“Biến.” Ngón tay mân mê miệng chén rượu, Đông Phương Bất Bại cũng không ngẩng đầu lên mà nói, trong thanh âm lộ ra sự sắc bén lạnh lùng, và thiếu kiên nhẫn.
“Tiểu nữ tên Hàn Tư Điệp, không biết cao tính đại danh của công tử là gì?” Nhìn sắc mặt lạnh lùng của nam tử trước mắt, Hàn Tư Điệp chẳng những không buồn bực, mà còn âm thầm hài lòng.
Dù sao, chỉ có nam tử khí độ bất phàm, lại không háo sắc hùa theo nữ nhân như vậy mới là một lựa chọn tốt cho vị trí phu quân của nàng. Nghĩ đến đây, gương mặt Hàn Tư Điệp hơi ửng đỏ, môi nhẹ cong lên, tiện thể bước về chiếc ghế cạnh mình mà định ngồi xuống.
Vị trí thuộc về người kia, làm sao Đông Phương Bất Bại có thể để kẻ khác chạm vào. Sắc mặt y lập tức lạnh xuống, chén rượu trong tay bị nội lực thâm hậu phi vút ra ngoài.
Chén bạch ngọc thanh nhã lập tức bay vút về phía cần cổ của nữ tử kia với tốc độ cực nhanh, ngay từ lúc còn chưa tới gần, nàng đã cảm thấy một luồng sát ý lạnh lẽo đập mạnh vào mặt, muốn tránh ra lại bị khí thế bá đạo mang trên chén ngọc đè ép tới độ không thể dời chân.
Đồng tử nàng hơi co lại, dưới uy hiếp chết chóc mãnh liệt, Hàn Tư Điệp chợt cắn đầu lưỡi, trong nháy mắt vai trái trầm xuống, chén ngọc mang theo khí thế xâm lược bá đạo hung hiểm mà sượt qua ngay sát bên cổ nàng.
Một nữ nhân không biết từ đâu xuất hiện, tất nhiên Đông Phương Bất Bại sẽ không để trong lòng, cho dù vung tay ném một cái chén qua cũng có vẻ tùy ý, ngay cả một thành lực đạo cũng chưa dùng hết.
Chỉ là, dù vậy, nữ tử nọ cũng chật vật thoát được trong gang tấc, khiến cho Đông Phương Bất Bại nhẹ liếc nhìn qua.
Trong không khí chậm rãi nổi lên mùi rỉ sắt của máu, nhẹ phiêu đãng trong không trung, Hàn Tư Điệp giơ tay lên che bên gáy, lập tức từ trong kẽ tay của nàng tràn ra không ít máu.
Nếu không phải từ nhỏ nàng theo võ sư học võ nghệ được mấy năm, lúc này đây sợ rằng sẽ phải thực sự bỏ mạng ở chỗ này. Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Tư Điệp trào lên nỗi sợ hãi cực độ.
Thấy vẻ sợ hãi trong mắt nàng, Đông Phương Bất Bại nhếch môi, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Nhìn nam tử mang khuôn mặt thanh cao tuấn mỹ, khí thế bức người lộ ra nụ cười châm chọc, sự e ngại trong lòng Hàn Tư Điệp dần dần bị lòng hiếu thắng đang dâng trào đè xuống.
Nam tử trước mắt, bất kể là bề ngoài hay khí thế đều vô cùng xuất sắc trong mắt nàng, lại từ việc y có thể vung tay một cái liền bao trọn cả tửu lâu nhà mình, cũng có thể nhìn được rằng gia thế nhà y cũng là cực tốt. Bây giờ, lại phát hiện rằng võ nghệ của y quả thực là bất phàm, như vậy lại càng hợp tâm ý của mình!
Lấy ra một mảnh khăn lụa, tùy ý lau sạch máu ở cổ và còn dính ở bàn tay, Hàn Tư Điệp vẫn dịu dàng mỉm cười, “Có phải vừa rồi Tư Điệp đã mạo phạm công tử? Như vậy bữa cơm này liền do ta mời công tử, coi như là bồi tội.”
Nếu vừa rồi có thể nói nàng e lệ kín đáo, ôn nhu như nước, thì lúc này nàng lại có thêm một phần tự nhiên phóng khoáng, mang theo khí khái hào hùng của nữ nhi giang hồ.
Khi Âu Dương Minh Nhật trở về, nhìn thấy người nọ đang ngước mắt, khóe môi nhẹ cong lên, mà bên cạnh y thì có thêm một nữ tử duyên dáng yêu kiều, tự nhiên phóng khoáng, từ gương mặt đến thân hình đều không thể chê.
Nhìn nữ tử kia đang giữ trên môi nụ cười xinh đẹp nhìn thẳng vào y, tựa như nàng vừa nói gì đó, đang chờ y trả lời, Âu Dương Minh Nhật bất chợt cảm thấy một cảm giác buồn bực đè nén không tên trong lòng, đứng ngây người tại chỗ.
Bên này, tựa như cảm giác được rằng hắn đã trở về, Đông Phương Bất Bại quay đầu, đã thấy hắn đứng ở bên đó nhíu mày nhìn về phía này, không khỏi đứng lên, “Minh Nhật?”
Nghe tiếng gọi của y, Âu Dương Minh Nhật lặng lẽ gẩy nhẹ vòng kim tuyến trong tay, thanh âm có chút trầm thấp, “Ăn xong chưa?”
Đông Phương Bất Bại muốn chờ hắn trở về, đương nhiên là không động tới thức ăn trên bàn, chỉ là lúc này cảm giác nhạy bén của y nói cho y biết, tâm tình lúc này của hắn dường như không được tốt, vì vậy liền gật đầu.
“Vậy thì đi thôi!” Thấy y gật đầu, Âu Dương Minh Nhật nói.
“Nhưng…” không phải ngươi còn chưa ăn sao?
Thấy y đi về phía trước một bước, rồi lại quay đầu nhìn về phía cái bàn vừa ngồi, biểu tình Âu Dương Minh Nhật càng thêm lạnh lùng. Liếc mắt nhìn nữ tử đang đứng cạnh bàn, sau đó lập tức bước tới kéo cổ tay người kia đi.
Hàn Tư Điệp nhìn Âu Dương Minh Nhật, trong mắt hiện lên sự khen ngợi và thưởng thức, rồi nhớ ra hắn là bằng hữu của người mình coi trọng, đang muốn mở miệng chào hỏi, liền bị cái nhìn lạnh lẽo kia ngăn lại lời chào hỏi sắp bật ra.
Còn chưa có nói xong đã bị hắn kéo xuống dưới lầu, nhất thời Đông Phương Bất Bại có chút không hiểu, theo bản năng liền nghĩ rằng có lẽ mùi máu tanh trên người nữ nhân kia làm hắn mất hứng thú ăn uống.
Nghĩ như vậy, Đông Phương Bất Bại quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo ngoan lệ quét qua nữ nhân làm người ta căm ghét còn đang bồi hồi cạnh bàn kia.
Thấy người nọ đã đi đến cầu thang rồi còn muốn quay đầu nhìn lại, Âu Dương Minh Nhật mấp máy môi, trong đôi mắt ôn hòa sáng trong như ngọc, trầm tĩnh lại thông suốt kia của hắn ẩn hiện chút tối tăm.
Một cây tú hoa châm đã trượt xuống ngón trỏ, ngay khi Đông Phương Bất Bại muốn động thủ, lại phát hiện người nọ cầm tay mình càng chặt, nghiêng đầu nhìn hắn thì thấy hắn đang mím môi, tựa hồ có hơi… không vui?
Nhìn vẻ mặt của hắn, Đông Phương Bất Bại thu lại cây châm nhỏ trong tay, vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, “Minh Nhật, sao vậy?”
Âu Dương Minh Nhật không nói, kéo y xuống lầu nhanh hơn.
Vừa rồi còn rất tốt, nhưng chỉ rời đi có một lúc, sao lại… Có phải lúc nãy hắn đi thay quần áo bị tiểu nhị phục vụ không tới nơi tới chốn, khiến hắn bực mình? Y lại nhận thấy bước chân hắn nhanh hơn, dường như không muốn ở lại tửu lâu này. Đông Phương Bất Bại lại càng tin vào phán đoán của mình, một đôi mắt đẹp diễm lệ ẩn ẩn phát ra khí lạnh thấu xương.
Nếu khiến người này không vui, như vậy, tửu lâu này cũng không nhất thiết phải tồn tại.
Ra khỏi cửa lớn, Đông Phương Bất Bại hơi nghiêng mắt nhìn lại bảng hiệu của tửu lâu, lập tức thu lại ánh mắt mang theo sự tối tăm muốn tàn phá hủy diệt, nhẹ mỉm cười với người bên cạnh, “Ngươi còn chưa ăn, hay là chúng ta đến một tửu lâu khác dùng cơm đi?”
“Không cần.” Âu Dương Minh Nhật nhìn y, “Chúng ta về khách điếm.”
Thấy nét mặt hắn vẫn mang biểu tình không vui, Đông Phương Bất Bại đành không nói gì nữa, cùng hắn trở về khách điếm.
Về đến phòng rồi, Đông Phương Bất Bại liền ùa vào lồng ngực hắn như mọi khi, giơ ngón tay lên chọc nhẹ mi tâm của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Kẻ nào khiến ngươi không vui?”
Bàn tay theo thói quen ôm lấy thắt lưng người nọ, dịu dàng vuốt ve, Âu Dương Minh Nhật nhìn y chằm chằm.
Ngay khi Đông Phương Bất Bại cho rằng hắn sẽ không trả lời, lại nghe hắn nói: “Ngươi.”
“Ta? Ta làm sao?” Thấy hắn nói kẻ đó là mình, Đông Phương Bất Bại hơi ngạc nhiên, sau đó liền há miệng cắn nhẹ lên cằm hắn.
Mặc dù hơi bất mãn vì hắn lên án mình, Đông Phương Bất Bại vẫn suy nghĩ lật lại tất cả sự việc đã trải qua ngày hôm nay, xem bản thân đã chọc vào hắn lúc nào.
Chẳng lẽ là…
Đôi mắt y bỗng sáng lên, trợn to không thể tin nổi. Đông Phương Bất Bại buông cái cằm của hắn ra, nét mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, rồi lại không nhịn được, nhanh nhảu hôn lên đôi môi đang mím lại của hắn một cái.
Nhớ lại, nữ nhân kia chỉ là đứng bên cạnh y một lúc, không khỏi nói: “Sao ngươi lại ăn cái giấm chua vô lý như vậy a!”
“Ngươi thích nữ tử như vậy?” Nhớ lại lúc kéo y ra, y cứ quay đầu lại nhìn mấy lần, Âu Dương Minh Nhật hỏi.
Sao hắn lại hỏi vậy?
Bị hắn nghi ngờ hỏi như vậy, đáng lẽ Đông Phương Bất Bại sẽ cảm thấy không vui. Chỉ là nhìn thấy hắn giương mắt, chân mày cau lại, nhìn mình chằm chằm, tràn đầy trong mắt chỉ có hình ảnh của mình, y vẫn không thể kìm được mà cảm thấy cực kì thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Người này còn để tâm đến y nhiều hơn cả y tưởng tượng. Nếu không, một người tỉ mỉ tài trí như hắn, sao có thể nghĩ lầm rằng y sẽ thích nữ nhân?
“Ngươi phải biết, ta không thể nào ở bên một nữ nhân.” Nhẹ nhàng áp gò má trái của mình ma sát với gương mặt của hắn, Đông Phương Bất Bại híp mắt, cười.
“Chỉ là nói vậy, nếu có thể…”
Hắn còn chưa dứt lời, Đông Phương Bất Bại đã đoán được hắn muốn nói gì, lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, dùng môi mình chặn lại lời hắn chuẩn bị nói ra, nụ hôn như gặm cắn mang theo chút thô bạo.
Đến tận khi hô hấp của hai người đã phần nào rối loạn, Đông Phương Bất Bại mới tách ra một chút, liếm liếm môi: “Ta chỉ thích ngươi.”
Một lát sau, không biết nghĩ đến chuyện gì, Đông Phương Bất Bại đột nhiên cong môi lộ ra một nụ cười kỳ dị, ghé sát vào tai hắn, nói nhỏ một câu.
Nét mặt Âu Dương Minh Nhật lập tức trở nên sửng sốt.
“Lúc này đi ăn được chưa!?” Nghĩ lại, bàn đồ ăn kia có không ít thứ mình thích, Đông Phương Bất Bại nói.
Cũng đã qua thời gian dùng bữa trưa, nếu có đói bụng thì bây giờ cũng hết rồi, Âu Dương Minh Nhật lắc đầu, “Ta không đói bụng.”
“Không biết người nào cứ luôn lải nhải càu nhàu mỗi lần ta bỏ bữa hay ăn ít hả?” Đông Phương Bất Bại liếc mắt, rồi chống tay vào vai hắn để đứng lên, “Ngươi không đói, nhưng ta thì đói.” Nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Đến khi y đã không thấy bóng dáng, Âu Dương Minh Nhật không khỏi nhớ lại câu nói kia của y, “Nếu thực sự có thể, dù có thay đổi, cũng sẽ chỉ đổi thành ta ở phía trên.”
Ngón tay quấn kim tuyến vòng quanh theo bản năng, Âu Dương Minh Nhật mím môi mà cười, thầm nói: “Tuyệt đối không thể.”
Ngay sau đó, không biết nghĩ tới chuyện gì, nụ cười trên mặt hắn biến mất, nhẹ cau mày ẩn ẩn nghi hoặc.
Đến khi Đông Phương Bất Bại bưng đồ ăn lên ăn trưa cùng hắn xong, hai người cũng không ra khỏi cửa nữa.
Tin tức Lưu Chính Phong phái Hành Sơn muốn rửa tay chậu vàng đã sớm lưu truyền sôi sục trong giang hồ, mà ban nãy ở tửu lâu Đông Phương Bất Bại cũng nhận được tin tức này.
Buổi tối, Đông Phương Bất Bại nói đại khái việc này với Âu Dương Minh Nhật một lần.
“Rửa tay chậu vàng?” Âu Dương Minh Nhật nhẹ nhàng châm biếm: “Nếu một chậu nước có thể rửa sạch thị phi chốn giang hồ, chỉ sợ chậu vàng trong thiên hạ này lúc nào cũng bán hết sạch.”
“Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, muốn rời khỏi, đâu có dễ thế. Cũng chỉ có những kẻ tự xưng là danh môn chính phái mới ngây thơ như vậy.” Nhớ đến tin tức ám vệ truyền tới, Đông Phương Bất Bại cười nói.
“Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ.” Lặp lại một câu của y, Âu Dương Minh Nhật mỉm cười.
Hai người lại tùy ý nói chuyện với nhau một hồi, bởi vì không nghĩ ra tiếp theo sẽ đi đến đâu, liền quyết định đi Hành Sơn xem náo nhiệt một chút.
Ngày tiếp theo, khi trời sáng hẳn, hai người mới chậm rãi rời khỏi khách điếm. Một đường đi về phía nam, bảy ngày sau thì đến thành Hành Sơn.
Phiên ngoại
Người nọ lẳng lặng ngồi trên xe lăn được chế tác tinh xảo, khí chất thanh dật xuất trần, đôi mắt đen sáng trong như hai viên ngọc quý.
Mặc dù mình đang kề sát lồng ngực hắn, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn vẫn mang thần tình đạm mạc như cũ, cao ngạo mà trầm tĩnh. Đông Phương Bất Bại bỗng nảy ra suy nghĩ, muốn phá hủy đi sự trầm ổn, lạnh lùng và bình tĩnh bẩm sinh này của hắn.
Ngón tay trượt nhẹ đến điểm chu sa đỏ tươi của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, Đông Phương Bất Bại cúi người dán lên môi của hắn, dịu dàng mút hôn.
Sau một lúc lâu, thấy thần sắc hắn không hề thay đổi, y không khỏi buồn bực nhẹ cắn một cái trên môi hắn, đầu lưỡi lập tức duỗi vào trong, lướt qua hàm răng ngọc, rồi ranh mãnh chui vào nơi sâu hơn. Mà hôn sâu triền miên như vậy, cũng khiến hơi thở Đông Phương Bất Bại loạn cả lên.
Mà khi nam tử đang thản nhiên ngồi trên xe lăn kia thấy người trong ngực động tình triền miên hôn mình, trong đôi mắt nhanh chóng lướt qua vài tia sáng, bàn tay quấn đầy kim tuyến khẽ khàng nâng lên, rồi lại buông xuống.
Hơi ngước lên nhìn hắn, thấy hắn chỉ lẳng lặng nhìn mình, cũng không trả lời, Đông Phương Bất Bại cuốn lấy đầu lưỡi hắn, nặng nề mút lấy, hôn sâu đến mức tựa như ngay cả đầu lưỡi cũng muốn dây dưa không ngừng với hắn.
Đến khi Đông Phương Bất Bại thoáng tách ra, môi hai người đều có chút sưng đỏ.
Vươn lưỡi liếm đi sợi nước bạc còn dính bên môi hắn, Đông Phương Bất Bại đưa tay vào vạt áo hắn chậm rãi thăm dò, dán sát vào lồng ngực người ấy nhẹ nhàng vuốt ve.
Khi ngón tay lành lạnh của y trượt tới một điểm nào đó trên ngực Âu Dương Minh Nhật, hô hấp của hắn lập tức nặng nề trong nháy mắt.
Dù cho hơi thở nặng nề này chỉ trong chớp mắt, cũng đủ để cái người đang đặt toàn bộ thể xác và tinh thần trên người hắn – Đông Phương Bất Bại – nhận ra được, không khỏi bật ra tiếng cười trầm thấp.
“Minh Nhật…” Y thấp giọng gọi một tiếng, ngón tay chầm chậm vẽ hai vòng quanh điểm nổi trên ngực kia.
Âu Dương Minh Nhật đưa tay nắm lấy cổ tay y, kéo cái tay đang làm loạn trước ngực mình ra ngoài.
Ý cười bên môi càng thêm sâu sắc, Đông Phương Bất Bại tách khỏi người hắn, thấy hắn ngước mắt nhìn mình, bàn tay thon dài nhẹ nhàng cởi xuống tấm áo màu đỏ rực rỡ.
Nhìn thân thể trần trụi, trắng ngần tựa ngọc ngay trước mặt, Âu Dương Minh Nhật mấp máy môi, ánh mắt nhất thời tối xuống.
Nghe thấy hơi thở thêm nặng nề kia, Đông Phương Bất Bại cúi người đặt một nụ hôn lên môi hắn, hai tay lại rơi xuống hông người kia.
Sau khi hai người trao đổi một nụ hôn triền miên sâu sắc, Đông Phương Bất Bại đã cởi áo của hắn xuống.
Ý ngồi trên đùi người nọ, đưa lưng về phía hắn, khi tấm lưng trắng ngọc dán vào lồng ngực nóng bỏng, Đông Phương Bất Bại vừa cười, vừa kéo bàn tay hắn vòng qua ôm lấy eo mình.
“Chơi đủ chưa?” Ngẩng đầu ghé sát vào tai y, Âu Dương Minh Nhật hỏi, âm thanh trầm thấp khàn khàn, bàn tay đặt bên hông y không nhịn được mà chậm rãi vuốt ve, ma sát da thịt mịn màng tinh tế bên dưới.
“Chưa…” Môi khẽ nhếch lên, ngữ điệu vương vấn tình dục, Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu hôn lên môi hắn một cái. Một tay đặt lên mu bàn tay hắn, tay kia lại trượt ra sau, dừng ở giữa hai chân hắn.
Bị lòng bàn tay lành lạnh của y nắm lấy, Âu Dương Minh Nhật thở dốc một tiếng, lập tức ấn một nụ hôn nặng nề xuống cổ y, in thêm một dấu ấn đỏ thẫm trên làn da trắng ngọc ngà.
Nắm lấy thứ đang nóng bỏng cứng rắn của hắn, Đông Phương Bất Bại cảm thấy thân thể mình đang ngày càng nóng lên, không khỏi thấp giọng khàn khàn gọi, “Minh Nhật, Minh Nhật…”
“Ta đây.” Đáp lại tiếng rên rỉ, bàn tay Âu Dương Minh Nhật theo hông y mà di chuyển lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve, xoa nắn hai điểm nho nhỏ trước ngực, đồng thời bờ môi hạ xuống sau cổ y, in xuống hết dấu đỏ này đến dấu đỏ khác.
“Ư…” Đông Phương Bất Bại rên rỉ một tiếng, dường như mũi không đủ để hô hấp, cái miệng nhỏ của y mở ra lại đóng vào một cách vụng về.
Cảm thấy thứ trong tay ngày càng trở nên nóng bỏng, Đông Phương Bất Bại híp nửa con mắt, bắt lấy một tay của hắn, dẫn đường thăm dò vào nơi bí ẩn khó nói kia của mình.
“Haa- …” Khi một ngón tay của hắn đưa vào động nhỏ bí ẩn chật hẹp kia, Đông Phương Bất Bại rên khẽ một tiếng, khóe mắt trào nước, ánh nước long lanh.
Chịu đựng đến khi nơi đó có thể chứa đựng được ba ngón tay nhẹ nhàng đâm vào rút ra, Đông Phương Bất Bại kéo tay hắn ra.
Tách mở hai chân của mình, Đông Phương Bất Bại nắm lấy vật nóng đang đứng sừng sững kia của hắn trượt lên trượt xuống mấy cái, sau đó hơi nhấc người lên, rồi từ từ ngồi xuống phân thân nóng bỏng nọ.
Được một nơi vừa căng mịn vừa ướt nóng vây quanh chặt chẽ, Âu Dương Minh Nhật thoải mái đến độ không kìm được mà rên lên một tiếng, nhưng khi nhìn thấy người nọ hơi cau mày, liền tự kiềm chế bản thân không lập tức chuyển động.
Vừa hôn môi y, Âu Dương Minh Nhật vừa đưa tay vỗ về âu yếm bên hông y, tay hắn trượt theo làn da mịn màng đang hồng lên vì tình ái xuống bắp đùi căng mịn co dãn. Cảm giác mềm mịn dẻo dai, trơn tru mà tinh tế ấy thật khiến người ta lưu luyến quên lối về.
Trong nháy mắt đó tất cả sự khó chịu như biến mất, thân thể được hắn vuốt ve ngày càng nóng lên. Thắt lưng Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng chuyển động, tiếng rên rỉ vì khoái cảm của y trào ra rồi lại bị người phía sau nuốt lấy.
Lửa dục hai người đốt lên nóng hừng hực, thiêu đốt cả không khí bốn phía xung quanh.