• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần trước Khương Vân Hạo và mẹ Khương cãi nhau không mấy vui vẻ, bọn họ vẫn giữa tình trạng không nóng không lạnh.

Trước kia khi Khương Vân Hạo và mẹ Khương có mâu thuẫn, còn có Khương Cẩm Nguyệt ở giữa điều hòa.

Hiện giờ Khương Cẩm Nguyệt không ở trong nước, không có ai hòa giải. Mà lần này nguyên nhân gián tiếp khiến hai người cãi nhau cũng có liên quan đến Khương Cẩm Nguyệt.

Khương Phương Sóc bộn bề nhiều việc, ngủ luôn ở công ty. Cha Khương cũng đi ra nước ngoài xử lý chút chuyện của công ty.

Mẹ Khương và Khương Vân Hạo chiến tranh lạnh gần nửa tháng.

Mỗi ngày nhà họ Khương đều là mây mù che phủ.

Mẹ Khương vất vả lắm mới hạ quyết tâm, gọi Khương Vân Hạo đang muốn lên tầng lại: “Con đem quần áo của chị tới phòng chị con đi.”

Cậu thầm bĩu môi.

Kể cả Khương Cẩm Nguyệt không có nhà, mẹ vẫn mua rất nhiều quần áo cho chị ta, thật đúng là săn sóc rất chu đáo.

Khương Vân Hạo lên tầng, nhìn quét qua phòng một vòng.

Quan hệ giữa cậu và Khương Cẩm Nguyệt rất tốt nhưng cậu cũng không thường xuyên tới phòng chị ta.

Quần áo của Khương Vân Hạo đều được đặt trong ngăn kéo, cho nên cậu cho rằng Khương Cẩm Nguyệt cũng sắp xếp tùy tiện như vậy.

Cậu liếc qua tủ quần áo, nhìn về phía ngăn kéo.

Một đống ngăn kéo, cậu sao biết là cái nào được?

Khương Vân Hạo gãi gãi đầu.

Cậu bực bội chọn chiếc ngăn kéo gần nhất, ngồi xổm xuống, tay đặt ở trên, kéo ra ngoài một chút.

Một lực lớn kéo ngược lại cậu, thiếu chút nữa khiến Khương Vân Hạo ngã ra đất.

Tâm tình Khương Vân Hạo đang khó chịu, hiện tại đến cả ngăn kéo cũng đối đầu với cậu có phải không!

Cậu không tin chuyện ma quỷ, kéo mạnh ngăn kéo ra, lực quá lớn khiến cậu ngã dập mông xuống đất.

Quần áo trên tay rơi rải rác khắp nơi.

“Cái quỷ gì vậy!” Khương Vân Hạo hùng hổ đứng lên.

Khương Vân Hạo muốn đá ngăn kéo vào, nhưng khi tầm mắt cậu dừng lại trên đó, lại không thể dời được.

Khóa ngăn kéo bị cậu kéo hỏng, ngăn kéo mở ra.

Bên trong trống không, chỉ có một quyển sổ.

Nhìn qua thì giống như nhật ký...

Nhưng trên mặt bìa lại thình lình xuất hiện tên của cậu và Lục Tinh Trầm.

Khương Cẩm Nguyệt ở nhà họ Khương rất được cưng chiều, sở dĩ cô ta dám đặt nhật ký ở trong nhà là bởi vì cô ta tự tin không có ai dám động vào đồ của cô ta. Huống chi ngăn kéo còn được khóa lại rồi.

Tuy rằng xem trộm nhật ký của người khác là hành vi không tốt nhưng Khương Vân Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào cái tên trên bìa.

Trên nhật ký này có viết tên cậu, có lẽ cậu cũng có tư cách xem mà.

Khương Vân Hạo đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm, nhắm mắt lại rồi mở nhật ký ra.

Cậu híp mắt, xem qua khe hở.

Sau đó cậu liền ngẩn người.

