• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc khoảng mười giờ, mẹ Cố từ tủ quần áo tìm cho bọn hắn hai cái chăn: “Các con nếu như mệt mỏi liền đi ngủ đi, chăn hai ngày trước mẹ đều đã phơi nắng qua, hẳn là rất ấm áp. Cái phòng kia hệ thống sưởi ấm không đủ, các con có thể mở máy điều hòa, thực sự không được nữa đem quạt điện sưởi ấm mang qua đặt ở bên giường.”

“Dì con làm cho.” Lôi Nghị nhận lấy một cái chăn bông lớn, ôm đến phòng của Cố Dương.

Dưới tình huống cái gì cũng không nói thẳng ra cũng có thể cùng Cố Dương ở cùng một chỗ, quả thực quá tuyệt vời.Read more…

Trên thực tế, thông thường khách đến nhà cũng đều là để cho con trai ở chung cùng Cố Dương.

Cố Dương xách quạt điện sưởi ấm trở về phòng của mình: “Anh sợ lạnh không?”

Trong nhà so với trong thành phố phải lạnh hơn một ít, bất quá chỉ cần không ra khỏi phòng, kỳ thật rất tốt.

Phòng của cha mẹ rất ấm áp, bởi vì hai ông bà xây giường sưởi, mỗi sáng sớm đốt chút lửa có thể bảo đảm nguyên ngày giường đều ấm áp.

Năm rồi Cố Dương về nhà đều là ngủ ở phòng cha mẹ. Bất quá năm nay vẫn là thôi đi.

“Không sợ. Có em ở đây ni, cùng nhau ôm ấp làm sao mà lạnh.” Lôi Nghị cười trải giường đệm xong, bắt đầu quan sát phòng của Cố Dương.

Từ giữa trưa lúc bọn họ về đến nhà vẫn sinh hoạt ở phòng khách và phòng cha mẹ, cũng không kịp đi một vòng ở phòng của Cố Dương.

Trên tường dán giấy khen từ nhỏ đến lớn của Cố Dương, cái gì học sinh giỏi hạng nhất hạng nhì hạng ba các loại, giấy khen đều đã ố vàng rồi, nhưng lưu giữ rất tốt.

“Cha mẹ em thích giữ lại mấy thứ này…. Vẫn luôn không có ném đi.”

“Coi như một kỷ niệm chứ.” Lôi Nghị tiếp tục xem, phát hiện cũng không có thiếu chữ viết bằng bút lông, “Đây là cha viết đi?”

“Ừ. Tự tiêu khiển.”

“Thật đẹp.”

Mẹ Cố cầm hai trái táo qua cho bọn họ: “Buổi tối nếu như nóng có thể gặm một trái táo ăn, trong ly nước bên kia có nước, trong nhà chính là không có tiện nghi như trong thành phố đi?”

“Không có ạ, rất thuận tiện, rất ấm áp.” Lôi Nghị cười nhận lấy táo, đối mẹ Cố cười nói: “Dì ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm. Dù sao dì là không chịu được nữa rồi, chú con phải xem xong chương trình đêm xuân, để cho lão tự mình nấu.” Mẹ Cố đóng cửa lại cho bọn hắn, rồi đi.

Cố Dương chờ mẹ đi sau đó đi đến cạnh cửa khóa trái cửa lại, mới vừa trở về bên giường Lôi Nghị liền đem hắn kéo vào trong lòng, dùng sức hôn lên!

Bộ dáng của Lôi Nghị có chút như lang như hổ, một ngày này sắp nghẹn chết y.

Cố Dương đáp lại cùng Lôi Nghị lăn thành một đoàn, chăn mới phơi qua nắng xõa tung mềm mại, vùi vào cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Có thể trở về nhà thật tốt.

Cố Dương vẫn cảm thấy mình kỳ thật là một người lưu luyến gia đình, trước kia mỗi khi có thời gian nghỉ hắn đều sẽ trở về nhà thăm cha mẹ, rất ít đi ra ngoài chơi, thỉnh thoảng có thời gian mới có thể đi du lịch.

Năm nay mấy ngày nghỉ hắn cũng chưa có trở về, thật sự là hổ thẹn.

“Nghĩ gì thế? Sao thất thần như vậy?” Lôi Nghị khẽ cắn cánh môi của Cố Dương một chút, thấp giọng gọi hắn hoàn hồn.

“Không có gì.” Cố Dương nháy mắt nhìn Lôi Nghị, “Đỡ thèm rồi sao? Đỡ thèm rồi liền ngủ. Ngày mai còn phải dậy rất sớm luộc sủi cảo.”

“Nếu như anh đáp chưa đỡ thèm thì…” Lôi Nghị cười tiến tới, lại hôn lên môi Cố Dương.

Hai người dán dính lấy nhau một lúc lâu, thiếu chút nữa sát thương cướp cò.

Cuối cùng vẫn là lấy tay hỗ trợ lẫn nhau giải quyết sau đó mới ngừng công kích, len lén rửa tay, ngoan ngoãn nằm ngủ.

Kỳ thực, nếu không phải lo lắng thân thể Cố Dương còn chưa có hồi phục như cũ, Lôi Nghị thật muốn súng thật đạn thật mà tới một lần….

Miễn đi miễn đi, cũng nhịn thời gian dài như vậy rồi, cũng chỉ còn không tới hai mươi ngày sau cùng này. Vẫn là thân thể Cố Dương quan trọng hơn.

Bên ngoài thanh âm bắn pháo bên tai không dứt, kỳ thực từ thời điểm ba giờ chiều liền bắt đầu, lục đục, nhà này phóng xong nhà kia phóng, bầu không khí năm mới thật rất náo nhiệt a.

Nếu như này ở thành phố lớn, tuyệt đối không có khả năng để cho mọi người châm ngòi đốt pháo hoa, cho dù dàn xếp, cũng sẽ chỉ tập trung trong một thời điểm.

Bất quá ngẫm lại cũng là, một năm chỉ có một lần, mọi người dĩ nhiên muốn náo nhiệt.

“Ngủ được không?” Cố Dương sợ Lôi Nghị không có quen âm thanh bên ngoài, nhịn không được hỏi.

“Tạm ổn đi, mệt liền ngủ thiếp đi.” Lôi Nghị hỏi lại, “Em hẳn là cũng ngủ không được đi?”

“Đương nhiên sẽ không, em sớm đã thành thói quen nghe những âm thanh này đi vào giấc ngủ.”

“Ừ, vậy ngủ đi. Sáng hôm nay lại thức dậy rất sớm, ngày mai anh dậy sớm luộc sủi cảo nữa.”

“Không cần, em luộc là được.”

“Cùng anh còn khách khí a? Dù sao cha mẹ lại không biết là ai nấu, em ngủ của em là được, chờ anh nấu xong rồi em lại dậy nói là em nấu. Anh nghĩ họ sẽ không phát hiện.”

Trong nhà phổ biến trong hôm mùng một đầu năm để cho cậu con trai luộc sủi cảo, có người nói ngày này phải để cho bà chủ gia đình còn có con gái trong nhà đã bận rộn một năm được nghỉ ngơi một ngày, làm việc a nấu cơm a sinh hoạt các loại phải đều giao cho đàn ông đi làm.

Việc Cố Dương luộc sủi cảo ở cái ngày lễ mừng năm mới này đã kéo dài rất nhiều năm.

Lần này Lôi Nghị đã nói phải để y nấu, Cố Dương cũng không kiên trì, dù sao thời điểm mùng một đầu năm bên ngoài tiếng đốt pháo so với buổi tối còn ầm ĩ hơn, lúc bọn họ rời giường sẽ không khác nhau lắm.

Quả nhiên, mới ngủ bốn năm tiếng đồng hồ, chợt nghe thấy tiếng pháo bên ngoài bùm bùm không dứt bên tai, năm mới tình cảnh mới, nhiệt tâm này là của tất cả mọi người, cho nên cơ bản không có người sẽ ngại phiền.

Sủi là được gói xong vào buổi tối hôm trước, cho nên chỉ là bắt nồi nấu, vẫn là rất dễ dàng.

Lôi Nghị muốn rời giường, Cố Dương kéo y: “Vẫn chưa đến năm giờ, anh dậy sớm như thế làm cái gì?”

“Không phải là phải dậy sớm luộc sủi cảo sao?”

“Cũng không cần sớm như vậy. Ngủ tiếp một chút, sáu giờ dậy luộc liền xong rồi.”

“Vậy được rồi.”

Lại mơ mơ màng màng một giờ, Lôi Nghị thức dậy, Cố Dương cũng thức dậy theo, nguyên nhân không phải vì y, chỉ vì đầu năm mùng một nhà bọn họ luộc sủi cảo là phải dùng nồi lớn và bếp lò để nấu, không phải là bếp ga cũng không phải là nồi điện các loại, mà là nồi lớn và bếp lò. Cái loại đốt lửa bằng củi này, sủi cảo luộc xong ăn rất ngon, hơn nữa không nát.

Vì vậy hai người một người nhóm lửa một người luộc sủi cảo, lúc bận việc đến sáu giờ rưỡi hơn, cha mẹ Cố cũng thức dậy.

“Dương Dương con tự mình luộc là được rồi, sao lại gọi cả Tiểu Lôi dậy?” Mẹ Cố thấy hai người cùng nhau luộc sủi cảo, có chút kinh ngạc, thuận miệng trách mắng Cố Dương một chút.

“Không có việc gì dì, con còn chưa có dùng qua cái nồi lớn như vậy luộc sủi cáo, cảm giác chơi thật vui liền cùng em ấy nấu, một hồi dì cùng chú cũng đừng ghét bỏ sủi cảo con nấu a….”

“Làm sao mà vậy được…” Mẹ Cố cười cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong nhà cũ của ông nội Cố Dương ở trước kia lấy ra một dây pháo treo, “Tiểu Lôi a, muốn đốt cái này không?”

Lôi Nghị trước mắt sáng ngời: “Muốn a!”

Nói thật, Lôi Nghị còn chưa có thật sự đốt qua pháo, cảm giác thật mới mẻ.

Khi còn bé bọn họ đều là đâm bong bóng, làm bộ là đốt pháo.

Cố Dương đem sủi cảo múc hết ra bày ở trên bàn, thấy Lôi Nghị đi đến sân đốt pháo có chút lo lắng, cũng đi theo ra ngoài.

“Anh biết không? Cẩn thận tay một chút…” Cố Dương nhắc nhở.

Lôi Nghị nói: “Không có việc gì, chuyện nhỏ!” Y vừa mới lấy ra cái bật lửa đã bị Cố Dương nhìn khinh bỉ, nên là dùng điếu thuốc đến đốt là bảo đảm nhất.

Nói xong hắn liền trở về nhà đốt điếu thuốc đem ra đưa cho Lôi Nghị: ” Lửa của cái bật lửa không ổn định, cho anh cái này….”

Lôi Nghị liền nhận lấy điếu thuốc, dùng đốm lửa đốt pháo, y nhanh chóng lui về phía sau vài bước, nghe thanh âm thanh thúy của pháo nổ, tâm tình cũng nhảy lên theo mấy cái.

Thật vui vẻ a!

Mẹ Cố tại thời điểm lúc Cố Dương còn nhỏ liền đặc biệt không đề cập tới việc mua những dây pháo lớn đốt, bình thường là mua pháo nhỏ, loại này không có tính thương tổn thực sự.

Không có biện pháp, đầu năm nay, vì quá nhiều người gặp chuyện không may. Cho nên vì lý do an toàn, hướng gió cũng có thể, nhưng phải ở trong phạm vi an toàn mới được.

Một nhà bốn người, em trai Cố Thần bên nhà chú Cố Dương tới gọi hắn, năm rồi hai anh em phải đi nhà người lớn chúc tết.

Kỳ thực cũng chỉ là một hình thức, hiện tại cũng không cần dập đầu, nói chút lời may mắn, đi qua một vòng, không đến nửa ngày là có thể đi xong.

“Anh ở trong phòng em chơi máy tính đi, em cùng Thần Thần chúc tết xong rất nhanh thì đã trở lại.” Cố Dương nhắc nhở Lôi Nghị.

Lôi Nghị gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Hai anh em Cố Dương và Cố Thần đi rồi, Lôi Nghị tranh cầm chén đũa thu dọn rửa sạch sẽ, lại cùng cha mẹ Cố hàn huyên một ngày mới đi đến phòng Cố Dương đợi.

Trong khoảng thời gian chờ đợi này, Lôi Nghị nghe được thanh âm vài nhóm người vội tới chúc tết cha mẹ Cố, không khí hân hoan vui sướng, người ở trấn nhỏ trên cơ bản đều quen biết nhau, hơn nữa thông gia cũng không ít, cũng chỉ ngày lễ ngày tết mới có thể tụ họp một chút, xâu thành một đoàn.

“Vị này chính là…” Lôi Nghị lúc đi ra nhà vệ sinh vừa vặn gặp được một nhóm người vội vã tới chúc tết cha mẹ Cố, y hướng người lên tiếng chào, chợt nghe thấy trong đối phương có một giọng nữ hướng mẹ Cố hỏi thăm y.

“Bạn của Dương Dương, lễ mừng năm mới không có mua được vé về nhà, Dương Dương liền đem cậu ấy về đây ăn tết cho người ta khỏi buồn tẻ.” Mẹ Cố giải thích đem người nghênh đón vào phòng.

Đây là người thích làm mai mối trong trấn nhỏ ‘dì Vương’, lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Nghị hai mắt liền tỏa sáng.

“Thím, điều kiện người này không tệ a, có đối tượng chưa a?” Vai vế mẹ Cố của bọn họ lớn hơn người này, cho nên tuổi tác tuy rằng không chênh nhau lắm, nhưng dì Vương này còn phải hướng mẹ Cố gọi thím.

“Thím không có hỏi người ta cái này, chuyện của Dương Dương thím còn lười quan tâm, người ta chính là đến làm khách, cô cũng đừng đánh chủ ý đến y.” Mẹ Cố không phải là người thích nhiều chuyện, vừa nghe lời này của ‘dì Vương’ liền biết bà có ý tứ gì, sớm làm cho bà tắt hy vọng, “Cô cũng nói, người ta ưu tú như vậy, khẳng định đã kết hôn rồi.”

“Hỏi một chút sợ gì…”

Lúc Lôi Nghị đi vệ sinh trở về, quả nhiên dì Vương hỏi y có kết hôn chưa? Có đối tượng không?

Lôi Nghị cười nói: “Kết hôn rồi, đứa con cũng có rồi, ha hả…”

Y nói lời này cũng không phải là nói xạo, mà là lời nói vô cùng chân chân thật thật a!

“A? Không phải đi? Con đã kết hôn rồi? Người ở thành phố lớn lên không phải đều kết hôn trễ sao?” Dì Vương còn có chút không tin, Lôi Nghị đem nhẫn đeo trên tay mình ra cho mọi người xem, “Không lừa gạt dì, con thực sự kết hôn rồi, này, nhẫn kết hôn cũng đã mang rồi. Làm dì phí tâm rồi, cảm ơn ạ…”

“Như vậy a… Cũng đúng, điều kiện của con tốt như vậy, khẳng định sớm được người chọn đi.” Dì Vương thở dài, tiếp tục cùng mẹ Cố nói: “Thím, Dương Dương nó ngày nào có thời gian rãnh rỗi a? Cùng con gái gặp mặt thôi, cái người mà con lần trước nói với thím…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK