• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mẹ con Dao Tinh Vũ lên xe rồi cô mới định thần lại được một chút.

“Con nói đã gặp chú ban nãy rồi à? Gặp khi nào đấy?”

Tiểu Thiên cau mày nhắc nhở.

“Là ba chứ mẹ, con gặp ba ở sân bay lúc đi đón mẹ, có phải ba cũng cùng về với mẹ từ nước ngoài hay không?”

Dao Tinh Vũ thở dài.

Bạch Hạc Ngôn tùy tiện nói dối thế thôi mà đứa trẻ này đã nhanh chóng tin là thật mất rồi! Hóa ra cả hai đã gặp nhau từ trước, đúng là “cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra” huống chi đây là lại cha con ruột, cô vốn nghĩ Trữ Châu này rộng lớn không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn là đã gặp lại anh ta.

Bây giờ đau đầu nhất chính là Tiểu Thiên rất đỗi vui mừng mà không ngần ngại nhận anh ta làm ba luôn rồi.

Tiểu Thiên ríu rít không ngừng, miệng liến thoắng.

“Có ba thật là thích, sau này không ai dám trêu chọc Tiểu Thiên nữa. Mẹ, quà sinh nhật Tiểu Thiên không cần nữa, Tiểu Thiên có ba là đủ rồi! Sao mẹ không mời ba đến dự sinh nhật của con ạ?”

“Con thật sự nghĩ chú ấy là ba của con à? Lỡ là người ta giả mạo lừa mình thì sao?”

Tiểu Thiên chống cái tay nhỏ nhắn lên cằm suy nghĩ một hồi như ông cụ non.

“Không có đâu mẹ, chú ấy nhìn thành thật như vậy kia mà hơn nữa chú ấy có màu tóc giống Tiểu Thiên nữa!”

Dao Tinh Vũ cười khổ.

Chỉ mới vừa được nhận ba thôi mà đứa trẻ này đã không ngừng bênh vực Bạch Hạc Ngôn rồi, thật là!

Bạch Hạc Ngôn sau khi đón Duy Duy về Bạch gia thì lòng dạ nóng như lửa đốt. Biểu cảm chiều nay của Dao Tinh Vũ lạnh lùng như băng thế kia là dứt khoát không cho anh nhận Tiểu Thiên rồi.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra năm đó, tại sao cô lại là người được đưa lên giường anh? Nếu như Dao Tinh Vũ là người của Dao Ngư tộc thì không thể nào có tình huống trớ trêu như vậy xảy ra được, trừ phi có người đứng sau tất cả chuyện này?

Là Tư gia chăng? Nhìn vào thái độ căm thù của Dao Tinh Vũ trong dạ yến hôm đó Bạch Hạc Ngôn có thể hình dung được!

Chuyện anh đã lạnh lùng tuyên bố hủy hôn trước đây với cô khiến anh dần dần cảm nhận được hối hận không ngừng. Đáng lẽ ra lúc cô yếu đuối nhất cần được anh bảo vệ thì anh lại từ chối cô, bây giờ thì hay rồi!

Bạch Hạc Ngôn đau đầu không biết xử lý thế nào?

Dao Tinh Vũ của ngày hôm nay đâu còn là Tư Thời Vũ yếm thế bị cả Tư gia chà đạp trước kia, gia thế của cô cũng hùng mạnh không kém gì anh. Muốn cô để mắt đến anh chắc còn khó hơn lên trời!

Trừ phi…Bạch Hạc Ngôn nghĩ đến một người có thể giúp anh lấy lòng Dao Tinh Vũ!

Anh mỉm cười, trong đáy mắt ánh lên tia mưu mô không nhỏ.

Tiểu Thiên, đứa trẻ này chính là sức mạnh tấn công mạnh nhất hiện giờ của anh. Tình cha con đúng là không dễ chia lìa, ngay từ lần đầu gặp anh đã rất thích thằng bé, nó cũng dễ dàng tiếp nhận anh như vậy!

Anh chợt nhớ đến việc Tiểu Thiên nói hôm nay là sinh nhật của thằng bé, đúng là dịp may hiếm có. Bạch Hạc Ngôn nhanh chóng nhấc điện thoại lên.

“Chu quản gia, trẻ con năm tuổi thường thích gì nhất nhỉ?”

“Tôi nghĩ là xe hơi, máy bay đồ chơi ấy ạ? Nhị Thiếu gia mua cho ai thế?”

Chu Quản gia tò mò, không lẽ là mua cho Duy Duy. Chỉ mới đi đón đứa trẻ này một hôm mà đã thích nó nhanh như vậy à?

“Được, chuẩn bị xe cho tôi ngay đi!”

Bạch Hạc Ngôn vội vàng lấy áo khoác rồi bước ra ngoài, anh thật sự nôn nóng muốn gặp Dao Tinh Vũ và con trai anh – Tiểu Thiên.

Trong phòng khách nhà họ Dao, Dao Sơ Ảnh đang tất bật hướng dẫn gia nhân sắp xếp bày trí bàn ghế, giữa những bình hoa cùng nến lung linh là thức ăn thơm nức và một chiếc bánh kem khổng lồ năm tầng đặt chính giữa bàn tiệc.

Từ ngoài cửa, tâm trạng của Tiểu Thiên đã phấn khích cực độ, Dao Tinh Vũ chưa kịp cản thì Tiểu Thiên đã lao đến ôm chân Dao Sơ Ảnh, không ngừng reo lên.

“Bà ơi, cháu gặp được ba rồi, ba rất là soái ca luôn đó!”

“Cái gì? Cháu nói gì cơ?”

Chiếc nĩa trên tay của Dao Sơ Ảnh đột ngột rơi xuống đất vang lên “keng” một tiếng.

Bà quay sang nhìn vẻ mặt thất thần của Dao Tinh Vũ thì đã hiểu ra mọi chuyện.

“Bọn con thực sự đã gặp Bạch Hạc Ngôn rồi à?”

Dao Tinh Vũ ủ rũ gật đầu.

“Thật sự đã gặp rồi mẹ, nhưng đây không phải là lần đầu Tiểu Thiên gặp anh ta!”

Dao Sơ Ảnh cả kinh.

“Không phải lần đầu ư, chúng ta đã giữ kín thằng bé từ trước đến giờ, làm thế nào Bạch Hạc Ngôn lại nhìn thấy nó được?”

“Con nghe Tiểu Thiên nói thằng bé đã gặp anh ta ở sân bay lần trước khi đến đón con!”

Dao Sơ Ảnh ôm lấy đầu.

“Thật là tai hại, nếu như mẹ không mềm lòng thì đâu đến nỗi xảy ra nhiều hệ lụy như vậy chứ!”

Tiểu Thiên không hề biết đến những suy nghĩ phức tạp của người lớn, cậu bé chạy quanh khắp nhà, thỉnh thoảng lại đưa tay quẹt bánh kem một miếng rồi đưa lên miệng đầy thích thú.

“Bà ơi, con có thể mời ba đến dự sinh nhật của con hay không?”

Dao Sơ Ảnh hốt hoảng nhìn sang Dao Tinh Vũ.

Dao Tinh Vũ cũng tỏ vẻ bất lực trong hoàn cảnh này.

“Từ lúc Bạch Hạc Ngôn nhận anh ta là cha của Tiểu Thiên nó đã hào hứng như thế này rồi, con cũng không biết làm thế nào?”

Cả hai đang do dự chưa biết trả lời Tiểu Thiên thế nào thì bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.

Dì Thẩm vội vàng chạy ra ngoài xem xong liền vào trong báo với Dao Sơ Ảnh.

“Thưa bà chủ, có một người tự xưng là ba của Tiểu Thiếu gia đến ạ? Làm thế nào đây!”

Tiểu Thiên đang chạy chơi nghe đến “ba” liền không kiềm được mà chạy ngay ra ngoài sân khiến Dao Tinh Vũ giật mình hoảng sợ chạy theo sau.

“Tiểu Thiên, con chạy chậm lại cho mẹ! Lại ngã nữa bây giờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK