Cô muốn thưởng cho anh, Trần Thứ chỉ có thể nhận.
Mặc dù đã lâu không chạm vào anh, hơi không quen lắm, nhưng thái độ của cô rất nghiêm túc, không lâu sau liền trở nên thành thục.
Cô cố gắng đổi nhiều cách thức, nhìn anh nhíu mày thở dốc không kiềm chế được, cô vừa thoải mái lại vui mừng.
Vốn là Trần Thứ tới gọi cô dậy, bây giờ thì hay rồi, toàn bộ thời gian buổi chiều đều sử dụng ở trên giường.
Sau khi cô làm loạn một hồi, đầu Trần Thứ đã toàn mồ hôi.
Khương Tỉnh cũng hơi mệt, nằm bên cạnh anh, nhìn vào mặt anh.
Trần Thứ đưa tay lên ôm lấy cô, hai người không nói gì, trong phòng yên tĩnh nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.
Khương Tỉnh cảm nhận được hô hấp của Trần Thứ dần ổn định lại.
“Anh thấy thế nào?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“…”
Cô thẳng thắn thật khiến người ta đau đầu, Trần Thứ ngậm miệng, định để cho vấn đề này tự động bị chôn vùi.
Hiển nhiên, Khương Tỉnh không để anh thực hiện được ý đồ. Cô không do dự hỏi lại: “Anh thấy tốt không? Có phải em dùng sức hơi quá?”
Trần Thứ: “…”
Không có cách nào tránh được, anh ngồi dậy, duỗi tay ôm cô lên: “Đi tắm.”
Vào nhà vệ sinh rồi chắc cũng không thể nào tiếp tục hỏi vấn đề này nữa nhỉ.
Anh lau người cho cô, cô không nói lời nào, lại đưa tay qua: “Nếu không thử lại lần nữa?”
“Không cần!” Anh nhanh chóng bắt lấy tay cô, chịu thua, “Rất tốt, không quá nhiều sức, vừa đủ.”
Nói xong, cúi đầu lau người cô rồi ôm cô ra ngoài.
Lúc Khương Tỉnh ăn canh. Trần Thứ vào phòng thu dọn hành lý. Khương Tỉnh ăn xong liền đi vào tìm anh, thấy anh đang cất quần áo vào ba lô.
Ở bên nhau sớm chiều hơn nửa tháng, ngày mai anh phải đi, cô cảm thấy hơi mất mát.
Trần Thứ vừa ngẩng đầu, thấy cô đang dựa vào cạnh cửa im lặng nhìn anh.
Ánh mắt triền miên lưu luyến cỡ nào, bởi vì thất thần mà có vẻ hơi lạnh nhạt, nhưng Trần Thứ nhìn cô, động tác trong tay cũng dừng lại.
“Sao thế ạ?” Khương Tỉnh hồi hồn, nháy mắt với anh, cười.
Trần Thứ đi tới, ôm cô vào lòng.
“Cuối tuần nếu không đi công tác anh sẽ đến thăm em.”
“Không cần.” Khương Tỉnh nói, “Em đã rất khỏe rồi, anh đừng chạy tới chạy lui, cuối tuần rảnh rỗi thì nghỉ ngơi thật tốt.” Ngừng một chút, nói, “Dù sao tháng sau em cũng trở lại, đến lúc đó sức khỏe của em đã không sao nữa, mẹ sẽ không ngăn cản em.”
Trần Thứ không lên tiếng, Khương Tỉnh nói: “Anh nghe chưa?”
“Ừ.”
“Được rồi, anh dọn đồ đi.”
Trần Thứ lại ừ một tiếng, buông cô ra.
Khương Tỉnh nhìn lên bàn, nói: “Anh dọn quần áo đi, em giúp anh dọn những thứ kia.”
Trên bàn để giấy tờ, danh thiếp, chìa khóa linh tinh, hôm qua lúc giặt ba lô Trần Thứ lấy ra.
Khương Tỉnh giúp anh sắp xếp từng thứ một, nhiều nhất là danh thiếp, phần lớn đều là của đồng nghiệp của anh, kiến trúc sư ở Hong Kong.
Bên trong cũng có mấy tấm của Trần Thứ, hình chụp vô cùng đơn giản, anh mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt màu xanh nước biển, khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ.
Khương Tỉnh rút ra một cái, nhét vào túi mình.
Cuối cùng là chứng minh thư của Trần Thứ. Đây là hình anh lúc học cấp ba, khuôn mặt vẫn còn rất trẻ con, lúc chụp hình dường như hơi căng thẳng, môi hơi mím lại.
Người ta nói ảnh chụp chứng minh thư là xấu nhất, nhưng Khương Tỉnh cảm thấy Trần Thứ này rất đáng yêu.
