Mạc Thi trầm mặc một hồi, bỏ điện thoại ra ngắt máy.
Tầm mắt rơi xuống hộp để đồ phía trước, nghĩ một chút cuối cùng vẫn không kìm được mở ra.
Bên trong có một tập tài liệu trong túi giấy.
Thỏa thuận li hôn?
Cô nhíu mày, lấy tập tài liệu ra, do dự một lúc mới quyết định xem thử.
Quả nhiên là thỏa thuận li hôn của Thẩm Chi Niên và Trương Sơ Tâm.
Mạc Thi bình tĩnh xem lại, càng lúc càng nhíu mày thật sâu. Phần thỏa thuận li hôn này xem ra Trương Sơ Tâm cũng không phải chịu bất lợi. Nếu như thật sự li hôn, Thẩm Chi Niên gần như là tay trắng, phía sau còn có chữ ký của anh nhưng phần của Trương Sơ Tâm thì vẫn để trống. Hiển nhiên thỏa thuận này là do đơn phương anh lập ra.
Tại sao? Không phải chuẩn bị tổ chức hôn lễ sao?
Mạc Thi suy nghĩ hồi lâu vẫn không thông suốt. Đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra chụp lại thì thấy bóng dáng Từ Ý Thâm đang quay trở lại.
Cô hoảng hốt vội vàng nhét tập tài liệu vào trong túi của mình. Hít một hơi thật sâu, giả bộ bình tĩnh.
Từ Ý Thâm mở cửa xe ngồi vào bên trong.
Mạc Thi không bỏ trốn, anh hừ một tiếng, "Hôm nay em biết nghe lời đấy nhỉ."
Mạc Thi lườm anh không đáp.
Từ Ý Thâm đột nhiên ném gì đó cho cô.
Cô cúi đầu nhìn, trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn anh, "Từ Ý Thâm anh có bệnh à!"
Từ Ý Thâm: "Tôi có bệnh? Nếu em không ngại mang thai thì có thể vứt nó đi."
Đồ thần kinh! Còn đặc biệt đi mua bao sao?!!
Mạc Thi nổi giận, "Đồ điên! Ai muốn lên giường với anh!"
Cô xoay người, định mở cửa xe.
Nhưng nửa ngày cũng không mở được.
"Từ Ý Thâm!"
Mạc Thi tức giận quay đầu lại, không ngờ anh đột nhiên ghé sát tới, gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt cô. Anh áp môi xuống không cho cô bất kỳ cơ hội nào kịp phản ứng.
Mạc Thi tròn mắt, tim đập thình thịch. Cô đưa tay đẩy anh nhưng người anh cứng như thép, không hề có chút lay chuyển nào, càng ghì chặt cô hơn.
Ghế ngồi đột nhiên được ngả ra, Từ Ý Thâm lật người một cái đã biến thành tư thế nam trên nữ dưới.
Mạc Thi bị anh đè chặt hai bên, cô càng giãy giụa mạnh hơn.
Không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, hơi thở của Từ Ý Thâm trở nên nặng nề, cảm giác mờ ám dâng lên.
Mạc Thi đỏ bừng mặt, "Anh thả tôi ra!"
Anh nhướng mày, trong mắt tràn ngập ý cười, không những không thả ra mà còn kề sát mặt cô hơn.
Mạc Thi cuống lên, "Rốt cục anh muốn làm gì!"
"Em nói xem? Em cảm thấy tôi định làm gì?"
Cô cực kì hoang mang, nhiều năm không gặp, vừa gặp đã lăn giường? Cái gì cô cũng không biết. Anh có bạn gái không? Vợ chưa cưới? Đã kết hôn chưa?
Không biết chuyện gì về anh, sao cô có thể cùng anh...
"Từ Ý Thâm, chúng ta không thể nói chuyện bình thường trước sao?"
"Nói chuyện? Được, em muốn nói gì, tôi nghe đây."
"Vậy anh thả tôi ra trước đã!" Tư thế hiện tại quá xấu hổ, sao cô có thể bình thản nói chuyện với anh được.
Từ Ý Thâm nhìn cô sâu xa, ngồi dậy. Hai tay đặt bên hông cô cũng rời đi. Mạc Thi như được đại xá, vội vàng điều chỉnh lại tư thế.
Từ Ý Thâm ngồi thẳng người, "Nói đi."
Anh hạ cửa kính xe xuống, châm thuốc lá.
Mạc Thi nhíu mày, "Có thể đừng hút thuốc không?"
Anh liếc nhìn cô.
"Tôi cai thuốc lá lâu rồi, không ngửi được mùi thuốc lá."
Từ Ý Thâm "à" một tiếng, một giây sau vẫn dụi tắt thuốc, ném vào trong gạt tàn.
Không gian nhỏ hẹp lại trở nên yên tĩnh, không ai ở miệng trước.
Lần cuối gặp nhau là khi nào nhỉ? Hình như là... 3 năm trước.
Ở Mỹ, Từ Ý Thâm từng nhìn thấy cô một lần. Nhưng khi đó vì trốn đám phóng viên mà cô chạy mất.
Sau này, cũng chưa từng gặp lại.
Những năm gần đây cũng rất ít khi nghe được tin tức liên quan đến anh.
Đương nhiên, Từ Ý Thâm lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô trên truyền hình, thậm chí khi đi trên đường ngẩng đầu cũng có thể thấy biển quảng cáo lớn. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Mỗi giờ mỗi phút cô đều xâm nhập vào lòng anh, muốn quên đi cũng khó.
Một lúc sau, Mạc Thi mím môi, mở lời, "Những năm qua, anh có tốt không?"
Một câu thăm hỏi bình thường, ngoài ra cũng không biết phải nói gì khác để phá vỡ sự lúng túng.
"Không tốt." Từ Ý Thâm lạnh nhạt nói.
"..."
Tình huống kiểu vậy không phải nên trả lời là vẫn ổn sao?
Mạc Thi bối rối, không biết phải nói gì tiếp.
Anh liếc nhìn cô, nhíu mày, "Đây là điều em muốn nói với tôi à?"
"..."
"Mạc Thi tốt nhất em nên nghĩ cho kĩ, rốt cục nên nói cái gì!"
Nên nói gì?
Cô cúi đầu, bàn tay mân mê vạt áo. Khi cô bối rối không biết làm gì đều sẽ có thói quen này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên nhớ tới một câu mà Trương Sơ Tâm từng nói: "Trên đời này không có bất cứ chuyện gì quan trọng hơn so với việc ở bên cạnh người mình yêu."
Trong lòng Mạc Thi hơi run rẩy, không biết lấy dũng khí ở đâu, ngẩng đầu nhìn anh hỏi:
"Anh kết hôn chưa?"
Cô còn chưa nói hết câu, Từ Ý Thâm đột nhiên ghé sát lại giữ cằm cô. Anh lạnh lùng nói:
"Mạc Thi, em xem Từ Ý Thâm tôi là loại người gì? Nếu như tôi đã kết hôn, em cho rằng lúc này tôi vẫn còn gặp lại em?"
Mạc Thi nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghèn nghẹn, không thoát ra thành lời.
Kinh ngạc? Vui vẻ? Kích động?
Cô cũng không rõ, chỉ biết đêm hôm đó, cực kỳ hoang đường.
Hôm sau, Mạc Thi tỉnh lại. Từ Ý Thâm đang ở trong phòng tắm, tiếng nước ào ào truyền ra.
Cô chợt nhớ tới tập tài liệu thỏa thuận ly hôn trong túi xách, vội vàng bò dậy nhắn tin cho Trương Sơ Tâm.
[Sơ Tâm, cô vẫn còn đang ở bệnh viện à? Tôi muốn gặp cô có chuyện quan trọng.]
Trương Sơ Tâm nhanh chóng trả lời, [Tôi không ở bệnh viện, đã về nhà nghỉ ngơi rồi, cô tới chỗ tôi đi.]
[Chồng cô có nhà không?]
[Hôm nay anh ấy tăng ca, về muộn, nhưng có mẹ chồng tôi ở nhà. Nhưng không sao đâu, cô tới đi.]
Mạc Thi nghĩ ngợi một chút, nhắn lại: [Ừ.]
Từ Ý Thâm từ trong phòng tắm đi ra, nửa thân trên để trần còn đang nhỏ nước. Đường nét trên cơ thể tuyệt đẹp từ vai tới bụng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên đỏ mặt, vội vàng rời tầm mắt sang nơi khác.
Cô biết dáng người Từ Ý Thâm rất đẹp, vài năm không gặp quả thật hiện tại có chút thẹn thùng.
Từ Ý Thâm đứng bên giường lau tóc, thấy cô xấu hổ bèn cười nhạo, "Em ngại ngùng cái gì? Không phải tối qua còn rất vui vẻ sao?"
Mạc Thi nghĩ đến chuyện đêm qua, nháy mắt mặt mũi đã đỏ bừng. Thẹn quá hóa giận cầm lấy cái gối bên cạnh ném về phía anh.
"Anh câm miệng đi!"
Từ Ý Thâm cực kỳ vui vẻ, nhiều năm rồi anh chưa từng vui vẻ như thế. Anh ném khăn đi, tới bên cạnh giường chống hai tay xuống cúi đầu hôn lên môi cô.
Mạc Thi lườm anh.
Từ Ý Thâm cong cong mắt cười, "Ngọt chết mất!"
- ------------
Giữa trưa, lúc Mạc Thi đi gặp Trương Sơ Tâm, cô đang ngồi trên xích đu học Lâm Vân may quần áo.
Mạc Thi đi tới, "Sơ Tâm."
Cô quay đầu lại, Lâm Vân cũng đứng dậy cười nói: "Hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi nấu bữa trưa. Mạc tiểu thư đợi lá nữa ở lại ăn cơm nhé."
"Cảm ơn bác gái."
Lâm Vân mỉm cười rời đi.
Trương Sơ Tâm vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, "Ngồi đi."
Mạc Thi ngồi xuống, nhìn quần áo trẻ em trong tay cô, "Đây là do cô tự tay làm à, thật đẹp."
Cô cười, "Tôi không làm được thế này đâu. Mẹ chồng tôi làm đó." Cô ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Thi hỏi: "Đúng rồi, cô tìm tôi có việc gì vậy?"
Mạc Thi hơi bối rối, trầm mặc một hồi lâu mới mở túi xách lấy ra tập tài liệu.
Trương Sơ Tâm nhìn nó, rồi lại nhìn cô ấy, "Gì vậy?"
Mạc Thi nói: "Cô tự xem đi."
Trương Sơ Tâm chần chừ một lát mới nhận lấy túi tài liệu. Trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.
Sau khi mở phần tài liệu bên trong ra, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân của sự bất an đó.
Đọc xong toàn bộ tài liệu, sắc mặt cô đã nhợt nhạt tới không thể nhạt hơn.
Mạc Thi nói: "Thứ này tôi tìm thấy ở chỗ Từ Ý Thâm. Tôi đoán, Thẩm Chi Niên làm vậy có lẽ là muốn để lại cho cô một đường lui an toàn."
Trương Sơ Tâm rất tức giận, hừ lạnh, "Nói như vậy, tôi nên cảm ơn anh ấy sao?"
Mạc Thi nhìn cô, mở miệng muốn khuyên nhủ vài câu nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Trương Sơ Tâm tức tới mức ngực cũng nhói đau, qua hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh.
"Mạc Thi cảm ơn cô."
Mạc Thi lo lắng nhìn cô, "Cô có ổn không."
Trương Sơ Tâm cười nói: "Tốt lắm, cực kỳ tốt. Tôi phải ra ngoài mua cái ván giặt đồ đã."
Mạc Thi ngẩn ra, một giây sau bật cười, "Đúng vậy, loại đàn ông này nên bị trừng phạt."
- -----------
Buổi tối, Thẩm Chi Niên tăng ca trở về nhà đã gần tám giờ.
Lâm Vân ra khỏi nhà từ chiều, chỉ có mình Trương Sơ Tâm ở nhà.
Anh vừa mở cửa, thấy cô đang ngồi trên sofa xem TV.
"Bà xã ~" Anh vui vẻ gọi.
Trương Sơ Tâm làm bộ không nghe thấy, cũng không thèm nhìn anh.
Thái độ như vậy, đây là lần đầu tiên.
Thẩm Chi Niên hơi bối rối, cố gắng nghĩ xem hôm nay mình có làm chuyện gì khiến vợ phật ý hay không.
Điện thoại, đã gọi.
Tin nhắn, đã nhắn.
Đúng giờ về ăn cơm, không về quá muộn.
....
Suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra mình sai ở chỗ nào.
Anh thay dép đi trong nhà, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Trương Sơ Tâm, đang định ngồi xuống thì bị cô quay sang lườm một cái. Thẩm Chi Niên không dám ngồi xuống, oan ức gọi: "Bà xã à ~~~"
P.s: Thứ nhất, luật sư Từ và ảnh hậu Mạc đánh nhanh thắng nhanh quá =))) Thứ hai, kể ra thì việc thỏa thuận li hôn Mạc Thi không nói cho Trương Sơ Tâm biết cũng được, có những thứ cả đời này vẫn nên không biết thì tốt hơn. Anh Thẩm làm vậy cũng không sai, đứng trên quan điểm của nam chính thì lo cho vợ con là đúng thôi mà.