Editor: hoameei
Mười phút sau.
Trong phòng tắm bật đèn sáng trưng, nước ấm trong bồn tắm tỏa ra những làn sương mềm mại, âm thầm vờn quanh hai người.
Cố tổng thậm chí còn đốt nến thơm để củng cố thêm hình tượng "lãng mạn" của mình trong lòng Kỷ Nguyễn.
Mà Kỷ Nguyễn đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước bồn tắm, hai tay giao chéo nhau túm lấy vạt áo của mình, bày ra tư thế phòng ngự, mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu.
Chiếc áo khoác của cậu đã bị Cố Tu Nghĩa lột bỏ không chút lưu tình trước khi vào phòng tắm, bây giờ trên người chỉ còn lại một chiếc áo thun cộc tay mỏng manh, lộ ra cánh tay nhỏ gầy, ngón tay niết góc áo cũng bởi vì thẹn thùng mà biến thành màu hồng nhạt.
Cố Tu Nghĩa xả đầy nước xong thì quay đầu lại nhìn Kỷ Nguyễn, từ góc độ của hắn chỉ thấy đỉnh đầu xù xù của bạn nhỏ, đầu rũ xuống thật thấp, làn da sau cổ hơi hồng, có thể thấy một đoạn đốt sống cổ nhấp nhô uốn lượn đi xuống rồi biến mất sau cổ áo.
Tống Lĩnh còn tính là có lương tâm, bồn tắm không phải màu hồng.
"Kỷ Nguyễn." Cố Tu Nghĩa nâng cằm cậu lên: "Nhìn anh nói chuyện."
Kỷ Nguyễn giống như vẫn còn giận dỗi, nghiêng đầu qua một bên, linh hoạt tránh khỏi bàn tay của Cố Tu Nghĩa, bộ dáng một mực tuyệt giao.
Vừa rồi bọn họ nói đến vấn đề có cần Cố Tu Nghĩa tắm giúp cậu không, nói đi nói lại rồi biến thành một cuộc thảo luận nghiêm túc.
Cố Tu Nghĩa vẫn luôn giữ thái độ không thể thương lượng, cho rằng tình huống cơ thể bây giờ của Kỷ Nguyễn không thể tự mình hoạt động, chắc chắn phải cần hắn hỗ trợ.
Kỷ Nguyễn nói ồ, có gì không được, dù sao cũng kiên quyết không để cơ thể mình bị nhìn thấy hết sạch.
Kết quả của cuộc giằng co chính là, Kỷ Nguyễn bị Cố Tu Nghĩa cưỡng chế lột áo khoác ôm vào phòng tắm, đặt cậu ngồi trên ghế nhỏ.
Kỷ Nguyễn quyết cùng lớp áo đơn bạc cuối cùng tử thủ, giống như người nông dân bé nhỏ thủ địa bàn của mình, đáng thương lại kiên định.
"Kỷ Nguyễn......" Cố Tu Nghĩa thở dài, ngồi xuống trước mặt Kỷ Nguyễn: "Bây giờ em thật sự không thể tự tắm được."
"Vì sao không thể?" Kỷ Nguyễn ngẩng đầu.
Cậu liếc mắt nhìn bên cạnh, hơi ấm từ bồn tắm phả lên mặt:
"Tôi tắm bồn chứ không phải tắm vòi sen, sẽ không té ngã, chân đặt trên giá đỡ cũng sẽ không làm miệng vết thương bị dính nước."
Cố Tu Nghĩa lắc đầu: "Vẫn nguy hiểm, anh giúp em là an toàn nhất."
"Không thể!" Kỷ Nguyễn kiên trì: "Này này này làm sao được, sao có thể để anh nhìn thấy thân thể của tôi, còn không bằng tìm hộ lý?"
"...... Vì sao không thể nhìn?"
Kỷ Nguyễn kinh ngạc: "Chúng ta đều là gay mà!"
Cô gay quả gay, ở trong hoàn cảnh tình thú như vậy, không sợ sẽ lau súng cướp cò sao? Cố tổng đây là quá tự tin vào sự tự chủ của mình, hay là không có tự tin đây? (*)
(*) raw 顾总这是对自己的自制力太有自信,还是太没自信了?
Cố Tu Nghĩa: "......"
"Vậy chẳng may hộ lý cũng là gay thì sao? Tìm nữ hộ lý cũng không ổn lắm đâu?"
"Cho nên tôi nói tôi có thể tự tắm mà!"
"Em không thể."
"............"
Kỷ Nguyễn sắp tức chết rồi, sao lại không thể nói thông với người này cơ chứ.
"Mặc kệ, dù sao tôi cũng không thể để anh nhìn thấy cơ thể của tôi!" Kỷ Nguyễn cứng rắn nói.
"Muộn rồi." Cố Tu Nghĩa trấn định: "Anh thấy rồi."
"???"
"Mấy ngày em hôn mê đều là anh dùng khăn lông lau người cho, bằng không em nghĩ vì sao khi tỉnh lại trên người vẫn thơm tho?"
!!!
Cố Tu Nghĩa nhìn chăm chú vào đôi mắt trợn to vì chấn động của Kỷ Nguyễn, ngữ khí vô cùng bình tĩnh:
"Cho nên đừng nghĩ quá nhiều, đảm bảo em an toàn mới là quan trọng nhất, một người tắm rửa vẫn có khả năng làm nước bắn lên vết thương, còn có thể bị trượt chân khi bước vào bồn tắm, tự gội đầu cũng rất khó khăn."
Khuỷu tay hắn chống trên đầu gối, từng bước thuyết phục: "Nếu thấy ngại, em cũng có thể cem anh như hộ lý, cần anh đeo găng tay và khẩu trang không?"
Cả người Kỷ Nguyễn choáng váng, lắp bắp: "Nhưng mà tôi...... Anh...... Hả?"
Cái gì cơ?
Cậu nhăn lại mi, bỗng nhiên thấy đầu óc đình trệ, Cố Tu Nghĩa nói cái gì?
.... Hình như không nghe ra......
Với thính lực bây giờ của Kỷ Nguyễn, nếu Cố Tu Nghĩa nói chuyện chậm rãi, cậu có thể nghe hiểu được đại khái, nhưng một khi tốc độ nói nhanh hơn chẳng khác nào đang nghe tụng kinh.
Trơ mắt nhìn người khác ở trước mặt thuyết giảng một tràng, nhưng thật ra cậu chẳng nghe được mấy chữ.
Cố Tu Nghĩa dùng bàn tay dính nước phủ lên mu bàn tay đang vân vê góc áo của Kỷ Nguyễn, ghé sát lại hỏi:
"Thế nào, em tự cởi hay để anh giúp?"
"......"
Kỷ Nguyễn đấu võ mồm với Cố Tu Nghĩa, lần đầu tiên thất bại.
Hức, cậu hít hít mũi, đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức, Cố Tu Nghĩa rõ ràng ỷ cậu nghe không rõ mà ức hiếp cậu, sau đó muốn làm gì thì làm.
Cố tổng đã lập tức dùng hành động thực tế để minh họa sinh động cái gì gọi là trái tim sắt đá của đàn ông.
Hắn không buồn để ý đến khuôn mặt ấm ức của Kỷ Nguyễn, hành động nhanh nhẹn dứt khoát, hai ba giây đã lột sạch phòng tuyến cuối cùng trên người cậu.
Sau đó vui vẻ mà ôm bạn nhỏ đặt vào bồn tắm.
Nhưng những chuyện phát triển sau đó lạc quan hơn nhiều so với tưởng tượng của Kỷ Nguyễn.
Hóa ra trong bồn tắm không chỉ có nước không, mà còn có rất nhiều bọt xà phòng!
Cẳng chân bị thương của cậu gác lên một cái giá, bọt xà phòng che kín từ ngực xuống, Cố Tu Nghĩa thật ra không nhìn thấy cái gì.
Mà cậu có thể ẩn mình dưới lớp bọt bong bóng tự mình tắm rửa, Cố Tu Nghĩa chỉ có tác dụng duy nhất đúng như lời hắn nói ——
Giữ an toàn, bảo đảm miệng vết thương không bị dính nước.
Đảm nhiệm công việc của hộ lý, thâm tình giúp cậu gội đầu.
Toàn bộ quá trình cậu chỉ cảm thấy khẩn trương trong chốc lát, là khi bị cởi quần áo lúc đầu và sau khi tráng người bằng nước sạch rồi bị bọc lại trong khăn lông.
Cố Tu Nghĩa quả nhiên nói được làm được, là một nam tử hán quang minh lỗi lạc!
Nói giúp Kỷ Nguyễn tắm rửa thật sự chỉ là ý trên mặt chữ, hắn bình tĩnh cẩn thận lau rửa, thậm chí còn giúp cậu mát xa da đầu vô cùng thoải mái.
Sau khi Kỷ Nguyễn được Cố Tu Nghĩa sấy tóc khô ráo rồi bị nhét lại vào trong chăn, bản thân thơm tho sạch sẽ, trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Cậu không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử (*), cho rằng Cố Tu Nghĩa nói giúp cậu tắm là có ý xấu khác.
(*) 以小人之心度君子之腹 /yǐ xiǎo rén zhī xīn, dù jūnzǐ zhī fù/: thành ngữ Trung Quốc, ám chỉ việc lấy bụng dạ hẹp hòi của kẻ tiểu nhân mà suy đoán tấm lòng cao thượng của người quân tử.
Trong lúc tắm cho cậu quần áo trên người Cố Tu Nghĩa cũng ướt hơn nửa, giờ đã cầm theo khăn lông đi vào phòng tắm, Kỷ Nguyễn nhìn cánh cửa đóng chặt, âm thầm quyết định, chờ khi Cố tổng ra nhất định phải chân thành cảm ơn.
Nhưng Cố Tu Nghĩa đi tắm cũng thật lâu......
So với khi Kỷ Nguyễn tắm còn lâu hơn.
Chẳng lẽ là do cơ thể hắn cao lớn, nơi cần xoa cũng nhiều hơn Kỷ Nguyễn? Dù vậy cũng đâu cần phải mất nhiều thời gian như vậy?
Kỷ Nguyễn không chờ được người lại chờ được cơn buồn ngủ, gường vốn đã vừa mềm vừa ấm áp, là vật thôi miên cực mạnh, hai mí mắt Kỷ Nguyễn nỗ lực đánh nhau chống đỡ hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể chịu nổi mà ngủ mất.
Ngay một giây cuối cùng trước khi nhắm mắt, cậu đột nhiên phát hiện, sao cửa phòng tắm không thấy hơi nước nhỉ?
Cậu ở trong phòng tắm chốc lát, trên cửa đã mờ mịt một tầng hơi nước, mà Cố Tu Nghĩa tắm lâu như vậy cũng không thấy hơi nước tỏa ra?
Nhưng cậu quá buồn ngủ, không kịp suy nghĩ cẩn thận lí do tại sao đã vui vẻ chạy đi tìm Chu Công nói chuyện (*).
- ----------------
Sự thật chứng minh, sự hy sinh của Cố Tu Nghĩa quả nhiên không phải là vô ích.
Từ sau ngày hôm đó, Kỷ Nguyễn càng ngày càng không hề phòng bị mà ỷ lại hắn, ăn cơm muốn hắn đút, nói chuyện phải dán lại gần, thậm chí có đôi khi đi ngủ cũng muốn ôm một cái.
Mỗi khi Cố Tu Nghĩa nghe thấy yêu cầu cùng nằm trên chiếc giường mềm mại màu hồng của Kỷ Nguyễn, lại ôm Kỷ Nguyễn trong lòng, ngửi mùi thơm trên người bạn nhỏ, cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Một tiếng tắm nước lạnh không uổng phí.
Chỉ có điều, thời gian Kỷ Nguyễn dính người lập tức dừng lại sau khi nhận được tai nghe mới.
Khi đó, sau khi Kỷ Nguyễn có lại khả năng nghe liền tựa như chim nhỏ tung cánh, tuy rằng trở lại dáng vẻ hoạt bát đáng yêu như lúc trước, nhưng khi nói chuyện với hắn không còn dán sát bên người nữa.
Khi cãi nhau Cố Tu Nghĩa cũng không bao giờ thắng được, giống như lần trước lừa gạt Kỷ Nguyễn trong phòng tắm thành công chỉ như một giấc mộng.