Cô cười cười, mắt liếc xuống, thấy ngày tháng trên chứng minh thư, yên lặng nhớ kĩ.
7/12/1990.
Buổi tối, Trần Thứ và Khương Tỉnh đi ra ngoài một chuyến. Vì chuyện xảy ra đột ngột, Trần Thứ vội vàng chạy tới nên không thể chuẩn bị quà cáp gì. Đúng lúc ngày mai cùng Khương Tỉnh về nhà ăn cơm, anh muốn mua một ít quà mang tới. Khương Tỉnh thấy anh có lòng, cũng không dị nghị gì, đi ra ngoài cùng anh, cho anh chút ý kiến.
Cuối cùng, hai người mua một ít thực phẩm chức năng, lại chọn cho mẹ Khương một bộ mỹ phẩm dưỡng da.
Trưa hôm sau, hai người đúng giờ tới nhà.
Thấy bọn họ mang quà theo, mẹ Khương hơi bất mãn: “Về nhà ăn cơm còn mua gì chứ.”
Khương Tỉnh cười giải thích là tâm ý của Trần Thứ, quà ra mắt người lớn.
Mẹ Khương không nói gì nữa, nhận lấy.
Mẹ Khương cho dì giúp việc nghỉ, tự mình làm cơm trưa, Khương Tỉnh vào phòng bếp giúp đỡ mấy việc vặt, lúc dọn thức ăn ra thấy trên bàn trà có một bàn cờ, ba đang đánh cờ với Tràn Thứ.
Trước kia ở nhà, Khương Tỉnh chỉ từng thấy ba đánh cờ với anh rể, lúc này người đối diện là Tràn Thứ, cảm giác này hơi kì lạ.
Côđứng ở cửa phòng bếp, nhìn một hồi lại bị mẹ Khương gọi lại bóc tỏi.
“Đứng ở cửa làm gì thế?”
“Ba đang đánh cờ với Trần Thứ.”
“Đánh cờ thì sao?” Mẹ Khương lại ném cho cô hai cây hành, “Cắt đi.”
Khương Tỉnh đưa tỏi cho bà, vừa cắt hành vừa nói: “Lần đầu tiên anh rể tới nhà hình như cũng đánh cờ với ba.”
Trong lời nói có ý gì, mẹ Khương vừa nghe liền hiểu, mặc dù bà đã miễn cưỡng chấp nhận thực tế, nhưng trong lòng vẫn có chút không vừa ý với điều kiện của Trần Thứ. Nhưng mà giọng của Khương Tỉnh lúc nói những lời này lại vô cùng vui sướng, bà đành phải đè ép chút không hài lòng kia xuống, nói thuận theo cô: “Với trình độ đó của ba con, trước kia đều là anh rể con nhường ông ấy, lần này nếu thua chắc chắn sẽ không vui.”
Khương Tỉnh nói: “Yên tâm, Trần Thứ lại không ngốc, anh rể làm được, anh ấy cũng làm được.”
“Con biết rõ như vậy?”
“Anh ấy rất thông minh.”
“Con bé này… khen thế mà cũng không đỏ mặt.” Mẹ Khương lắc đầu, vừa lau nồi vừa nói: “Con thích nó như vậy?”
Khương Tỉnh ừ một tiếng, để hành vào đĩa, đặt lên bàn.
Mẹ Khương nói: “Không còn việc của con nữa, ra ngoài đi.”
Trong phòng khách, kết quả đánh cờ đúng như dự đoán của Khương Tỉnh, quả thật là Trần Thứ thua. Vài ván sau cũng như thế, chỉ có lần cuối cùng là hòa. Khương Tỉnh đứng bên cạnh nhìn hôi lâu, không phân biệt được đây là khả năng thật sự của anh hay là cố ý. Nhưng dù sao thì kết quả này cũng khiến ba Khương rất thoải mái, bầu không khí lúc ăn cơm không tệ.
Trần Thứ bay vào xế chiều, ăn cơm trưa xong vẫn còn sớm, Khương Tỉnh đưa anh lên lầu vào phòng mình ngồi một lát.
Phòng của Khương Tỉnh vẫn giữ như hồi học cấp ba, Trần Thứ nhìn hàng sách cũ xếp trên giá thấy có mấy quyển sổ, hơi kinh ngạc lại có chút tò mò.
Anh quay đầu hỏi Khương Tỉnh: “Anh có thể xem một chút không?”
“Được ạ, đều là mấy thứ lúc học cấp ba.”
Trần Thứ mở hai quyển sách, lại lấy xuống hai quyển sổ, một cái màu đỏ là sổ ghi chép, anh mở ra, trên giấy đều là chữ viết màu đen, sạch sẽ thanh tú.
“Chữ rất đẹp.” Tràn Thứ khen một câu.
Khương Tỉnh nhíu mày: “Trước đây em bị ba em bắt luyện bảng chữ mẫu suốt ba năm, có thể không đẹp sao.”
Trần Thứ ngẩng đầu cười, lại tiếp tục xem, xem xong, lại đổi qua quyển màu xanh.
Khương Tỉnh nhìn thoáng qua, cũng không nhớ rõ bên trong ghi gì. Trần Thứ mở ra cô mới nhận ra đây là sổ ghi mấy câu văn thơ trích từ trong sách.
Trần Thứ lật từng tờ, đến giữa sổ thì lộ ra một tờ giấy nhỏ.
“Đây là cái gì?” Khương Tỉnh hơi kì quái, không nhớ là đã kẹp vào khi nào.
Trần Thứ mở giấy ra, Khương Tỉnh đi tới nhìn, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Trên giấy viết đầy ba chứ: Thẩm Bạc An.
Ngừng mấy giây, cô lấy lại tinh thần, cầm lấy tờ giấy trong tay Trần Thứ ném vào thùng rác.
Lúc ngẩng đầu liền thấy ánh mắt hơi trầm xuống của Trần Thứ.
Anh nhìn cô một lúc, quay đầu lại, tiếp tục xem quyển sổ trên tay.
Trong phòng chỉ có tiếng lật giấy nhẹ nhàng.
Trần Thứ xem xong, đặt sách và sổ trở lại giá, cúi đầu đứng bên cạnh bàn không nhúc nhích.
Khương Tỉnh đi tới ôm lấy anh từ phía sau.
“Anh sao thế?”
Trần Thứ không lên tiếng.
“Ghen?” Khương Tỉnh lại hỏi.
Trần Thứ hơi sững người, quay lại ôm lấy cô.
Khương Tỉnh ngẩng đầu, nhìn thấy anh khẽ nhíu mày.
“Lúc đó đúng là em rất thích anh ta.” Khương Tỉnh thấp giọng nói, “Lâu không gặp, tự nhiên sẽ nhớ anh ta, cho nên mới viết cái đó, nhưng đều đã qua rồi, nếu anh ghen vì cái này, em cũng không có cách nào.”
“Không phải là ghen.” Trần Thứ dừng một chút, sửa lại, “Chắc là… cũng có một chút.”
Thấy tờ giấy đầy tên THẩm Bạc An, nói không ghen chắc chắn là giả. Cô đã từng yêu một người như vậy, còn yêu nhiều năm như thế, anh đúng là rất ghen tị, điều này không thể nào phủ nhận.
Nhưng đối với chuyện này, anh thấy đau lòng nhiều hơn.
Tiếng khóc đè nén trong hành lang vào mùa hè năm ấy anh vẫn luôn nhớ. Sau khi ở bên cô, nghĩ lại lúc đó, anh đều cảm thấy khó chịu.
Trần Thứ không biết nói thế nào cho cô hiểu tâm trạng này, đành phải ôm chặt cô, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không như thế.”
Khương Tỉnh hơi run rẩy, chớp mắt mới hiểu được anh chỉ điều gì.
Vào thời điểm này, cô cũng không biết nói tiếp như thế nào, im lặng mặc cho anh ôm. Chờ đến khi anh buông tay, cô mới hồi hồn, nhón chân ôm lấy mặt anh.
Trần Thứ chưa kịp nói gì đã bị cô bắt nạt một lần.
Lúc tách ra, mặt hai người đều đỏ bừng.
Khương Tỉnh rút tay về, lui sang một bên, hít vào mấy hơi, thấy Trần Thứ cúi đầu cười.
Cô quay sang nhìn anh.
Trần Thứ dựa vào bàn, vui vẻ trong mắt chưa lui, thấy cô nhìn sang, khóe môi lại nhếch lên, cười một tiếng.
Khuôn mặt rực rỡ.
Khương Tỉnh nhìn đến ngây người, hai giây sau đi tới: “Cười lại nghe một chút.”
“Không cười.” Trần Thứ híp mắt.
“Dụ dỗ xong bỏ chạy?”
Mặt Trần Thứ ửng đỏ, ho một tiếng: “Không có.”
“Anh không thành thật.”
“Không có.”
“Có.”
Đối thoại ngây thơ lặp lại hai lần, Khương Tỉnh ôm eo anh.
“Em nói có.” Vừa nói, tay lại di chuyển tới nơi không nên tới.
Trần Thứ lập tức ngăn cô lại, bất đắc dĩ nhận thua:
“Được rồi, có.”