Uyển Ngưng nhìn bóng Phong An Huy đi về phía phòng thì không khỏi mím môi, cô nhíu mày quay lại đẩy xe đồ ăn đi về phòng của Phong An Huy
Anh đi vào phòng trước nhìn thấy đống đồ mà mình mới bày ra thì không khỏi xấu hổ nhanh tay chạy đi giấu hết những thứ mình bày ra vào tủ, Uyển Ngưng bước vào thấy anh vừa đúng lúc đi ra khỏi phòng quần áo liền không khỏi nghi ngờ: " anh làm gì vậy? "
- " a…anh…à…không có gì!! " Phong An Huy ấp úng trở lời thấy cô đi ngày càng gần đến chỗ của mình, anh không tự chủ được mà lùi lại đưa tay che chắn cửa của phòng để quần áo ngăn Uyển Ngưng bước vào
Cô chỉ lạnh lùng liếc anh một cái đứng ở đó rồi nhàn nhạt hỏi: " anh chắc không? "
Phong An Huy run rẩy cắn răng muốn gật đầu nhưng lại không dám cuối cùng vẫn phải né sang một bên nhường đường cho Uyển Ngưng.Cô đi vào kéo cánh cửa ra quan sát bên trong sau đó chỉ vào một đống quần áo mới bị ném vào: " sao anh lại để quần áo ở đây? "
- " a…anh vội vàng quá nên lấy nhầm quần áo…"
Uyển Ngưng không bảo gì chỉ về phía đồ ăn sáng ở trên xe: " anh đi ăn sáng đi! Em dọn xong thì quay lại"
Phong An Huy liền nhanh tay nắm lấy tay của Uyển Ngưng ngăn cô lại: " để người hầu làm đi! Em ăn sáng cùng anh "
Uyển Ngưng hừ một tiếng xoay người đi đến chỗ bàn ăn cùng với anh.Vì sợ cô sẽ giận nên Phong An Huy ra sức nịnh nọt, nhìn anh đang không ngừng gắp đồ ăn sáng mình đã chuẩn bị vào bát
Uyển Ngưng đẩy đĩa đồ ăn về phía Phong An Huy: " em ăn rồi! "
Anh nghe vậy dừng động tác gắp đồ ăn lại ngẩng đầu lên nhìn Uyển Ngưng với ánh mắt tủi thân: " em giận anh sao? "
Cô ngẩng đầu lên nhìn bộ dạng tủi thân của Phong An Huy thì không khỏi nhíu mày, trước kia hai người bọn họ thường xuyên bắt bẻ lẫn nhau.Phong An Huy lúc đó trông rất lạnh lùng thậm chí còn ngang bướng bây giờ lại thay đổi tính nết khiến cho cô suy nghĩ liệu đây có phải vị thiếu gia mà cô quen biết không?
Cô đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Phong An Huy rồi nắm lấy tay anh nhẹ nhàng giải thích: " em ăn no rồi nên không ăn nữa! Em cũng không giận anh đâu dù sao thì chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian mà "
Phong An Huy nghe xong thì không khỏi cảm thấy vui vẻ, anh cầm lấy tay cô đưa lên áp vào má mình rồi nhẹ nhàng nói: " Uyển Ngưng! Anh không biết thể hiện tình cảm với em như thế nào…nhưng anh nhất định sẽ không để em thiệt thòi "
Uyển Ngưng nghe xong thì phì cười: " vâng "
Sau khi ăn xong, Phong An Huy đề ra phương án đi cắm trại vào ban đêm địa điểm là ngọn núi lần trước nơi anh đã ngỏ lời với cô
Vì để chắc chắn mọi thứ an toàn, bọn họ đã cho người kiểm tra các khu vực xung quanh trong bán kính 100m thật cẩn thận rồi mới dựng lều.Phong An Huy muốn có bầu không gian riêng tư nên sau khi kiểm tra xong, anh đã ra lệnh cho bọn họ rời đi để bản thân mình dựng lều với Uyển Ngưng
Những khó khăn từ đây đã bắt đầu, vì cả hai chưa có kinh nghiệm dựng lều lên phải loay hoay một lúc rất lâu vẫn chưa thể dựng lều xong
Mắt thấy trời cũng bắt đầu chuyển màu, Uyển Ngưng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh sau đó quay sang nhìn Phong An Huy.Anh đứng dậy nhìn quanh rồi bảo: " anh đi nhặt củi nhé? "
Uyển Ngưng nhìn thành quả của hai người là chiếc lều đảm bảo đã vững chắc 100% không sợ bị đổ hay bị gió thổi đi.Cô đứng dậy đi đến chỗ anh: " đi chung đi!! "
- " anh có thể đi một mình được mà!! " Phong An Huy nhìn bóng lưng của cô sau đó sải bước đi nhanh đến chỗ của Uyển Ngưng.Cô nghe vậy liền quay lại nhìn Phong An Huy sau đó tiếp tục đi
Hai người cùng đi nhặt nên rất nhanh đã đem một một đống củi, Phong An Huy phụ trách đốt lửa còn Uyển Ngưng thì chuẩn bị đồ ăn tối của hai người
Nhìn anh dùng hết sức bình sinh thổi lửa, cô không nhịn được mà phì cười.Phong An Huy không biết tại sao bếp lửa của anh mãi chưa cháy, anh không nghĩ gì nhiều lập tức quay sang gửi ánh mắt cầu cứu đến Uyển Ngưng
Cô đứng dậy đi đến chỗ của Phong An Huy trổ tài kỹ năng chất bếp của mình cho anh xem: " anh phải thổi như thế này!! "
Phong An Huy liền Uyển Ngưng thổi bếp lửa, chẳng quan tâm đến việc bếp có cháy hay không mà chỉ nhìn chằm chằm vào Uyển Ngưng