Cho nên ngày nhận được tai nghe bên ngoài, Tống Lĩnh thấy được sắc mặt vô cùng xấu của ông chủ mình.
Lý Tuy An cầm báo cáo kiểm tra vui mừng nói, tuy rằng Kỷ Nguyễn bị đá đè bị thương không nhẹ, nhưng may mắn là ốc tai cấy trong cơ thể không bị lệch vị trí hay hư hỏng, còn có thể thử tai nghe mới ngay bây giờ.
Nếu xui một chút thôi, vị trí ốc tai bị lệch chẳng hạn, như vậy bắt buộc phải làm phẫu thuật, đối với tình trạng cơ thể Kỷ Nguyễn bây giờ có thể nói là một gánh nặng lớn.
Tin tức này làm biểu tình Cố Tu Nghĩa hòa hoãn được một lúc, dịu dàng an ủi Kỷ Nguyễn, sau khi Lý Tuy An vừa mang Kỷ Nguyễn đi, bộ dáng nửa sống nửa chết lạnh lùng vô nhân tính lại khôi phục.
Tống Lĩnh suy tư một lát, châm chước nói: "Không có việc gì đâu, đừng lo nữa, chờ Kỷ Nguyễn có thể nghe thấy lại, sẽ không lúc nào cũng quấn lấy cậu, cậu có thể thư thái được chút."
Tống Lĩnh cảm thấy Kỷ Nguyễn đúng là đáng yêu thật, ông chủ mình cũng rất thích, nhưng trên đời này nào có người đàn ông nào thích bị vợ quấn lấy cả ngày? Hai bên sẽ mất đi cảm giác tươi mới, tình cảm sâu đậm đến đâu cũng sẽ có một ngày bị bào mòn.
Mà đàn ông quan trọng nhất là gì? Đương nhiên là không gian riêng tư!
Tống Lĩnh cho rằng mình đã đưa ra lời khuyên an ủi hết sức chân thành và đồng cảm, nhưng hắn lại nhận được ánh mắt lạnh băng của Cố Tu Nghĩa, rõ ràng đây là ánh mắt muốn trừ tiền lương hắn.
Tống Lĩnh: "??"
Cố Tu Nghĩa lạnh nhạt dời mắt đi, hay tay khoanh trước ngực, dựa trên khung cửa: "Tôi nhớ lúc trước yêu cầu cậu bố trí lại phòng bệnh, nói cụ thể phải là màu xanh lam phải không? Cậu cảm thấy tôi có bệnh mù màu sao?"
"......"
Tống Lĩnh giật mình một cái, hắn làm như vậy không phải cũng là vì muốn hâm nóng tình cảm vợ chồng của ông chủ sao?
Hơn nữa, theo hắn thấy, Cố Tu Nghĩa rõ ràng cũng rất thích, sao đột nhiên lại hỏi tội rồi?
Tống Lĩnh khóc không ra nước mắt, nghe được thanh âm tiền thưởng bay mất.
- ------------------
Trưa hôm đó, Trình Tử Chương và Hàn Tiểu Lâm cùng nhau tới thăm Kỷ Nguyễn.
Nhưng lúc ấy Kỷ Nguyễn vừa mới thử tai nghe mới, phản ứng vẫn dữ dội như lần dầu, bữa trưa ăn gì đều nôn hết ra, yếu ớt dựa vào người Cố Tu Nghĩa, không còn tinh thần để đón tiếp bọn họ.
Hai người thấy bộ dáng này của Kỷ Nguyễn cũng không ở lại lâu, chỉ hỏi thăm vài câu, lại nhắc nhở Kỷ Nguyễn chú ý nghỉ ngơi rồi rời đi.
Tinh thần Kỷ Nguyễn đã cạn kiệt, tiễn khách xong liền ngủ một lát.
Nhưng giấc ngủ này lại không hề yên ổn.
Khi cậu tỉnh lại Cố Tu Nghĩa đã ra ngoài, trong phòng bệnh không có một bóng người, chỉ có chiếc máy tạo độ ẩm vẫn siêng năng chạy rì rì.
Kỷ Nguyễn ra rất nhiều mồ hôi, đầu óc nặng nề, tim đập nhanh, giống như vừa nằm mơ thấy ác mộng, nhưng không nhớ nổi đã mơ thấy cái gì.
Cậu nâng cánh tay vắt qua trán, nỗ lực điều chỉnh lại hô hấp, cũng không biết vì sao trong lòng luôn thấy bất an.
Giống như là, có cái gì đó vô cùng quan trọng mà cậu đã bỏ qua.
Hai mắt Kỷ Nguyễn nhắm nghiền, lần theo những suy nghĩ hỗn loạn như tơ nhện giăng trong đầu, muốn tìm được nguồn gốc của sự bất an này.
Là cái gì vậy?......
Rốt cuộc là......
Trong phút chốc, một suy nghĩ như tia chớp xẹt qua, cơ thể Kỷ Nguyễn đột nhiên run lên.
Cậu mở bừng mắt, đôi mắt trong trẻo sáng ngời giờ đây lại trở nên khô khốc, lộ ra cảm xúc kinh sợ.
Cậu nhớ ra rồi.
Những lời kể năm đó của em họ lần lượt xuất hiện trong đầu, vô cùng rõ ràng rành mạch trước mắt.
Cậu nhớ rõ dáng vẻ vắt chéo chân của em họ, gương mặt khi nói chuyện đều là đau lòng tiếc hận:
"Quá thảm, sau khi gặp sự cố ngoài ý muốn bị thương nặng, lúc ấy công chính vô cùng dịu dàng chăm sóc hắn, hắn liền hoàn toàn rơi vào lưới tình."
"Đây là đoạn ngọt ngào cuối cùng, không lâu sau bạch nguyệt quang đã trở lại, ngược đến mức gọi là... Dù sao đến giờ em còn chưa dừng khóc được... Quá thảm mà!"
Lúc đó Kỷ Nguyễn còn bị bộ dáng làm bộ làm tịch lau nước mắt của em họ mà buồn cười, nhưng cậu không cảm thấy quá đồng cảm với nhân vật trong sách.
Cậu thậm chí còn muốn biết, rốt cuộc tình tiết ngược đến thế nào mà có thể khiến em họ khóc đến rối tung rối mù như vậy, có chút chờ mong nghe cô nàng kể tiếp.
Nhưng cuối cùng cậu lại không thể biết diễn biến tiếp theo thế nào, đêm đó bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, cậu được đẩy vào phòng cấp cứu, nhưng có lẽ vận khí dùng hết rồi, lần nữa mở mắt ra cậu đã trở thành nhân vật trong sách.
Bây giờ nghĩ lại, tình tiết bị thương trở thành bước ngoặt của truyện, không phải bây giờ cậu đang trải qua sao?
Lúc này Kỷ Nguyễn mới phát giác, thì ra cốt truyện vẫn luôn không ngừng tiếp diễn, không hề bởi vì cậu mà thay đổi.
Trái tim đập càng lúc càng nhanh, khiến hai tai cậu ù đi.
Cuốn sách cậu từng coi là câu chuyện tiêu khiển để cười đùa, khi nó thực sự xảy ra trên người mình, hóa ra là cảm giác đáng sợ như vậy.
=============================
1. 周公 /zhōugōng/ (Chu công): tên thật là Cơ Đán ( 姬旦), còn gọi là Thúc Đán (叔旦), Chu Đán (週旦) hay Chu Văn công (周文公), là vị Thái Phó đầu tiên trong lịch sử Trung Hoa, người đã giúp đỡ Chu Vũ vương Cơ Phát lập ra nhà Chu, đồng thời nhiếp chính cho Chu Thành vương xây dựng và phát triển đất nước đạt được nhiều thành tựu rực rỡ. Chu công thực ra chỉ là tên một tước vị thời nhà Chu, nhưng vì công lao to lớn của Cơ Đán nên chỉ cần nói đến Chu công người ta sẽ nghĩ ngay đến Cơ Đán, đến mức nhiều người tưởng đó là tên thật của ông.
Ở bên Trung, "đánh cờ với Chu công" hay "tìm Chu công nói chuyện" là ý nói đi ngủ, mình không rõ bắt nguồn từ đâu, có lẽ vì chỉ có đi ngủ mới có thể gặp được Chu công trong mơ.