• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bức màn phòng ngủ của chung cư mấy ngày rồi không được kéo ra.

Ban đêm chỉ có ánh sáng đèn bàn mỏng manh ánh lên trên cửa sổ, nhưng chỉ sáng trong phút chốc lại vụt tắt.

Trong mơ màng choáng váng, Bùi Yên không biết chính mình đã ngủ bao lâu, cả cơ thể đều bủn rủn không có cách nào nhúc nhích được, đặc biệt là chỗ phía dưới, cảm giác bị chiếm hữu mãnh liệt đã khắc sâu trong đầu cô gái nhỏ.

Ngay cả ở trong mộng cô cũng lẩm bẩm, nức nở kêu "Ông xã".

Cô nói rằng về sau sẽ không dám nữa, xin ông xã buông tha Yên Yên đi mà!.

.

Đến khi có người đặt lên môi cô một cái hôn ấm áp, như đang nhẹ nhàng dỗ dành, giọng nói tràn ngập sự kiên nhẫn, một tiếng lại một tiếng, chui vào trong tai của cô gái đang mệt mỏi rã rời.

Thật sự rất ôn nhu! Bàn tay to ấy đang vỗ lưng cô khiến cô có cảm giác an toàn! Là ai thế! Nhất định không phải là người bạn trai hay khi dễ cô!

Bùi Yên nỗ lực mở to mắt muốn nhìn người con trai trước mắt, mới mở ra được một khe hở, trong mắt liền một mảnh chua xót.

Cô không tiếng động lấy tay nhỏ xoa xoa đôi mắt còn đang sưng to không mở ra được, còn chưa đụng tới được mắt đã bị một bàn tay to nhẹ nhàng nắm lại.

"Đừng xoa!.

"
Lâm Dịch Phong nhẹ giọng trấn an cô gái, bàn tay to vòng qua ôm lấy cái eo nhỏ, đem cả cơ thể của cô ôm vào lòng.

Một tay khác lại đưa lên che lấy đôi mắt của cô, động tác nhẹ nhàng chậm rãi mát xa đôi mắt đang sưng to lên kia.

Cảm giác thoải mái từ lòng bàn tay ấm áp lan ra toàn thân, đầu óc cô dần dần trống rỗng, còn chưa biết rõ người trước mặt là ai, cảm giác mệt mỏi đã nhanh chóng chiếm lấy suy nghĩ, cô lại lần nữa dựa vào trong lồng ngực người đàn ông ngủ say, hô hấp chậm rãi vững vàng.

Lâm Dịch Phong cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say sưa, khuôn mặt nhỏ mang đầy vẻ mỏi mệt, cổ đầy những vết hôn đỏ rực, lại nhìn xuống dưới thân mỗi một chỗ đều là dấu vết anh để lại.

Đôi mắt anh trở nên sâu kín, lặng lẽ thở dài.

Lần này, thật sự đem cô làm mệt chết rồi, đã nửa tỉnh nửa mê suốt hai ngày rồi vẫn chưa tỉnh hẳn.

Cánh tay thon dài vững vàng ôm lấy cô gái, hàm dưới gác lên trên đầu cô, chóp mũi tràn đầy hương thơm quen thuộc, khóe miệng người đàn ông chậm rãi nở nụ cười.

Khuôn mặt anh tuần không còn vẻ lạnh lẽo như mấy ngày trước, đã hòa hoãn ôn nhu hơn.

Hoan ái vĩnh viễn là cách tốt nhất để giảm bớt tranh cãi trong tình yêu, hơn nữa trải qua mấy ngày bình tĩnh, đầu óc bị đố kị làm cho mất lý trí cũng đã dần dần bình tĩnh lại.

Nếu cô đã đáp ứng ở bên anh cả đời, anh chắc chắn nên lựa chọn tin tưởng cô!
Lâm Dịch Phong cúi đầu hôn lên mái tóc đen mượt mà của cô, nhẹ giọng nỉ non: "Bé ngoan, anh chờ em tỉnh lại giải thích.


"
- --
Trải qua mấy lần mặt trời lên rồi lại xuống, Bùi Yên rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Vừa thức dậy, trong đầu lại hiện lên một màn hôm trước, cô ở dưới thân anh vô thức cầu hoan, nâng cái mông nhỏ chủ động đón nhận côn th*t, miệng không tự chủ nói những lời khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Vừa nhớ lại, khuôn mặt nhỏ liền đỏ bừng lên, đưa mắt nhìn xung quanh liền phát hiện thân ảnh xuất hiện trong mơ kia.

Anh chống cánh tay, tựa đầu vào gối, lẳng lặng nhìn chính mình.

Môi mỏng mím nhẹ, đôi mi khép hờ, con người đen nhánh không nhìn ra cảm xúc, nhìn dáng vẻ của anh có lẽ đã đợi cô rất lâu.

Hai người cứ như vậy bình tĩnh nhìn nhau.

Trong nháy mắt, có quá nhiều quá nhiều cảm xúc trào dâng trong lòng cô.

Sao anh lại không nghe cô giải thích chứ?
Sao cô có thể không biết xấu hổ mà làm loại chuyện này được? Anh sao có thể không để ý cô xin tha mà vẫn tiếp tục đè lên người cô làm mãnh liệt?
Tâm trạng Bùi Yên trở nên phức tạp! !

Trải qua đêm đó hoan ái, cô mới hiểu được cho dù đùa giỡn hay là thật, anh đều nhường cô.

Lúc cô tùy tiện véo hay không kiêng nể gì mà giơ nắm đấm nhỏ dọa đánh anh, cô sẽ dễ như trở bàn tay đuổi theo đánh được anh!.

Sức lực chân chính của anh thật sự đủ khiến cô không phản kháng được chút nào.

Cô không biết hiện giờ là cảm giác gì, dường như bị sự mạnh mẽ của anh chinh phục, bỗng dưng lại sinh ra cảm giác thẹn thùng.

Vậy mà, cô ở trong trạng thái tỉnh táo lại quấn lấy anh cầu hoan!.

Tạm thời không biết đối mặt với anh như thế nào, Bùi Yên tính toán trở mình không nhìn anh nữa, mới vừa nhúc nhích thân mình thì liền bị bàn tay to kéo trở về.

Lâm Dịch Phong thấy dáng vẻ không muốn để ý mình của cô, trong lòng sinh ra vài phần bất an, cho rằng chính mình đêm đó điên cuồng đã chọc giận cô, liền cúi đầu dán sát vào tai, thanh âm có chút hoảng loạn:
"Yên Yên, cho anh xin lỗi được không?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK