• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
Trans: Tiểu Kê
 
Một cây nước đá chảy vào bụng, khí nóng giống như đều bị đuổi ra ngoài.
 

Làn da của tiểu hài tử non mềm, Lâm Phi Lộc ăn xong cây kem, môi bị nước đá lạnh đến ửng đỏ. Cô liếm liếm sữa bò còn trên khóe miệng, quay đầu hỏi hắn: "Ăn ngon không?"
 
Tống Kinh Lan là hoàng tử được sinh ra trong nhà quý tộc, ngay cả hành động ăn kem cũng đều là cảnh đẹp ý vui, cậu cầm que gỗ được lát mỏng gật đầu: "Ừm, ăn rất mát."
 
Lâm Phi Lộc cực kỳ kiêu ngạo: "Vậy ngày mai muội lấy thêm cho huynh." Cô hơi ngả người ra sau, tựa vào bậc thềm, hai chân duỗi về phía trước, giọng điệu tràn đầy thoải mái: "Mùa hè mà không có kem ăn là không phải mùa hè."
 
Tống Kinh Lan nghiêng đầu nhìn cô một cái, đôi mắt chứa đầy tia nắng mùa hè, "Vậy ngày mai công chúa định đi cửa chính hay vẫn trèo tường?"
 
Lâm Phi Lộc lập tức không vui.
 
Chuyện mất mặt không thể để nó cứ trôi qua được sao?
 
Ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước, nói với giọng điệu hung dữ: "Không phải là muội học nghệ không tinh, mà là tường này của điện hạ quá trơn."
 
Tống Kinh Lan như đang thật sự suy nghĩ, gật đầu nói: "Vậy để hôm nay huynh bảo Thiên Đông dọn dẹp đống rêu xanh trên tường đi."

 
Giọng điệu nghiêm túc như vậy, thật sự không biết là cậu đang nói đùa hay nói thật.
 
Lâm Phi Lộc có chút buồn bực nhìn cậu một chút, đột nhiên hỏi: "Điện hạ, huynh lợi hại như vậy, võ công của huynh là học từ ai?"
 
Sắc mặt Tống Kinh Lan không thay đổi, khóe môi cong lên một độ cong rất nhỏ: "Một vị thúc thúc họ Thế."
 
Nhưng cậu vào cung nhiều năm như vậy, không phải là ngay cả hoàng cung cũng chưa từng ra khỏi sao? Lâm Phi Lộc cảm thấy kỳ quái: "Vậy ông ấy ở đâu thế?"
 
Tống Kinh Lan nhắm mắt lại, đầu hơi ngửa về sau, ánh nắng rơi lên người cậu, mỉm cười nói khẽ một câu: "Ở nơi mà muội không nhìn thấy."
 
Lại chơi trò ra vẻ bí hiểm với cô, trên người Tiểu Khả Ái nhiều bí mật thật.
 
Nhưng mà cậu đang ở địch quốc, có bí mật cũng là chuyện bình thường, cảnh giác một chút mới có thể sống được lâu, cho dù cậu hoàn toàn không hề đề phòng cô, nhưng cũng không thể cái gì cũng nói.
 
Lâm Phi Lộc không phải người thích truy đến tận cùng, cũng không hỏi về vấn đề này nữa, lại trần đầy phấn khởi nói: "Điện hạ lợi hại như vậy, vậy thì vị Thế thúc kia nhất định cũng rất lợi hại? Huynh có thể dạy muội một ít không, có cách nào mà có thể dễ dàng bay lên thật cao thật cao không? Muội luyện tập rất lâu rồi đó."
 
Kết quả ngay cả bức tường này cũng không nhảy qua được!
 
Tức chết mất!
 
Tống Kinh Lan nhịn không được bật cười, quay đầu sang nhìn cô: "Luyện võ không có đường tắt để luyện đâu, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục*, đều phải luyện từng bước từ từ khá lên." Cậu nhìn ánh mắt dần dần trở nên u oán của cô, mím môi, sửa lời: "Nếu như công chúa thật sự muốn bay..."
*冬练三九夏练三伏: Giải thích dài lắm nhưng có thể hiểu đơn giản là mặc kệ thời tiết có lạnh nóng đến thế nào, đều phải kiên trì luyện tập.
 
Hai mắt Lâm Phi Lộc lập tức phát sáng mong đợi nhìn hắn.
 
Tống Kinh Lan: "Huynh có thể mang theo muội bay lên."

 
Mang bay cái rắm á!!!
 
Cái từ này không phải là dùng như vầy đâu nhé!!!
 
Tống Kinh Lan nhìn vẻ mặt suy sụp của cô lại thấy biểu cảm nhỏ muốn từ chối kia cậu không nhịn được bật cười, vươn tay sờ sờ búi tóc nhỏ của cô: "Được rồi, Hề quý phi là một nữ trung hào kiệt, công chúa đi theo nương nương học tập thật tốt, chờ học xong hết các kiến thức cơ bản, huynh sẽ dạy muội võ công độc môn của Thế thúc, được không nào?"
 
Lâm Phi Lộc miễn cưỡng hừ một tiếng.
 
Cửa sân cách đó không xa vang lên tiếng người gõ cửa, giọng nói của Thiên Đông cũng truyền đến: "Điện hạ, nô tài trở về rồi."
 
Tống Kinh Lan thu tay lại, đứng dậy đi mở cửa. Cánh cửa cũ kỹ vừa mở ra, đã nhìn thấy Thiên Đông ôm một cái hộp băng đứng ngoài, kỳ quái hỏi: "Đây là cái gì? Sao lại đặt ở trước cổng của chúng ta?"
 
Tống Kinh Lan nhìn qua liền biết là của tiểu công chúa mang đến, đưa tay nhận lấy hộp băng, hỏi lại hắn: "Chuyến này đi có thuận lợi không?"
 
Quả nhiên Thiên Đông bĩu môi: "Nô tài đã nói hết lời rồi, bọn họ mới lấy cho nô tài mấy khối mực vụn."
 
Hắn lấy một cái bọc khăn từ trong ống tay áo ra, bên trong bọc mấy mảnh mực vỡ. Tống Kinh Lan nhìn qua, cũng không thèm để ý: "Có thể dùng được là được."
 
Lâm Phi Lộc cũng bu lại nhìn, Thiên Đông lúc này mới nhìn thấy cô, vui vẻ nói: "Ngũ công chúa đến."
 
Lâm Phi Lộc cười híp mắt cười gật đầu với hắn một cái, lại chỉ vào cái bọc trên tay hắn hỏi: "Đó là cái gì thế?"
 
Thiên Đông nhìn qua Tống Kinh Lan một chút, không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của hắn, nói rất nhanh: "Điện hạ lâu rồi không đến thái học viện học, mực trong phòng sắp dùng hết rồi, nô tài đi phủ nội vụ lấy bọn họ không cho. Hôm nay vất vả lắm mới đòi được một chút mực vụn này."
 
Học bá không có mực, vậy thì đồng nghĩa với binh lính mà không có thương giáo!
 
Lâm Phi Lộc lập tức như có cùng một mối thù: "Sao bọn họ có thể làm như vậy được?"
 
Phủ nội vụ luôn cắt xén đồ của Thúy Trúc cư, gần đây quan hệ giữa hai nước Tống quốc và Đại Lâm lại trở nên căng thẳng, thậm chí đang có xu hướng trở nên nghiêm trọng hơn. Bình thường hay cắt xén chuyện ăn mặc còn chưa tính, bây giờ đến cả mực viết cũng không cho, thật sự rất quá đáng."
 
Khoảng thời gian này tiểu xinh đẹp đang sống trong thời kỳ dầu sôi lửa bỏng!
 
Tống Kinh Lan nhìn bộ dạng tức giận thở phì phò của cô, cười an ủi: "Không sao, chỗ mực này cũng đủ rồi."
 
Đã thảm đến mức này rồi, còn cười đẹp như vậy, haiz...
 
Lâm Phi Lộc mím môi, cô nghĩ đến cái gì, hai mắt cô bỗng sáng rực lên: "Sau này huynh cần gì không cần đến phủ nội vụ đâu, huynh cứ tìm Tứ ca của muội là được!"
 
Tống Kinh Lan bất đắc dĩ nói: "Như vậy sao được."
 
"Sao lại không được?" Lâm Phi Lộc nói: "Hơn nữa muội dám chắc huynh ấy còn muốn cảm ơn huynh nữa cơ."
 
Tống Kinh Lan: "..."
 
Cô tủm tỉm cười nhận lấy hộp băng từ trên tay cậu ôm vào trong ngực, còn đắc ý gật gù chào tạm biệt cậu: “Muội về đây, buổi chiều muội còn phải qua bên Hề quý phi nương nương đứng cọc, ngày mai muội lại đến tìm điện hạ đưa kem cho huynh nhé.”
 
Tống Kinh Lan cười nói được.

 
Sau khi Lâm Phi Lộc rời đi, Thiên Đông mới hiếu kỳ hỏi: “Điện hạ, kem là cái gì?”
 
Tống Kinh Lan liếc mắt nhìn hắn một cái: “Gần đây ngươi nói rất nhiều.”
 
Thiên Đông mấp máy môi ngậm miệng không dám nói.
 
Lúc chạng vạng tối, cửa của Thúy Trúc cư lần nữa bị gõ vang, Thiên Đông đi mở cửa, hắn kinh ngạc phát người đứng ngoài cửa lại là thái giám Khang An bên cạnh Tứ hoàng tử.
 
Khang An kín đáo đưa đồ vật trong tay cho hắn, giống như đang lén lút làm chuyện xấu: “Đây là Tứ điện hạ bảo ta đưa đến, còn bảo ta thay mặt Tứ điện hạ nói một tiếng cảm ơn với điện hạ của các ngươi!”
 
Nói xong chạy mất tiêu.
 
Thiên Đông: “..."
 
Cảnh tượng này rất quen mắt, giống như Thanh Yên hồi mới được Ngũ công chúa phân phó đến Thúy Trúc cư đưa đồ.
 
Thiên Đông mở túi đồ trong tay ra xem, bên trong có rất nhiều bút, mực, giấy, nghiên mực.
 
...
 
Lâm Phi Lộc vừa về tới cung Minh Nguyệt cung, từ xa đã nghe thấy tiếng gào khóc của tiểu hài tử. Có thể khóc lớn như vậy, bình thường chỉ có Lâm Chiêu Viễn.
 
Nhưng tiếng khóc này nghe không giống giọng của cậu, mềm mại trẻ con hơn, thanh âm phát ra còn không rõ, nghe kỹ thấy tiếng khóc kia còn đang kêu “Tỷ tỷ”.
 
Lâm Phi Lộc chạy bước nhỏ đi qua, đã thấy cung nữ Hạ Tinh hôm bữa đang ôm một đứa nhỏ đi ra từ cung Minh Nguyệt, bên cạnh còn có hai tiểu cung nữ đi theo, vừa đi vừa dỗ: “Công chúa ngoan nào, bây giờ Ngũ công chúa không có ở trong cung, chúng ta lần sau lại đến tìm Ngũ công chúa được không?”
 
Cô nhóc trong ngực Hạ Tinh gào khóc: “Không được! Muốn tỷ tỷ cơ! Muốn chơi bịt mắt trốn tìm cùng tỷ tỷ!”
 
Lâm Phi Lộc cười gọi cô bé: "Úy Úy."
 
Tiếng khóc hơi dừng lại, hai mắt đẫm nước mắt của cô bé nhìn về phía phát ra tiếng gọi, sau khi thấy đó là Lâm Phi Lộc, vui vẻ thổi ra một cái bong bóng nước mũi: “Là tỷ tỷ!”
 
Cô bé dùng sức vươn người về phía trước, Hạ Tinh nhanh chóng đặt tiểu công chúa đứng xuống rời mới hành lễ với Lâm Phi Lộc, Lâm úy lon ton chạy đến ôm lấy cô, nước mắt nước mũi lau hết lên người cô, “Tỷ tỷ, Úy Úy đến tìm người chơi trốn tìm!”
 
Hạ Tinh ở bên cạnh câu nệ nói: “Ngũ công chúa, mấy ngày nay công chúa của chúng nô tỳ vẫn luôn gào khóc đòi đến tìm người, nô tỳ đành phải dẫn Lục công chúa đến.”
 
Lâm Phi Lộc gật đầu, cô móc từ trong ngực ra một cái khăn tay nhỏ lau mặt cho tiểu tí hon, rồi lại lau nước mũi trước ngực của mình, sau đó nắm tay nhỏ của cô bé dắt đi vào cung Minh Nguyệt.
 
Tiêu Lam không biết nữ nhi quen được Lục công chúa từ lúc nào, vừa rồi nhìn cô bé khóc lớn náo loạn tìm tỷ tỷ nàng còn lúng túng không biết nên làm gì. Bây giờ nàng thấy nữ nhi dắt cô bé trở về cũng không nói gì, chỉ phân phó Thanh Yên đi nấu sữa bò.
 
Vườn hoa của Lâm Phi Lộc trồng rất tươi tốt, phủ nội vụ biết Ngũ công chúa thích hoa cả cây lá, nên có loại cây hoa gì mới đều đưa đến cung Minh Nguyệt trước.
 
Hiện tại trong vườn hoa của cô có hoa hồng, hoa tường vi, hoa nhài còn có cả hoa lan hồ điệp, các loại hoa cùng hoa khoe sắc nhìn cực kỳ đẹp. Bên cạnh hàng rào của vườn hoa là ổ của các động vật nhỏ, có cung nhân quét dọn mỗi ngày, không thối cũng không bẩn, với lại ở bên cạnh vườn hoa nên còn có mùi thơm thoang thoảng.
 
Đây là lần đầu Hạ Tinh đến cung Minh Nguyệt, nàng và hai tiểu cung nữ đứng dưới mái hiên, nàng cảm thấy mặc dù nơi này không thể so sánh với cung điện hoa lệ của nương nương nhà mình, nhưng lại có một loại cảm giác gần gũi với thiên nhiên.

 
Lâm Phi Lộc dẫn tiểu tí hon đi qua, gõ gõ mái nhà gỗ: "Tai Dài, ra tiếp khách."
 
Chú chó nhỏ màu trắng đang ngủ trưa nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, vui vẻ vẫy cái đuôi chạy ra ngoài, chạy đến bên Lâm Phi Lộc dụi dụi vào trong ngực cô.
 
Hai mắt Lâm Uý mở to nhìn chó con, gọi mấy tiếng không rõ: “Chó chó!”
 
Cô bé hơi sợ nhưng lại có chút thích thích, Lâm Phi Lộc nắm lấy tay cô bé đặt lên trên đầu Tai Dài sờ sờ. Tai Dài mới tắm rửa xong, lông sạch sẽ bông lên, cảm xúc rất đã tay. Lâm Uý nhìn tỷ tỷ đang cười, đánh bạo sờ đầu Tai Dài.
 
Tai Dài được Lâm Phi Lộc nuôi rất ngoan, xưa nay không cắn loạn. Tai Dài được bàn tay nhỏ mềm mại vuốt ve lại đổi hướng, lè lưỡi chui vào trong lòng Lâm Uý.
 
Lâm Uý bị chú chó nhỏ liếm liếm cười khanh khách không ngừng.
 
Lâm Phi Lộc lại ôm Tai Ngắn và thỏ con ra chơi với cô bé, tiểu tí hon có động vật nhỏ chơi vùng vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí quên mất cô bé đến đây là muốn tỷ tỷ chơi trò trốn tìm.
 
Một lúc sau, Lâm Chiêu Viễn ngủ trưa dậy đi ra ngoài, đột nhiên cậu phát hiện trong sân có thêm một tiểu muội muội rất nhỏ, ngây người nhìn cô bé một lúc lâu.
 
Lâm Phi Lộc giới thiệu hai người với nhau.
 
Lâm Úy gọi “Ca ca” còn không sõi, gọi thành “Đa đa”, Lâm Chiêu Viễn rất vui vẻ đối với việc có thêm một tiểu muội muội.
 
Sự thông minh của cậu chỉ dừng lại ở ba tuổi, nên cũng không chênh lệch nhiều so với Lâm Úy hiện tại, sóng não của hai người cùng một tần số. Hai người nói chuyện không hề có chút chướng ngại nào, thậm chí còn trôi chảy hơn khi nói chuyện với Lâm Phi Lộc.
 
Dù sao Lâm Phi Lộc cũng là một người trưởng thành, có đôi khi thật sự cô không với tới tần số của Lâm Chiêu Viễn...
 
Điểm này rõ ràng Lâm Úy mạnh hơn cô.
 
Cô bé chơi với Lâm Chiêu Viễn cực kỳ vui vẻ.
 
Tiểu hài tử trong cung rất ítt, nhỏ tuổi nhất là Thất hoàng tử do Lệ mỹ nhân sinh vào năm ngoái lúc cô mới xuyên đến đây.
 
Tiếp theo là Lâm Úy, những ca ca tỷ tỷ khác quá lớn, Lâm Úy không có bạn cùng tuổi chơi cùng, ngay cả người chơi trốn tìm với cô bé cũng là cung nữ lớn hơn cô bé mười mấy tuổi, bây giờ cô bé gặp được Lâm Chiêu Viễn, gặp được người bạn chân chính có cùng hứng thú.
 
Bọn họ chơi đến khi mặt trời lạnh, Hạ Tinh đợi ở một bên lúc này mới đi tới nói: "Ngũ công chúa, nô tỳ đến mang công chúa trở về."
 
Tiểu tí hon nghe thấy lời này, cô bé liền ôm chặt lấy chân Lâm Phi Lộc: “Muội không về, muội không về, muội không về đâu! Tỷ Tỷ đừng đuổi Úy Úy đi mà!”
 
Khi Lục công chúa bắt đầu giở tính tình bướng bỉnh của mình ra, ngay cả Tô tần cũng không có cách nào dỗ cô bé, Hạ Tinh lập tức nhìn Ngũ công chúa với ánh mắt cầu cứu.
 
Mặc dù Ngũ công chúa năm nay mới chỉ sáu tuổi, cũng chỉ lớn hơn Lục công chúa một xíu... 
 
Nhưng cho dù nhìn thế nào cũng thấy Ngũ công chúa đáng tin hơn nhiều!
 
Lâm Phi Lộc nhận được tín hiệu cầu cứu của Hạ Tinh, cô sờ sờ đầu Lâm Úy: “Úy Úy, muội có biết câu chuyện về thần giữ cửa không?”
 
Tiểu tí hon mờ mịt lắc đầu: “Úy Úy không biết ạ.”
 
Lâm Phi Lộc: “Mỗi một cung đều có một thần giữ cửa, chỉ bảo vệ người ở trong cung đó. Mỗi ngày khi trời tối, yêu quái hay ăn tiểu hài tử sẽ lén lút chạy đến bắt tiểu hài tử đi. Nhưng nếu như có thần giữ cửa, yêu quái sẽ không vào được!”
 
Tiểu tí hon bị sáu chữ “Yêu quái ăn tiểu hài tử” dọa cho mặt mũi trắng bệch.
 
Lâm Phi Lộc nói với giọng đầy tiếc nuối: “Thần giữ cửa của chỗ tỷ tỷ chỉ bảo vệ tỷ tỷ thôi, không bảo vệ Úy Úy được đâu. Chỉ khi Úy Úy ở cung Lâm Kính thì thần giữ cửa ở đó mới có thể bảo vệ Úy Úy không bị yêu quái bắt đi.”
 
Tiểu tí hon chớp mắt một cái, nước mắt lập tức chảy ra, nhanh chóng xoay người nhào về phía Hạ Tinh: “Ôm, ôm!”
 
Hạ Tinh: "..."

 
Lâm Phi Lộc cười híp mắt nhìn tiểu tí hon ngoan ngoãn bị ôm đi, lúc đến cổng cô vẫy tay với cô bé: “Yêu quái ăn người ban ngày không dám xuất hiện, nên sau này buổi sáng Úy Úy thường đến tìm tỷ tỷ chơi nhé."
 
Tiểu tí hon tủi thân nhìn cô.
 
Lúc Lâm Úy được ôm về cung Lâm Kính, Tô tần cũng vừa từ chỗ Nguyễn quý phi trở về, Nàng đang ngồi trên giường quý phi trong phòng uống trà thì nghe thấy tiếng nữ nhi ở bên ngoài hô: "Thần giữ cửa? Thần giữ cửa của Úy Úy ơi, người ở đâu rồi? Ra đây chơi với Úy Úy đi."
 
Tôn tần vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nàng đặt chén trà xuống đi ra ngoài, thấy nữ nhi dáo dác chạy vòng vòng trong sân đang tìm kiếm cái gì đó.
 
Nàng hỏi Hạ Tinh ở bên cạnh: "Con bé lại nghe linh tinh cái gì rồi? Vừa từ chỗ nào về?"
 
Hạ Tinh nói: "Công chúa vừa tỉnh ngủ đã ầm ĩ đòi đến cung Minh Nguyệt tìm Ngũ công chúa. Nương nương không ở trong cung, công chúa khóc rất lớn nô tỳ đành phải đưa công chúa đi."
 
Chuyện lần trước gặp được Ngũ công chúa, Hạ Tinh cũng đã bẩm báo lại cho Tô tần. Tô tần và Tiêu Lam chưa từng gặp mặt nhau, nên thật ra nàng cũng chẳng để chuyện này trong lòng.
 
Cứ cách hai ngày Lâm Úy lại đòi qua cung Minh Nguyệt xem mèo con, thỏ con, Tô tần dỗ mấy câu cô bé lại quên mất, trẻ con mau quên rất dễ bị dời lực chú ý sang chuyện khác. Chỉ là hôm nay nàng đi thỉnh an Nguyễn quý phi, ở lại nói chuyện một lúc nên mới về trễ,cung nữ không dỗ được Ngũ công chúa nên mới dẫn Lâm Úy đi qua cung Minh Nguyệt.
 
Hạ Tinh kể lại chuyện Lâm Úy buổi chiều ở cung Minh Nguyệt làm gì, cả câu chuyện Lâm Phi Lộc kể cho Lâm Úy trước khi ra về.
 
Tô tần nghe xong, cảm thấy rất thú vị: "Bình thường Úy Nhi nháo lên đến cả bổn cung cũng không dỗ được, mà Ngũ công chúa rất thông minh chỉ kể một câu chuyện là có thể dỗ con bé. Quả nhiên là thanh khiết, lanh lợi như lời đồn.
 
Tôn tần là đích nữ của một vị cô mẫu của Nguyễn quý phi, quan hệ tỷ muội của Nguyễn mẫu và Tô mẫu rất tốt, nên ở trong thư của Nguyễn mẫu mỗi lần gửi vào cung cho nữ nhi đều nhắc nữ nhi ở trong cung phải chăm sóc vị biểu muội này thật tốt.
 