Nhật ký bị Khương Vân Hạo mở tới giữa, phía trên dày đặc tên cậu và tên Lục Tinh Trầm.

Trong đó còn có Khương Tự.

Ngày 20 tháng 7 năm 2019, hôm nay là sinh nhật của Lục Tinh Trầm, mình gọi cho Vân Hạo, Lục Tinh Trầm quả nhiên tức giận.

Ngày 25 tháng 12 năm 2019, lễ giáng sinh tới rồi, mình cố ý để Vân Hạo ở nhà, em ấy ghen với Lục Tinh Trầm, đến cơm chiều cũng quên ăn.



Ngày 19 tháng 8 năm 2020, Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo đã hoàn toàn bị mình chinh phục, sau khi chinh phục thành công, sau này mình không cần phải đối xử cẩn thận với họ nữa.

Mình lại thắng Khương Tự lần nữa.

Từng dòng chữ hiện ra trong mắt Khương Vân Hạo.


Nhìn mà thấy ghê người.

Mỗi một chữ cái dường như đều có thể khiến mắt cậu bỏng rát.

Khương Vân Hạo không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy những lời này rất quỷ dị.

Tại sao đơn giản chỉ là ở chung mà cô ta lại kêu là chinh phục?

Năm 2020 chinh phục xong?

Khi đó cậu mới bao nhiêu tuổi? Hình như mới vừa tốt nghiệp cấp hai.

“Vân Hạo, con cất quần áo xong chưa?”

Tiếng của mẹ Khương từ dưới lầu vọng lên, bà ta cảm thấy nghi ngờ, sao Khương Vân Hạo ở trong phòng lâu như vậy?

Vừa dứt lời, mẹ Khương đi lên lầu, muốn xem tình hình trên đó một chút.

Động tác Khương Vân Hạo rất nhanh, khép ngăn kéo lại, bỏ chiếc khóa ở trên mặt đất vào túi, cuối cùng quyển nhật ký kia bị cậu nhét vào trong quần áo.

Cậu đứng lên, đi về hướng cửa, đúng lúc đụng mặt mẹ Khương.

Ánh mắt Khương Vân Hạo né tránh: “Con muốn ra ngoài.”

Cậu nói xong thì vội vã chạy ra.

Mẹ Khương muốn khép cửa lại, lại thấy quần áo rơi đầy đất.

Bà ta nhíu mày: “Đứa nhỏ này, tại sao lại ném quần áo ra đất vậy?”

Khương Vân Hạo chạy ra khỏi nhà nhưng không biết nên tìm ai để nói hết chuyện này.

Cậu đương nhiên không thể nói cho đàn em biết, đây là chuyện gia đình, bị người ngoài bàn tán thì ra cái gì?

Khương Tự là chị của cậu, nhưng quan hệ không thể nói là thân thiết. Đến lá gan tìm Khương Tự cậu còn không có, càng đừng nói đến việc nói chuyện nhật ký như thế nào.

Chẳng lẽ cậu đi tìm Lục Tinh Trầm sao?

Ngay sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Khương Vân Hạo đến lớp của Lục Tinh Trầm.

Các bạn học chưa rời lớp đều thấy cậu.

Trước kia, Khương Vân Hạo và Lục Tinh Trầm khá thân thiết. Nhưng từ khi chị ba của Khương Vân Hạo tới trường, hai người dần dần xa cách.

Một thời gian sau, quan hệ giữa hai người còn không bằng hai người xa lạ.

Khương Vân Hạo nhìn qua phòng học, gọi một bạn học lại: “Lục Tinh Trầm đâu?”

Bạn học ngẩn ra vài giây: “Có lẽ cậu ấy đến nhà ăn rồi.”

Khương Vân Hạo lập tức tới nhà ăn, rất nhanh đã nhìn thấy vị trí của Lục Tinh Trầm, trong phạm vi quanh cậu ta mấy mét không có một ai ngồi.

Trong trường học, không ít nữ sinh nhìn chằm chằm cậu ta từ xa, nhưng không dám tới gần.

Khương Vân Hạo nghĩ đến lúc trước nghe từ miệng của bạn học, nói lúc họp phụ huynh, Khương Tự làm phụ huynh của Lục Tinh Trầm tới trường tham dự.

Cậu vốn muốn nói chuyện nghiêm túc nhưng lúc này lập tức thay đổi thái độ.

Khương Vân Hạo tùy tiện lấy cơm, đi đến cạnh Lục Tinh Trầm, đặt bát lên bàn tạo nên tiếng vang lớn.

Giây tiếp theo, Khương Vân Hạo chỉ tay vào Lục Tinh Trầm: “Này, giờ cậu có rảnh không?”

Lục Tinh Trầm nhíu mày.

Khương Vân Hạo bị sao vậy? Đang yên đang lành lại chọn cậu cơ chứ.

Điện thoại di động của Lục Tinh Trầm vang lên đúng lúc, cậu nhìn về phía màn hình, ánh mắt sáng lên.

“Từ từ, có người gọi điện cho tôi.”

Lục Tinh Trầm cố ý giơ điện thoại lên, lung lay trước mặt Khương Vân Hạo một chút, để cậu thấy rõ hai chữ “Khương Tự” trên đó.

Ở trong mắt Khương Vân Hạo, cậu đây chính là đang đắc ý.

Lục Tinh Trầm ấn nút nhận điện thoại, để điện thoại gần lỗ tai.

Giây tiếp theo, Khương Tự mắng: “Lục Tinh Trầm, ai cho cậu ném bút bừa bãi trong nhà, suýt chút nữa tôi bị vấp ngã, cậu có biết không?”


Khương Tự đang chuẩn bị lên tầng đắp mặt nạ, không ngờ tình cờ dẫm phải chiếc bút, là từ phía dưới lăn ra, làm cô bị trượt chân.

Cô lập tức gọi cho Lục Tinh Trầm, trách mắng cậu.

Khương Tự hằn học quở trách Lục Tinh Trầm một hồi, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì đột nhiên Lục Tinh Trầm như đã thay đổi tính cách, giọng điệu cáu kỉnh của cậu biến mất, thay vào đó đã trở nên dịu dàng hơn nhiều, như thể cậu cố tình hạ giọng vậy.

“Vậy chị nói cuối tuần dẫn tôi đi mua sách giáo khoa đúng không?”

Lục Tinh Trầm vừa nhìn Khương Vân Hạo vừa che micro lại, sợ tiếng mắng của Khương Tự truyền ra bị Khương Vân Hạo nghe thấy.

Như Lục Tinh Trầm mong muốn, mặt Khương Vân Hạo đen lại.

Ở chỗ khác, Khương Tự nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình: “Tai cậu điếc à, để tôi giúp cậu phát triển trí não nhé, lần sau đừng có ném đồ linh tinh.”

“Tôi muốn đắp mặt nạ, cúp điện thoại đây…”

Khương Tự còn chưa kịp buông điện thoại xuống, lời nói kỳ quái của Lục Tinh Trầm lại xuất hiện.

Giọng nói có chút kinh ngạc của Lục Tinh Trầm vang lên: “Chị còn đưa tôi đi mua thực phẩm chức năng giúp tăng cường trí nhớ sao, quả thật gần đây đọc sách rất vất vả.”

Khương Tự: “…”

Là cô kỳ lạ hay Lục Tinh Trầm kỳ lạ?

Thông qua cuộc gọi, Lục Tinh Trầm có thể cảm nhận được sự tức giận của Khương Tự đang tăng lên, cậu không đợi Khương Tự nói đã bắt đầu tự biên tự diễn một mình.

“Tôi không chơi bóng với bạn, chắc chắn sẽ có thời gian.”

“Tôi cúp máy trước đây, tối về nhà nhớ cẩn thận.”

Lục Tinh Trầm tay mắt lanh lẹ cúp điện thoại, sợ âm thanh qua micro bị phát tán.

Nếu không Khương Vân Hạo biết đây là thủ đoạn nhỏ của cậu thì sẽ cười chết cậu.

Lục Tinh Trầm giống như gà trống đấu thắng, thần sắc kiêu ngạo ngập tràn trên khuôn mặt.

Cậu buông điện thoại di động, giống như không có việc gì hỏi một câu: “Quên mất cậu còn ngồi đây, tìm tôi có việc gì?”

Khương Vân Hạo nhìn Lục Tinh Trầm, hận không thể đấm một cái vào mặt cậu ta.

Khương Vân Hạo tức đến nỗi cơm ăn không vào, lập tức đứng dậy chạy lấy người.

Tức chết rồi, tức chết rồi, cậu sẽ để bí mật giấu kín trong lòng, không lộ ra cho Lục Tinh Trầm biết.

Cậu mà nói chuyện với Lục Tinh Trầm thì cậu là chó!

- ----

Từ sau chuyện tội phạm vượt ngục xảy ra, nhà họ Lục đều đề cao cảnh giác từ trên xuống dưới.

Quản gia Trịnh biết được gần đây có một hệ thống nhận dạng khuôn mặt mới được tung ra thị trường, thông tin của những tên tội phạm trong khoảng ba mươi năm trở lại đây sẽ được nhập vào đó.

Ngay khi hệ thống nhận dạng được khuôn mặt của tên tội phạm, còi báo động sẽ vang lên ngay lập tức.

Quản gia Trịnh giới thiệu cụ thể về hệ thống này cho Khương Tự.

Khương Tự nghe thấy hệ thống này có thể phân biệt được mặt của tội phạm thì hai mắt lập tức sáng lên.

“Không tệ, nhanh sắp xếp đi.”

Chạng vạng, Lục Tinh Trầm lái xe máy về nhà, cậu mới đánh xong mấy trận bóng rổ, mái tóc đen hơi ướt, tán loạn buông xuống.

Xe tắt máy, chân dài của cậu chạm xuống đất,

Lục Tinh Trầm bình thản bỏ mũ bảo hiểm, giơ tay tùy tiện xoa xoa mái tóc, lộ ra một sợi dây buộc tóc màu đen giữa trán.

Càng thấy rõ được đôi lông mày sắc bén và con ngươi đen láy.

Lục Tinh Trầm bước tới cửa thì bỗng nhiên nghĩ đến gần đây nhà họ Lục mới đổi hệ thống nhận diện khuôn mặt mới.

Cậu cầm mũ bảo hiểm trên tay, không chút để ý đi lướt qua máy.

Lúc này một khuôn mặt thiếu niên đeo dây buộc tóc xuất hiện trên máy.

Phía trên còn có một dòng chữ.


“Nhân vật nguy hiểm!”

Lục Tinh Trầm nhíu mày, nhân vật nguy hiểm gì?

Bỗng dưng máy phát ra tiếng cảnh báo, nặng nề truyền trong không khí.

Lục Tinh Trầm ngẩn người, sao lại thế này?

Giây tiếp theo sau khi tiếng cảnh báo vang lên, trong không khí truyền đến tiếng ồn ào.

“Bảo vệ, bảo vệ!”

“Bảo vệ cô chủ, mọi người cầm theo vũ khí tập trung ở cửa!”

“Đừng để tên tội phạm kia chạy!”

“…”

Lục Tinh Trầm càng khó hiểu, tội phạm nào?

Tại sao cậu nghe không hiểu?

Tiếng bước chân từ xa đến gần, lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Mau báo cảnh sát, phải bắt được tên tội phạm này cho tôi.”

Lục Tinh Trầm: “…”

Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy một đám người nhốn nháo chạy tới cửa.

Đám vệ sĩ mặc đồ đen, mặt mày hung ác đi tới, bọn họ đều cầm vũ khí trong tay, dường như giây tiếp theo sẽ đi đánh người.

Bọn họ tạo thành một vòng tròn bảo vệ hoàn mỹ, người ở giữa được bọn họ vây quanh, ngũ quan cô thanh tú, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết.

Đó là Khương Tự.

Đám người đi tới cửa, quản gia Trịnh ấn mật mã, tắt tiếng cảnh báo kia đi.

Đám vệ sĩ thấy Lục Tinh Trầm thì ngẩn người.

“Tại sao lại là cậu út?”

Vừa rồi tiếng cảnh báo vang lên báo có người nguy hiểm xuất hiện, tại sao người đứng ở chỗ này là cậu út chứ?

Nhưng đám vệ sĩ không hề thả lỏng cảnh giác, bọn họ nhìn chằm chằm Lục Tinh Trầm.

Lục Tinh Trầm hít sâu một hơi: “Ai đó có thể giải thích với tôi một chút, hiện tại là đang có chuyện gì xảy ra không?”

Khương Tự đột nhiên mở miệng: “Vừa rồi tiếng cảnh báo vang lên, hệ thống nhận định cậu là người nguy hiểm.”

“Nói cách khác…”

Khương Tự phụt cười: “Cậu trông giống tên tội phạm.”

Lục Tinh Trầm: “…”

Cuối cùng là sao?

Lục Tinh Trầm cảm thấy không thể hiểu nổi hệ thống nhận diện khuôn mặt này.

Cậu nhìn về phía Khương Tự, đi đến gần cô vài bước.

“Tôi có phải tội phạm hay không, không phải chị rõ lắm hay sao?”

Vệ sĩ thấy Lục Tinh Trầm tiến bước thì lập tức tiến lên, rất có khí thế che ở trước mặt Lục Tinh Trầm.

Lục Tinh Trầm: “…”

Lục Tinh Trầm đành phải dừng bước, nhìn Khương Tự, nghiến răng: “Chị thật sự không biết tôi?”

Khương Tự nhìn dáng vẻ căng thẳng của Lục Tinh Trầm, cô bỗng nhiên muốn trêu cậu.

Cô từ từ nhìn lướt qua Lục Tinh Trầm, sau đó lại nhìn cậu một lần nữa.

Khương Tự tỏ vẻ vô tội, nũng nịu nói: “Tôi biết cậu thì đâu có tính, hệ thống không biết cậu nha.”

Lục Tinh Trầm: …

Khương Tự nâng cằm với chiếc máy, nói.

“Hiện tại, cậu phải nhận diện một lần trước mặt tôi.”

“Tôi cho cậu một cơ hội…” Khương Tự cười xấu xa nói: “Để cậu chứng minh cậu không phải phạm nhân.”

Lục Tinh Trầm lập tức thẳng lưng.

Đi thì đi, cậu không sợ đâu.

Vì thế Lục Tinh Trầm đứng trước máy nhận diện, nhìn về phía camera.


Khương Tự cũng muốn biết, tại sao Lục Tinh Trầm bị nhận là người nguy hiểm?

Cô đi về phía trước vài bước, nhìn Lục Tinh Trầm.

Lúc này tiếng cảnh báo lại vang lên, mấy chữ nhân vật nguy hiểm tiếp tục xuất hiện chói lọi trên máy.

Lục Tinh Trầm: …ĐM.

Việc này cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Lúc này, tiếng cười thánh thót vang lên trong không khí, Lục Tinh Trầm ngơ ngác quay đầu lại.

Khương Tự đi tới, ngón tay trắng nõn chỉ vào ảnh chụp trên màn hình, cô cười cực kỳ vui vẻ.

“Cậu xem, cậu rất giống người này mà.”

Quản gia Trịnh vừa tra tin tức của tên tội phạm này, ở bên cạnh giải thích: “Cô chủ, tội phạm này tên là Phương Trí…”

Khi Phương Trí mười bảy tuổi, cậu ta bị bắt vì tội cầm dao cướp của. Vụ án dùng dao cướp của khi ấy khiến mọi người thảo luận sôi nổi, nhưng mọi người không nói về vụ án mà là ảnh chụp khi Phương Trí bị bắt.

Khi Phương Trí bị bắt, trên đầu cậu có buộc dây buộc tóc. Ngũ quan cậu cực kỳ đẹp, khi cúi đầu, khí chất còn có chút u buồn.

Bởi vì cậu ta có vẻ ngoài quá đẹp nên chẳng mấy đã nổi tiếng rộng rãi.

Lúc ấy mọi người đều nói đùa rằng Phương Trí có thể coi là tên tội phạm đẹp trai nhất trong vài thập kỷ qua.

Máy nhầm lẫn Lục Tinh Trầm và Phương Trí là do hai nguyên nhân.

Thứ nhất, tuổi hai người xấp xỉ nhau.

Thứ hai, hai người đều đẹp, còn đeo dây buộc tóc.

Có hai điểm giống nhau, khó trách máy sẽ vang lên tiếng cảnh báo.

Lúc này Lục Tinh Trầm mới bừng tỉnh, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Khương Tự: “Bây giờ tôi có thể đi vào được chưa?”

Cậu đang muốn đi về phía trước, lúc này Khương Tự chậm rì rì nói.

“Khoan đã.”

Lục Tinh Trầm quay đầu lại, đáy mắt Khương Tự hiện lên tia giảo hoạt, cô nói.

“Cậu tháo dây buộc tóc ra, đi nhận diện mặt một lần nữa đi.”

“Nếu chút nữa không có tiếng cảnh báo…” Khương Tự cười tủm tỉm nói: “Cậu mới có thể qua cửa.”

Lục Tinh Trầm không tin, lần này cậu còn không được đi vào sao?

Cậu tháo dây buộc tóc xuống, đứng trước máy nhận diện mặt, lại thử thêm lần nữa.

Lần này chuông cảnh báo sẽ không…

Tiếng kêu chói tai vang lên, Lục Tinh Trầm lại thành tên tội phạm muốn ngồi bóc lịch một lần nữa.

Lục Tinh Trầm không tin, lần này là lý do gì đây?

Trên màn hình xuất hiện một dòng chữ: “Vật thể không phải con người đi vào, đã cảnh báo.”

Vật thể không phải người gì chứ?

Ý nói cậu hả?

“Gâu gâu gâu!”

Lục Tinh Trầm nghe thấy tiếng chó kêu, cậu đột nhiên xoay người, đối diện với đôi mắt to tròn của chú chó.

Nhất thời không biết nói gì.

Một bé Samoyed không biết ở đâu ra, ngồi xổm trên mặt đất cách đó không xa, nhìn Lục Tinh Trầm kêu hai tiếng.

Dây dắt chó ở trên mặt đất, nhìn qua đã biết nó bị lạc chủ.

Lục Tinh Trầm hít sâu một hơi, cho nên vừa nãy hệ thống không nhận diện cậu, mà nhận diện Samoyed á hả!

“Má nó, tôi thấy món đồ này thật vô dụng, vừa nhìn đã biết là lừa tiền rồi!”

Người làm vườn đi ngang qua, đúng lúc thấy cậu út đang đứng đó mắng mỏ, như thể chuẩn bị đánh nhau với ai đó.

Đôi mắt như muốn bùng cháy.

Là ai chọc giận cậu út của họ vậy?

Người làm vườn sợ lửa đốt đến người mình, chạy mất dạng.

Lục Tinh Trầm mắng mệt, nhớ tới chuyện Khương Tự mở trí tuệ nhân tạo lại bị cậu hiểu lầm thành một tầng nghĩa khác.

Cậu cho rằng Khương Tự mắng người là thiểu năng trí tuệ.

Nhưng thật ra thứ này mới thật sự là đồ thiểu năng trí tuệ.

Đến người với chó còn không phân biệt rõ được cơ mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK