quan hệ đời này với hắn? Vậy cũng hay, đời này bọn họ là người thân chung dòng máu, huynh đệ chân chính, chính là cái loại quan hệ đặc biệt chân thực này, cái loại quan hệ mà lăn cùng nhau sẽ bị phóng hỏa thiêu ý.
Tâm tình Tô Hàn không tệ: “Vậy làm phiền nhị ca.”
Một tiếng nhị ca này của hắn thiếu chút nữa khiến Tô Tuyết té nhào từ trên mây xuống.
Tô Băng: “…” Mịa nó!
Tô Hàn chưa nhận ra, hắn thu sức mạnh lại, đứng trên bạch kiếm còn có chút nghiêng ngả lảo đảo, Tô Tuyết vội vã biến đám mây mình đang cưỡi lớn ra, thử khẽ khàng hỏi dò: “Chỗ ta khá là vững, qua ngồi thử nhé?”
Tô Hàn nhìn đám mây trắng muốt mềm mại, hơi rung động.
Tô Tuyết lại dè dặt nói: “Đệ xem chỗ này rất rộng rãi, ngồi hai ba người cũng không có vấn đề gì.”
Tô Hàn do dự một lát cuối cùng thỏa hiệp với thế lực mềm mại kia: “Được.”
Tô Tuyết siết chặt nắm tay, cố gắng tự nói với mình phải bình tĩnh phải bình tĩnh nhất định phải bình tĩnh, sau đó làm cho đám mây càng đáng yêu hơn càng mềm mại hơn cũng càng rộng rãi hơn… thậm chí còn mặt dày làm ra hai cái tai mềm mềm.
Tô Băng: “…” Cái tên tâm cơ X!
Mắt Tô Hàn sáng lên, nhưng nét mặt vẫn rất trầm ổn: “Huynh rời khỏi Cửu Huyền Tông rồi đi đâu vậy? Sao vẫn không trở về nhà?”
Ấy vậy mà nhắc đến việc gia đình rồi, Tô Tuyết vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn còn có chút hối hận, sớm biết đời này Tô Hàn đáng yêu như thế này, y sẽ không rời nhà ra ngoài, ngày ngày ngồi trong Long Trung Sơn Mạch chờ hắn thức tỉnh cũng được!
Tiếc rằng y vất vất vả vả chuẩn bị một đống lớn, hình như không có chỗ nào để dùng?
Tô Hàn thấy Tô Tuyết ngẩn người, khẽ gọi: “Nhị ca?”
Tô Tuyết hít sâu.
Tô Hàn: “…”
Tô Tuyết vẫn chưa quen ─ nghe thấy Tô Hàn gọi y như vậy, y luôn luôn có loại kích động muốn nhảy từ trên mây xuống.
Tô Băng nhịn không được bay ra khỏi thân thể Tô Hàn, hung dữ nói với Lê Vi: “Ngươi có chỗ nào được coi là nhị ca của hắn.”
Tô Tuyết chuẩn xác nhìn thẳng vào y: “Hàng thật giá thật, nhị ca về huyết thống.”
Tô Băng nheo mắt lại, đang định nói thêm gì nữa, Tô Hàn liền chen lời nói: “Sắp sửa đến mặt đất rồi, Tô Băng ngươi về đi.”
Tô Băng hằm hằm nhìn Tô Tuyết.
Tô Tuyết cũng nhướn mày nhìn y.
Tô Hàn đứng bên ngoài quan sát một lúc, cảm thấy cần phải nhắc nhở quan hệ của bọn họ: “Nhị ca, lát nữa huynh gia cố thêm cho mỗi ngọn núi một hộ sơn trận, như vậy có thể phòng biến động trong môn phái.”
Tô Tuyết mặt mày hớn hở nói: “Được.”
Tô Băng không quay đầu lại đi vào chỗ sâu nhất trong thức hải, thuận tiện dựng tường chắn ─ chuyên ngăn cách Tô Hàn lên.
Mặc dù Tô Hàn có chút thương xót cho Tô Băng, nhưng hắn cảm thấy mình làm vậy không sai, ở thế giới này hắn và Lê Vi là huynh đệ ruột thịt, cho dù Tô Băng không muốn tiếp thu, nhưng sự thực chính là như vậy, hắn phải giúp y thấy rõ ràng: Tô Tuyết là nhị ca, nhị ca là người thân, những cảm tình khác vẫn nên từ bỏ thôi!
Trận phản loạn này của Cửu Huyền Tông cuối cùng cũng trần ai lạc định.
Ba vị lão tổ Nguyên Anh ngã xuống, những tiếp viện từ bên ngoài kia tựa như côn trùng chim chóc bay đi tứ tán, xa xôi không có tung tích. Quân gia mặc dù có mấy tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng bị võ lực của Hắc Kình và Thượng Quan Tình trấn áp, người người đều đàng hoàng đi vào địa lao, bày tỏ đời này không muốn ra nữa.
Trải qua lần đại biến này, nguyên khí của Cửu Huyền Tông thương tổn nặng nề.Tuy rằng số thương vong thực tế cũng không thảm thiết ─ bởi vì thời gian diễn ra quá ngắn, bọn Quân Thường Thanh còn đang duy trì tâm thái đùa bỡn, vẫn chưa đánh thật.Nhưng chỉ riêng chuyện cửu tông lão tổ ngã xuống bảy người đã đủ để khiến thế lực Cửu Huyền Tông xuống dốc không phanh.
Trong trận biến động này, Cạnh Kỹ Đường vốn nên là địa phương thảm thiết nhất, nhưng bởi vì đám người Tô Hàn dốc sức đột phá vòng vây mà số lượng thương vong cực nhỏ.
Những đệ tử chết trận, chưởng tọa các phong sẽ thu thi hài cho bọn họ, hơn nữa còn chính thức nhận làm đệ tử thân truyền, đồng thời tiến hành động viên cả về vật chất lẫn tinh thần người thân của họ.
Tông môn đổ nát, tất cả mọi người bận rộn vô cùng.
Chuyện Tô Hàn làm cuối cùng những người biết đến phỏng chừng chỉ có đám người Hắc Kình Thượng Quan Tình Bạch Vô Song, bởi vì bọn họ cách khá gần, cho dù là cách độ cao mấy trăm trượng, nhưng khi kiếm quang kia xẹt qua, bọn họ cũng cảm thấy uy áp dời non lấp biển.
Đó hầu như là sức mạnh đáng sợ xé rách cả không gian.
Chỉ một chiêu, ba vị lão tổ Nguyên Anh hóa thành tro tàn, chỉ một kiếm này, toàn bộ thiên địa đều chấn động theo.
Thượng Quan Tình ngẩng đầu nhìn, khẽ nỉ non nói: “Hẳn là hắn chỉ mới dùng có một phần sức mạnh cực nhỏ.”
Hắc Kình và Bạch Vô Song đều bị kinh hãi đến nói không nên lời.
Đây không phải là sự tồn tại bọn họ có thể chọc vào, nên thấy may mắn là, hắn không có ác ý với bọn họ.
Ở trong Cạnh Kỹ Đường, chuyện Tô Hàn không cần vật liệu vẫn có thể luyện tinh bại lộ, năng lực luyện tinh có thể bạo kích cũng bị người ta phát hiện, nhưng điều này cũng chưa là gì, trải qua trận đánh sinh tử kia, tất cả bọn họ đều chịu ân cứu mạng của Tô Hàn, căn bản sẽ không đi nói bậy linh tinh.
Đương nhiên mặc dù vẫn có người không đáng tin đi nói bậy nhưng cũng chả sao, dù sao chuyện Tô Hàn làm quá khoa trương quá khó tin, nếu thực sự nói ra, có lẽ chẳng có ma nào tin, chỉ coi kẻ nói chuyện này thành tên nhược trí mà thôi.
Điêu à, luyện tinh không cần vật liệu á?
Coi ai cũng là đồ ngốc à, luyện tinh còn có thể bạo kích?
Kể chuyện cười thì cũng đừng có mà không có tý tiêu chuẩn nào thế chứ được không!
Mà luyện tinh cơ thể đáng sợ nhất do các thể tu đều khát vọng “tiếp tục phục vụ”, cho nên toàn bộ thành viên đều trở thành fanboy của Tô Hàn hết, hận không thể tôn hắn thành thần của thể tu, nào dám lắm miệng nói ra một từ.
Bởi vậy sau một trận náo loạn như thế, Tô Hàn ngược lại cũng không có phiền não gì lớn lắm, vẫn cứ bình bình thản thản sống qua ngày.
Ngoại trừ việc bên người tăng thêm một cái túi dính người cỡ lớn ra.
Chuyện Tô lão cha không làm được Tô nhị ca làm xong rồi.
Toàn bộ thành viên Thập Tam Phong cũng khỏi cần chuyển đến Cực Phong, Tô nhị ca giỏi tung trời thay hình đổi dạng cho Thập Tam Phong biến thành Cực Phong mà còn hơn cả Cực Phong.
Thân là chủ nhân Thủy Trạch Lãnh Vực, Tô Tuyết muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền muốn người có một đống người, cho nên y quyết đoán mạnh mẽ, thay đổi Thập Tam Phong từ đầu tới đuôi, nhân công đào vô số linh mạch, sửa mấy động phủ, trên cơ bản Cực Phong có cái gì ở đây sẽ có cái đó, hơn nữa còn trâu bò hơn cả Cực Phong chính là, ở đây thanh tịnh, chỉ có mấy mống người như vậy, những người không có nhiệm vụ đừng mong mà vào.
Dù sao Tô nhị ca am hiểu nhất chính là pháp trận và phù chú, y vẽ một cái trận, lão tổ Nguyên Anh cũng đừng nghĩ tới chuyện đi vào, lại càng khỏi phải nhắc đến những đệ tử khác.
Tưởng Tinh cũng được Tô Hàn nhận vào Thập Tam Phong dưỡng thương, y vừa bị đâm lại vừa phải đảm nhận nhiệm vụ đánh lén, tinh thần và thân thể cùng bị đả kích nặng nề, sau khi Cạnh Kỹ Đường thoát hiểm liền ngất lịm đi.
Về phần Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi, sau khi bọn họ ở Thập Tam Phong mấy ngày, đều muốn đổi một phong môn khác.
Tô nhị ca quá chói mắt, người bình thường mỗi ngày nhìn thấy y đều có chút không kìm hãm được, lại càng đứng nói đến mấy thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu còn đang trong thời kỳ trưởng thành.
Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi đều có loại ảo giác nếu không đổi phong môn khác mình sẽ cong thành cái mê cung rừng rậm mất.
Tô Hàn cũng có chút bất đắc dĩ, cứ cảm thấy phát triển không giống trong tưởng tưởng của hắn cho lắm, ấn tượng của hắn về Lê Vi là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, sao đổi sang thế giới khác, đóa hoa cao ngạo lạnh lùng lại trực tiếp biến thành tên bệnh thần kinh vậy?
Mỗi ngày thấy Tô khổng tước và Bạch khổng tước tranh sủng, cũng thực là mệt não.
Nhưng hết lần này tới lần khác cả hai tên này đều rất có tâm cơ, Tô nhị ca phất phù chú liền có thể hóa thành một con động vật nhỏ trắng nõn mềm mại, nũng nịu ôm đùi, Tô Hàn lại không nỡ đuổi y đi; Bạch Vô Song không chăm chỉ tu luyện luyện tinh thuật, chả biết học được từ đâu chiêu thuật gấp giấy, tiểu khổng tước, tiểu hắc ưng tiểu hồng chuẩn ngay đến tiểu ma tước y cũng biết gấp luôn!
Một đống chim cò bay tới bay đi nháy mắt khiến Tô Hàn quên khuấy mất năm chữ “Nghiêm sư xuất cao đồ” viết như thế nào.
Giằng co như vậy tròn hai tháng, Long Trung Sơn Mạch bắt đầu bước vào đông, Tô Hàn cũng thực không chịu nổi.
Hắn lui vào trong thức hải tìm Tô Băng.
Tô Băng không gặp hắn.
Tô Hàn đứng trên đất tuyết đợi một lúc lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được giơ tay lên gõ “cốc cốc cốc” lên bức tường.
Tô Băng: “Không ở nhà.”
Tô Hàn: “…” Bạn cùng phòng giận dỗi sao có thể moe đến vậy?Ừm, gần đây nhất định là thấy nhiều vật moe quá, cho nên nhìn ai cũng thấy moe.
Tô Hàn hắng giọng nói: “À ừm… có thể giúp ta chút chuyện không?”
Tô Băng gắt gỏng nói: “Không giúp, cứ về hưởng tề nhân chi phúc của ngươi đi thôi.”
Tô Hàn im lặng, hai tháng nay hắn thật đúng là hưởng hết tề nhân chi phúc, có lẽ nên nói là tề moe chi phúc thì đúng hơn?
Nhưng phúc có lớn hơn nữa hưởng nhiều cũng sẽ giảm thọ đó nha! Hắn sắp không chịu nổi rồi, hai cái túi dính người này nếu không cuốn gói, thì hắn sẽ cuốn gói.
Tô Hàn thở dài nói: “Ngươi nghĩ cách để Tô Tuyết về Thủy Trạch Lãnh Vực nhé.”
Hắn vừa nói lời này xong, bức tường bỗng biến mất, Tô Băng đứng trước mặt hắn, rủ mắt xuống nhìn hắn.
Tô Hàn có chút tức giận chênh lệch chiều cao giữa hai người, định đổi lại dáng dấp, nhưng nghĩ một lát đều ở trong thức hải cả, hai người giống nhau như đúc cũng không thú vị, dứt khoát bỏ qua, chỉ ngẩng đầu nhìn y.
Tô Băng: “Ta thấy ngươi và y chung sống rất hòa hợp.”
Tô Hàn cười khổ: “Dù sao cũng là người thân.”
Tô Băng: “Ngươi thực sự coi y như nhị ca?”
Tô Hàn hơi cảnh giác, cố gắng nhấn mạnh: “Không phải nhị ca thì là gì?” Hắn không nói rõ, nhưng hai tháng nay Tô Băng cũng nên nghĩ thông rồi chứ nhỉ?
Tô Tuyết chỉ coi hắn là đệ đệ, hắn cũng chỉ coi Tô Tuyết như ca ca, tình huynh đệ thuần khiết như vậy, tin rằng Tô Băng có thể thấy rõ ràng rồi chứ?
Tuy rằng tình thương khó bỏ, nhưng không phá thì không xây được, buông nhị ca này, còn có đoạn tụ khác… ợ, tuy rằng có lẽ không đẹp như Lê Vi, thế nhưng tình yêu ý mà, không nên mê muội với cái mã bên ngoài, trái tim nối liền trái tim mới là chuyện đúng đắn.
Tô Hàn cảm thấy mình là một người bạn cùng phòng cực kỳ thấu tình đạt lý, có thể làm được đã làm hết, tin chắc rằng Tô Băng cũng có thể hiểu cho hắn.
May là kí ức của hai người ở thế giới trước đã tách biệt, bằng không Tô Băng mà thấy tâm sự này của hắn, có lẽ trong cơn tức giận sẽ trực tiếp xử lý hắn luôn.
Tô Băng không yên tâm, lại hỏi: “Thật là ca ca?”
“Thực sự!”Tô Hàn cười nói, “Ta đối đãi với Tô Xuyên thế nào, Tô Tuyết cũng đối đãi với ta y như vậy, giống hệt nhau.”
Hoàn toàn khác nhau! Ngươi là cưng chiều đệ đệ, còn y là cưng chiều đối tượng thầm mến!
Đương nhiên đối với tên thần kinh thô chỉ số cảm xúc thấp này mà nói, hình như cũng không khác nhau là mấy.
Nắm đó Tô Hàn ra khỏi hoang mạc, mười sáu tuổi đã thấu hết tang thương nhân gian, thụ thương nặng, sau lại yên lặng rất nhiều năm, mãi đến khi vô tình nhặt được Tô Xuyên, một đứa bé mới chỉ có bốn tuổi.
Bọn họ có huyết mạch giống nhau, lần đầu tiên Tô Hàn nhìn thấy hắn đã phát hiện ra.
Tô Xuyên rất nhỏ, cậu bé choai choai lại liếc mắt đã nhận ra Tô Hàn, hắn ôm Tô Hàn khóc bù lu bòa loa: “A Hàn, A Hàn, cha nương… cha nương…”
Cậu bé khóc không thở được, Tô Hàn kinh ngạc với việc cậu bé cư nhiên nhận ra mình, cúi xuống ôm lấy cậu bé, Tô Xuyên khóc càng tợn hơn, căn bản không nói được câu hoàn chỉnh.
Tô Hàn từ tốn dỗ dành cậu bé, cuối cùng cũng biết rõ một việc, Tô Xuyên hẳn là không có khả năng đã từng gặp ca ca lạc đường vô số năm là hắn đây, thế nhưng gia đình cậu bé có bức họa, cho nên Tô Xuyên biết đây là ca ca của mình.
Gia đình kỳ quái, lúc Tô Hàn tỉnh lại chỉ mới một tuổi, rốt cuộc là bức họa thế nào mới khiến cho Tô Xuyên có thể nhận ra hắn là ca ca?
Thế nhưng Tô Hàn lại khẳng định chắc chắn, đứa bé trước mắt này trăm phần trăm có cùng huyết mạch với mình, cho nên nhất định là người thân nhất.
Khi tỉnh táo lại Tô Xuyên đã quên rất nhiều chuyện, ngay lúc đầu hô cha nương cũng không nhớ được, duy nhất biết chỉ có Tô Hàn.
Hơn nữa cậu bé không gọi Tô Hàn là ca ca.
Tô Hàn dạy cậu bé mấy tháng, Tô Xuyên mới vụng về hô lên hai chữ “ca ca”, nhưng phần lớn thời gian toàn là kêu “A Hàn A Hàn”.
Tô Hàn cũng không cố gắng uốn nắm lại cậu bé nữa, hắn vốn đã mất hết hứng thú với toàn bộ xã hội loài người, nhưng bởi vì Tô Xuyên… hắn lại bắt đầu nảy sinh ý nghĩ đi xem thử một chút.
Sau đó hắn từ từ tra được một chuyện, gia đình bọn họ bị diệt cả nhà, tất cả mọi người đều chết oan chết uổng, người sống sót duy nhất chỉ có mình Tô Xuyên, Tô Xuyên có lẽ bị tổn thương tinh thần trầm trọng, để tự bảo vệ mình mà mất đi kí ức.
Sau đó cậu bé gặp được Tô Hàn, có lẽ không hề có bức họa nào cả, cậu bé chỉ là mở mắt liền nhìn thấy hắn, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại, tất cả tình cảm đều gửi gắm hết lên người Tô Hàn.
Tô Hàn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một đệ đệ, nhưng điều này không thể nghi ngờ chính là chuyện hạnh phúc vui vẻ nhất của hắn.
Tô Hàn sáu mươi tuổi liền tiến vào cảnh giới Hóa Thần, cho nên cuộc sống ở thế giới trước của hắn gần như là một sự tồn tại hô phong hoán vũ, muốn cái gì liền có cái đó, hết thảy đều dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần phí chút sức lực nào.
Cho nên chẳng có gì nghi ngờ khi hắn cưng chiều người thân duy nhất của mình đến vô bờ vô bến.
Tô Xuyên quả thật là sống cuộc sống thần tiên cũng cảm thấy không bằng.
Có một “ca ca” như vậy, có lẽ là phúc khí mấy đời tu luyện của cậu, khiến người ta thấy đều cảm thấy hâm mộ không thôi.
Tiếc rằng, cuộc sống như thế chỉ kéo dài ngắn ngủi mười bốn năm, Tô Xuyên vừa thành niên, lần đầu tiên rời xa Tô Hàn một mình ra ngoài, kết quả lại chết ở bên ngoài.
Tô Hàn tiến hành pháp thuật nghịch thiên, hòng hồi sinh lại cậu bé, kết quả lại khiến cậu bé trở thành sự tồn tại người không ra người quỷ không ra quỷ, nhận hết dằn vặt và thống khổ.
Nhớ tới những chuyện cũ, Tô Băng liền có chút dung túng với người đang cười trước mắt này.
“Giao thân thể cho ta.”
Tô Hàn vội vàng nói: “Được.” Lần đầu hắn cảm thấy việc giao thân xác đi thoải mái như vậy.
Tô Băng mở mắt ra, xác định Tô Hàn đang ở sâu trong thức hải, y híp mắt, giọng nói lạnh như băng: “Lê Vi, có lẽ nên dừng ở đây thôi, thật coi ta đã chết rồi à?”
Tô Tuyết đang nặn một đám mây thành tiểu bạch thỏ đi vào, vừa nhìn thấy thiếu niên ngồi trên ghế, lập tức ngưng cười.
Tô Băng đứng dậy, nhìn con thỏ ngu xuẩn kia một cái, cười nhạo nói: “Tiếc rằng thân thể bây giờ của ngươi không phải là thỏ tinh, bằng không Tô Hàn sẽ nghe theo ngươi răm rắp.”
Tô Tuyết buông đám mây thỏ ra, trầm giọng hỏi: “A Hàn đâu?”
Tô Băng nói: “Ngủ.”
Tô Tuyết mím môi một cái, trong mắt có chút mất mác.
Tô Băng liếc nhìn y rồi nói: “Đừng nghĩ nữa, đời này các ngươi là thân huynh đệ, ngươi còn không biết tính của hắn sao? Nếu như tên nhị ca ngươi đây có bất cứ suy nghĩ kì kì quái quái gì, hắn có thể giết chết ngươi.”
Tô Tuyết rủ mắt, cánh mi cong dài khẽ run rẩy, hiển nhiên y cũng biết điều đó, thế nhưng lại không muốn nghĩ đến nó.
Tô Băng nhìn y một lúc, khóe miệng bỗng khẽ nhếch nhếch lên: “Ngươi bình tĩnh chút đi, dùng đầu mà nghĩ, bây giờ ngươi làm những việc này, chẳng lẽ không phải phí công?”
Tô Tuyết cảnh giác nói: “Ngươi có ý gì?”
Tô Băng nhìn y nói: “Không phải ngươi rất hiểu hắn sao? Hắn coi trọng nhất là người thân, gọi ngươi một tiếng nhị ca ngươi liền vui đến không phân nổi Nam Bắc?”
Tô Tuyết nhíu nhíu mày.
Tô Băng lại nói: “Ngươi thật sự không biết một tiếng nhị ca này chẳng khác nào đang xử tử hình ngươi à?”
Tô Tuyết chợt giật mình, rồi đột nhiên trợn tròn mắt.
Tô Băng cười khẽ: “Đừng ngốc nghếch nữa, chờ hắn thực sự coi ngươi thành ca ca, ngươi liền hoàn toàn không còn cơ hội nữa.”
Kẻ ngoài cuộc thì sáng trong cuộc u mê, hai tháng nay Tô Tuyết rơi vào thiên đường, chỉ nghĩ rốt cuộc có thể ở bên Tô Hàn, rốt cuộc có thể trở về cuộc sống trước kia, vui vẻ đến phân không nổi Nam Bắc, cư nhiên quên khuấy mất vấn đề trí mạng này.
Y mong muốn thật lâu thật lâu, chỉ huynh đệ thôi thì không làm được như vậy!
Nhưng Tô Băng sao có thể tốt bụng nhắc nhở y? Lê Vi thực sự đã bị y gài bẫy quá nhiều lần, cho nên lòng cảnh giác rất cao: “Tại sao ngươi lại muốn nói cho ta biết những điều này?”
Tô Băng cười: “Đương nhiên là muốn lợi dụng ngươi.”
Lê Vi: “…” Cái nhân cách chết bầm này, lại còn cao ngạo đến ngứa đòn như vậy nữa!
Tô Băng thờ ơ nói: “Ngươi thật sự muốn theo đuổi Tô Hàn, đầu tiên phải thoát khỏi quan hệ huyết mạch, đương nhiên nếu như ngươi đổi một thân thể khác, phỏng chừng hắn sẽ trực tiếp coi ngươi thành người xa lạ, trừ phi ngươi còn muốn làm tiểu súc sinh thêm một lần nữa.”
Lê Vi day day ấn đường: “Đừng nói khó nghe vậy chứ.”
Tô Băng thầm nghĩ: Lời nói khó nghe hơn ta còn chưa nói đâu, cái con thỏ tinh vong ân phụ nghĩa nhà ngươi. Trước đây lão tử không nên vì dỗ Tô Hàn vui vẻ mà đi cứu cái con tiểu súc sinh nhà ngươi.
Trên mặt Tô Băng vẫn sóng yên biển lặng: “Lời thật mất lòng, có nghe hay không là chuyện của ngươi.”
Lê Vi vẫn tràn đầy hồ nghi: “Ngươi… lẽ nào muốn tách khỏi Tô Hàn?”
Y cũng không ngốc, lời trong lời ngoài y đã nghe được rõ ràng, Tô Băng muốn ám chỉ y tìm cho Tô Hàn một thân thể, như vậy hai người sẽ không có liên hệ máu mủ, đến lúc đó… đương nhiên là không còn gì cố kỵ.
Thế những Tô Băng sẽ đồng ý tách khỏi Tô Hàn ư?
Tô Băng nói: “Không sai, ta muốn tách khỏi hắn.”
Lê Vi bỗng trợn tròn mắt, dương như đã nghe thấy một chuyện cực kì khó tin.
“Ngươi… thực sự…” Cái tên bệnh thần kình bá đạo vô cùng vô tận, hận không thể độc chiếm Tô Hàn lại muốn tách ra khỏi Tô Hàn?
Nói thực trình độ chấn động của tin tức này đối với Lê Vi không thua gì những tai họa nghịch thiên kiểu như bầu trời bị thủng một lỗ, thế giới sắp diệt vong, nguyên tố bên ngoài không trung náo động…
Tô Băng nhướn mày nói: “Thế nào, không được?”
“Được được được!” Hai đời của Lê Vi chưa từng nói năng lộn xộn thế này bao giờ, “Ta sẽ chuẩn bị thân thể cho Tô Hàn, đến lúc đó ngươi đừng lật lọng.”
Tô Băng lên tiếng: “Có thể lấy được thân thể trước kia thì vẫn là hay nhất.”
Lê Vi lẩm bẩm: “Nói thừa, ngoại trừ thân thể kia còn có cái nào có thể xứng với Tô Hàn chứ!”
Tô Băng lơ đãng cười, nét mặt vẫn lạnh tanh: “Vậy cũng đừng ngâm dấm quá lâu, đi chuẩn bị đi, lấy năng lực của ngươi muốn chế tạo lại một thân thể cũng không dễ dàng ha? Nếu như có tỳ vết nào…”
“Không có khả năng!”Lê Vi quát lớn, “Nhất định là hoàn mỹ không sứt mẻ.”
Chỉ cẩn tiễn bước nhị ca, Bạch Tiểu Song chỉ là việc cỏn con.
Trên cơ bản Tô Băng vừa ngồi xuống chỗ đó, Bạch Vô Song liền phát hiện sư phụ đổi người rồi, chuồn cực kỳ nhanh, liên tục mấy ngày cũng không dám bước vào Thập Tam Phong lấy một bước.
Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, bọn họ hẹn nhau cùng xuống phố đi dạo, mục đích đơn giản trắng ra là: ngắm các em gái xinh đẹp nhiều hơn, gắng bẻ thẳng lại tính hướng đang tràn ngập nguy cơ của mình.
Tô Hàn từ thức hải lộ đầu ra: “Nhị ca đi rồi à?”
Tô Băng đang đùa bỡn hắc bạch song kiếm: “Ừm.”
Tô Hàn hiếu kỳ: “Ngươi làm cách nào đuổi y đi vậy?”
Tô Băng không thèm ngẩng đầu: “Rất phiền, không đi nữa sẽ giết y.”
Tô Hàn: “…”
Tô Băng dừng lại: “Sao vậy, lại hối hận để y đi à?”
“Không không không.” Tô Hàn vội vàng nói, “Chẳng qua cảm thấy… ừm, có phải là hơi thẳng thắn quá không.”
Tô Băng ngừng động tác trên tay, quay về thức hải: “Vậy ngươi muốn ta nói thế nào?”
Tô Hàn không nghĩ y sẽ quay vào, lập tức có chút mất tự nhiên, dù sao mình đây là cũng đang rình mò tâm tư người khác, bị người ta nhìn thấy cũng có hơi lúng túng.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm cây trúc, nghĩ một lát mới nói: “Cũng không có gì, như vậy rất tốt.” Dao sắc chặt đay rối, cũng không phải chuyện xấu.
Tô Băng nhìn thoáng qua cái cổ trắng nõn của hắn, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, giơ tay lên định chạm vào hắn một chút, kết quả bỗng nhiên Tô Hàn ngẩng phắt đầu, không đầu không đuôi nói một câu: “Hôm nay ngày mấy?”
Tô Băng sửng sốt một chút.
Tô Hàn vội vàng đi ra ngoài lật lật lịch, tiếp mở to mắt: “Mùng sáu, Vạn Thú Viên sắp mở ra rồi!”
Tô Băng: “…”
Tô Hàn lòng như lửa đốt nói: “Tiểu Bạch nói hai ngày đầuVạn Thú Viên mở ra toàn là ấu tể* (thú non chưa trưởng thành), bỏ lỡ sẽ rất khó gặp được.”
Tô Băng càng ngày càng muốn có một thân thể, nếu như hiện tại y có thân thể, có thể kéo hắn qua, muốn chạm chỗ nào thì chạm chỗ đó, muốn như thế nào thì như thế đó, mà sẽ không giống như bây giờ, chỉ lẻ loi đứng một mình trong rừng trúc, như một thằng ngốc đến người cũng không bắt được.
Vạn Thú Viên trong miệng Tô Hàn không giống như Bách Thú Viên trong Cửu Huyền Tông, nó là căn cứ sinh sôi nảy nở lớn nhất cả khu vực phía Bắc của linh thú, nửa nhân tạo nửa tự nhiên, bởi vì vị trí địa lý đặc biệt, vẫn là tài nguyên chung của bốn sơn mạch, thời gian mở ra bao năm qua có hạn, đệ tử từng Tông môn có thể đến đây cũng có hạn chế nhất định. Linh thú nơi này đều có linh tính, kết quả sẽ nhận chủ thế nào không thể khống chế.
Nhưng đại đa số đều là đệ tử dưới Trúc Cơ, dù sao tu sĩ trên Trúc Cơ cơ bản đều có chiến thú bản mạng rồi, không có hứng thú gì vỡi những tiểu ấu tể này, đương nhiên không loại trừ một số người có sở thích đặc biệt.
Ví như vị Tô đại lão Phá Vỡ Hư Không Tô Hàn trước mắt này vẫn luôn muốn nuôi một bé thỏ trắng nhỏ xinh.