Lòng người trong hậu cung này khó lường, có tỷ muội thấu hiểu nhau ở bên cạnh cũng coi như là để chăm sóc lẫn nhau.
 
Lúc Tô tần vào cung Nguyễn quý phi đã đứng ở hàng quý phi, dưới sự che chở của Nguyễn quý phi Tô tần chưa từng tham gia trận cung đấu nào, leo lên tới tần vị cực kỳ thuận lợi, bình an sinh ra một nữ nhi.
 
Nếu để nói về tính tình của Nguyễn quý phi, nói dễ nghe thì là ngay thẳng, tính tình thẳng thắn có chút phách lối, gia thế tốt, phụ thân là thừa tướng, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
 
Người trong cung đều biết tính tình Nguyễn quý phi không tốt, rất khó hầu hạ, nhưng thắng ở chỗ là nàng không có tâm cơ, nhanh mồm nhanh miệng có sao nói vậy, có đôi khi còn hơi lỗ mãng.
 
Lâm Đế bị ám ảnh cung đấu trong hậu cung của tiên hoàng, nên ông thường thiên vị nữ tử lương thiện dịu dàng, cũng thích kiểu người giống Nguyễn quý phi, chỉ cần nhìn qua một cái là có thể nhìn thấu tính tình của nàng.
 
Cho nên ông rất dung túng cho sự phách lối, ngang ngược của nàng.
 
Tô tần hoàn toàn ngược lại với Nguyễn quý phi, mặc dù tướng mạo cũng xinh đẹp như vậy như tính cách có chút nhạt nhẽo, lại rất thong dong, cái gì đến thì nhận cái đó, tốt xấu gì toàn bộ đều nhận hết.
 
Tô tần giống như không đặc biệt thích cái gì, cũng không ghét cái gì, đến khi sinh hạ được nữ nhi dường như trên người mới nhiều hơn một chút tình mẹ.
 
Lâm Úy chạy mấy vòng trong sân, cô bé không tìm thấy thần giữ cửa, quay đầu lại nhìn thấy mẫu phi đang đứng ở cửa mỉm cười nhìn cô bé, lập tức chạy về phía mẫu phi.
 
Tô tần ôm nữ nhi lên, lau mồ hôi trên trán con bé, nghe thấy nữ nhi lo lắng gấp gáp hỏi: "Mẫu phi, người có nhìn thấy thần giữ cửa của Úy Úy đâu không? Úy Úy tìm không thấy ông ấy đâu hết, hay là ông ấy đi mất rồi?"
 
Tô tần chỉ vào khoảng không trước cổng điện, nhíu mày kinh ngạc nói: "Sao lại như thế được, không phải thần giữ cửa đang đứng kia sao?"
 
Cô bé ngạc nhiên nhìn một lúc, không thấy gì hết, cuối cùng tủi thân xoay đầu lại: "Nhưng mà Úy Úy nhìn không thấy ông ấy."
 
Tô tần hôn lên khuôn mặt núc ních của cô bé: "Chỉ đứa trẻ lớn một chút mới nhìn thấy được thôi, Úy Úy còn nhỏ quá, cho nên con phải ăn nhiều cơm hơn, mau mau lớn mới có thể thấy được ông ấy."
 
Vậy là bữa tối ngày hôm đó, Lâm Úy ngoan ngoãn cầm lấy bát cơm của mình ăn hết, Lâm Úy không biếng ăn giống như mọi ngày làm Tô tần phải chạy theo dỗ dành mới ăn.
 
Tô tần rất hài lòng, phân phó Hạ Tinh: "Ngũ công chúa giúp bản cung một đại ân, chọn mấy đồ trong kho gửi qua bên đó, cảm ơn Ngũ công chúa đi."


 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK