<rầm!> -Lãnh Kỳ Song càng suy nghĩ càng cảm thấy tức giận.
"Thái tử!" – cận vệ thân cận bên cạnh thái tử cúi người run rẩy nói.
"ta chưa trách phạt ngươi, tại sao ngươi lại không ở đó quan sát!" – Lãnh Kỳ Song sắc lạnh quay quắc lại, ánh mắt độc ác nhìn người cận vệ đang cúi người yên lặng.
"lúc đó đột nhiên có người của Ám tín xuất hiện, nô tài vội vàng đuổi theo...không nghĩ lại như vậy!" – cận vệ nói. y đang quan sát thì đột nhiên xuất hiện ám vệ của Ám tín nên đuổi theo và không quan sát được chuyện gì đã xảy ra..
"Phi Yên đâu rồi?" – Lãnh Kỳ Song trầm giọng nói.
"bẩm Phi Yên cô nương đang được sắp xếp trong viện của Nhan di nương ngày trước!" – cận vệ nói.
"ai sắp xếp như vậy!?" – Lãnh Kỳ Song vừa nghe liền nhíu mày.
"bẩm là Thái Tử phi!"
"ngươi lui ra đi!" – vừa nghe bẩm báo gương mặt Lãnh Kỳ Song liền sa sầm xuống. Thái tử phi bình thường trước đây đều tương kính như bưng với y. luôn luôn giữ vững mọi nguyên tắc nhất định nhưng từ chuyện của Nhan Diệp Dung y đã nhận thấy Thái tử phi của mình không đơn giãn như những gì thể hiện ra bên ngoài.
Cầm bức thư tín trên tay đọc xong khẽ nhíu nhíu mày. Bên phía xưởng binh khí đã có câu trả lời đồng ý cung cấp số lượng binh khí như vậy cho phía Cát Lang Sa nhưng với điều kiện cần cho họ thời gian ít nhất 4 tháng nữa để chuẩn bị nguyên liệu. Lãnh Kỳ Song không hiểu vì sao Ám tín lại có hành động thay đổi thái độ như vậy, trước đây không có ý hợp tác nay lại chủ động thương thảo.
"Thái tử!" – Phi Yên đứng bên ngoài thư phòng nhẹ giọng cất tiếng gọi.
"có chuyện gì?" – Lãnh Kỳ Song bên trong nói ra, y không có ý cho nàng ta vào đây. Thái tử điện hạ Lãnh Kỳ Song có một nguyên tắc bất di bất dịch chính là không muốn cho hậu viện của y vào thư phòng này.
"Phi Yên có việc cần cầu kiến! Không biết khi nào Thái tử có thời gian kính xin cho Phi Yên được gặp mặt!" – Phi Yên vẫn nhã nhặn nói, quả thật nàng ta được nuôi dạy khá tốt.
"nàng về phòng đi một lát ta sẽ đến gặp nàng!"
"dạ Phi Yên xin cáo lui chuẩn bị nghênh tiếp gia!"
<rầm!>
"giỏi cho một Phi Yên, dẹp đi một Nhan Diệp Dung lại xuất hiện một Phi Yên!" – Thái tử phi sau khi nghe bẩm báo lại liền nổi cơn thịnh nộ, thức ăn chuẩn bị sẵn trên bàn nghênh đón thái tử bị nàng hất tất cả xuống đất, mọi thứ đổ văng tứ tung.
"Thái tử phi người phải bình tĩnh!" – ma ma bên cạnh nhanh chóng tiến lên khuyên nhủ.
"làm sao ngươi nói ta bình tĩnh, chuyện trước vừa qua chưa được bao lâu yên ổn nay lại xuất hiện thêm một người dùng nhan sắc thủ đoạn leo lên giường thái tử! hứ!"
"Thái tử phi, lão nô nhận thấy Phi Yên cô nương này không giống với Nhan Diệp Dung kia!" – ma ma quản sự nói.
"nàng ta là một người thông minh ta thiết nghĩ nàng ta phải hiểu khi ta an bài nàng ấy đến viện của Nhan Diệp Dung chứ!" – thái tử phi vẫn còn bừng bừng sát khí ngồi xuống giường. nàng ta muốn nói cho Phi Yên biết nàng ấy nên an phận ở trong Đông Cung đừng nghĩ mơ tưởng đến những chuyện khác nếu không số phận cũng sẽ giống với nàng ấy.
"vì nàng ta thông minh cho nên mới tính nước đi như vậy! nếu như nàng ta là một người an phận đương nhiên không từ Thất Vương phủ nhảy qua Đông Cung này!"
"ý ma ma là sao?"
"ý ta là nương nương nên đợi đến thời cơ chín muồi đừng manh động, Phi Yên theo con mắt lão nô là một con cáo già chứ không phải loại vô năng như Nhan Diệp Dung! Nương nương không nên manh động mà bức dây động rừng!" – ma ma quản sự nói.
"ta biết cân nhắc, má má đừng quá lo lắng!" – Thái tử phi nghe nói gật đầu cười khẽ.
...
"tham kiến Thái tử điện hạ!" – Phi Yên cung kính hành lễ.
"nàng muốn gặp ta có chuyện gì?" – Thái tử Lãnh Kỳ Song nhìn người trước mặt, một cô nương mảnh mai, dáng vẻ thanh cao gương mặt xinh đẹp. Y không tin Lãnh Kỳ Lạc chưa từng động tâm qua.
"Phi Yên biết mình là người của Thái tử vào Thất vương phủ nay không làm tròn bổn phận nên lấy cái chết đền tội! Nay đứng trước mặt thái tử điện hạ người xin được lấy công chuộc tội!"
"ý của nàng là như thế nào?"
"thái tử bỏ cho Phi Yên mu muội, chuyện ngày hôm đó rõ ràng là một cái bẫy rất lớn. được vạch ra để cả tiểu nữ và thái tử cùng sa vào! Tiểu nữ nhận ra rằng Thất vương phi không phải đơn giãn như những gì nàng ta thể hiện!" – Phi Yên dừng lại quan sát biểu cảm của Lãnh Kỳ Song, nàng ta biết Lãnh Kỳ Song đặc biệt có hảo ý khá lớn với Nhan Diệp Doanh, nên khi nói đến nàng ta, nàng đặc biệt thận trọng.
"ý của nàng là chuyện này là mưu đồ của Doanh nhi?" – Lãnh Kỳ Song nhíu mày nói. Y thừa biết đây là một cái bẫy nhưng đều nghĩ đến là của Thất Vương gia Lãnh Kỳ Lạc dựng lên mục đích muốn hạ bệ y, mặc khác gây nên sự thất vọng mất lòng tin của Hoàng Thượng đối với y. Tuyệt nhiên chưa bao giờ nghi ngờ Nhan Diệp Doanh.
"vâng đúng như vậy! nương nương lúc nào cũng tỏ ra rất thanh cao, không ra mặt cũng như không làm bất kỳ chuyện gì! Nhưng qua nhiều ngày suy ngẫm dù không có chứng cứ chứng thực nhưng tiểu nữ tin chắc người đứng sau điều khiển mọi thứ chính là Thất Vương phi" – Phi yên nói.
"không thể nào, với bản tính của Lãnh Kỳ Lạc, hắn tuyệt nhiên không làm những trò như vậy! hắn biết nếu nghe Diệp Doanh ngã bệnh với tình cảm của ta sẽ đến thăm nàng ấy. Vì vậy làm nên trận địa này!" – Lãnh Kỳ Song nói.
"nhưng..." – Phi Yên toang lên tiếng nói tiếp thì bị thái độ ngăn lại của Lãnh Kỳ Song đành im lặng.
"đừng nói nữa, nàng không hiểu nàng ấy bằng ta đâu!" – Lãnh Kỳ Song nói, trong lòng y luôn tin rằng Diệp Doanh không bao giờ làm như vậy đặc biệt là với y.
"Phi yên đã kinh xuất xin thái tử trừng phạt!"
"đứng lên đi! Việc ta dặn dò nàng chuẩn bị trong thời gian ở tại đó như thế nào rồi?"
"dạ bẩm đã hoàn thành trước khi rời đi!"
"chuyện đó không ai hay biết chứ?"
"dạ không!"
"được vậy nàng nghỉ ngơi đi!" – nói đoạn Lãnh Kỳ Song đứng lên xoay người toang rời đi.
"Thái tử! nếu đã đến thì có thể để Phi yên hầu hạ người dùng bữa được không?" – Phi Yên nhanh chóng lên tiếng ngăn bước chân của Kỳ Lạc, y khẽ quay lại nhìn người trước mặt trong thoáng chóc mỉm cười ngồi lại trên ghế!
"người đâu dâng thức ăn lên!" – Phi Yên thấy thế vội vàng lên tiếng gọi a hoàn bên ngoài.
.....
Không lâu sau trong kinh thành truyền tin tức vô cùng vui mừng thái tử phi có long thai và Phi yên cô nương cũng mang long thai. Tin tức được bẩm báo vào hoàng cung khiến tâm tình mọi người vô cùng vui vẻ. Hoàng thượng hào hứng vì vậy phá bỏ lệnh cấm túc của Thái tử còn ban nhiều đồ bổ cho Đông cung. Đương nhiên chuyện Phi Yên mang thai cũng không phải tin tức gì tốt đẹp vui vẻ cho thái tử phi. Nàng ta vô cùng tức giận xanh cả mặt, vào cửa cũng đã lâu cuối cùng cái bụng cũng có động tĩnh nhưng Phi Yên kia vừa vào cửa nhận được sủng ái thì liền mang thai rồng.
Chuyện tốt nối tiếp chuyện tốt khiến Lãnh Kỳ Song vô cùng hào hứng, chuyện binh khí cũng thỏa thuận xong chỉ chờ ký kết hiệp định với Diệp gia lương thực nữa là mọi chuyện có thể thuận lợi hoàn thành hơn một nửa.
"Thất vương phi, ta truyền ngươi vào cung thật sự là lo lắng cho Thất vương phủ!" – Hoàng hậu nương nương nói.
"thần thiếp cảm tạ sự quan tâm của hoàng hậu nương nương!" – Nhan Diệp Doanh cung kính đáp.
"Thái tử phi vừa có tin mang long thai ta liền nghĩ đến ngươi. Thái tử thân ra biên cương nhiều lần, thời gian không ổn định nên sau khi thành thân khá lâu mới có thể mang long thai đã đành. Thất vương lại luôn ở kinh thành vì sau cũng đã rất lâu bụng ngươi không hề có dấu hiệu gì là như thế nào?" – Hoàng hậu nương nương cố ý nhấn mạnh từng câu từng chữ. Nhan Diệp Doanh biết sớm muộn gì nàng cũng bị chất vấn về chuyện này.
"Hoàng hậu nương nương xin người trách phạt! Là do Diệp Doanh tất trách không làm tròn bổn phận dâu con của Hoàng thất!" – Nhan Diệp Doanh nhanh chóng quỳ xuống nhận tội.
"ngươi cũng biết ngươi là dâu con hoàng thất vì sao lại có ý nghĩ độc sủng như vậy! Hiện tại trong khuê môn của Thất vương chỉ duy một mình ngươi, những người ta ban xuống không sớm thì muộn cũng bị đuổi đi! Ngươi có biết tội đó nặng như thế nào không?"
"thần thiếp biết tội! xin hoàng hậu bớt giận!" - Nhan Diệp Doanh nhanh chóng quỳ xuống đất cúi đầu nhận tội.
"muốn ta bớt giận, những người nay là ta cố tình chọn lựa ngươi về xem kỹ chọn vài người cưới vào cửa cho Thất vương! Chỉ như vậy mới mau chóng có con nối dỗi!" – Hoàng hậu nương nương vốn nghĩ nàng sẽ không chấp nhận nhưng không ngờ thái độ của nàng ngoài ý của mình.
"dạ vâng đa tạ hoàng hậu nương nương!" – Nhan Diệp Doanh cúi người nói. nàng ta cũng đã suy nghĩ khá nhiều khi nghe tin của thái tử phi cùng Phi Yên mang long thai của thái tử. Bản thân mình chắc chắn có thể mang thai vì kiếp trước nàng đã từng mang thai. Tuy có chút muộn mạng nhưng do bản thân không thường xuyên được sủng hạnh. Nhưng hiện tại không như vậy mà cũng đã trãi qua gần 2 năm nàng vẫn chưa thể nào mang thai thì đúng có chút kỳ lạ.
....
"nàng đang xem gì chăm chú vậy!" – Lãnh Kỳ Lạc bước vào phòng nhìn thấy Nhan Diệp Doanh đang ngồi chăm chú xem gì đó, nàng nghiêm túc nghiền ngẫm khiến y tò mò.
"chàng đến rồi à?!" – Nhan Diệp Doanh giật mình khi nghe tiếng, ngước lên nhìn y rồi mỉm cười.
"hôm nay vào cung có những chuyện gì!" – Lãnh Kỳ Lạc nhàn nhạt ngồi xuống liếc mắt quyến sổ trước mặt Diệp Doanh.
"cũng không chuyện gì, hoàng hậu nương nương quở trách chuyện con nối dõi. Và hậu viện chàng vắng vẻ thôi!" – Nhan Diệp Doanh lơ đãng nhìn xuống quyển sổ trước mặt. Nàng cố ý tránh ánh mắt của Kỳ Lạc, nàng không muốn y nhận thấy sự lúng túng sự thay đổi tâm tính trong ánh mắt của nàng.
"cho nên nàng đang chọn lựa trắc phi cho ta?" – lãnh Kỳ lạc nhướng mày nói.
"đúng vậy, những cô nương này có bát tự hợp với chàng, còn có hình họa. chàng có muốn tự mình chọn!" – vừa nói Nhan Diệp Doanh vừa đẩy quyển sổ về phía Kỳ Lạc, nàng vẫn không nhìn y nói chuyện.
"nàng ngước lên nhìn ta!" – Lãnh Kỳ Lạc sao không nhận ra được hành động kỳ quái của nàng cơ chứ, gằn giọng nói.
Nghe y nói nàng không còn cách nào đành hít một hơi thật sâu ngước lên nhìn y.
"nàng có muốn hậu viên trở nên đông đúc!?" – Lãnh Kỳ Lạc cất tiếng nói, Nhan Diệp Doanh vừa nghe liền muốn cúi đầu tránh ánh mắt y trả lời – "ngước đầu nhìn ta nói!"
"Kỳ Lạc, thật sự chẳng có nữ nhân nào muốn hậu viện của tướng công mình trở nên đông đúc cả! Nhưng ta biết nếu đã trở thành người của hoàng thất thì không được có ý nghĩ đó!" – Nhan Diệp Doanh biết mình có nói dối thế nào thì cũng sẽ không qua được ánh mắt Kỳ Lạc nên đành trả lời thật lòng.
"đó cũng chính là lý do nàng ghét người trong hoàng thất!" – Lãnh Kỳ Lạc vẫn nhớ ngày trước nàng cự tuyệt y chỉ vì y chính là người trong hoàng thất. Không rõ nguyên nhân vì sao nhưng Diệp Doanh luôn tỏ thái độ vô cùng sợ đối với những gì liên quan đến long mạch.
"cũng một phần nhưng ta biết làm sao cho được hiện tại vừa là Thất vương phi của Thất vương gia cao cao tại thượng lại dưới gối chưa có đứa nhỏ nào! Chàng bảo ta làm sao?" – Nhan Diệp Doanh cười khổ nói, chuyện chung phu quân nàng sao còn chưa thấm thía cơ chứ, chuyện mỗi đêm nằm lạnh lẽo nghĩ đến chuyện phu quân của mình đang ân ái với người khác thì trong lòng như đang có một chảo dầu lớn chiên chín tất cả mọi thứ của nàng.
"Nhan Diệp Doanh!" – Lãnh Kỳ Lạc gằn giọng gọi tên nàng, khiến nàng giật mình nhìn thẳng y – "ta lập lại 1 lần nữa! Ta không giống với những người khác! Cả cuộc đời này ta chỉ cần 1 mình nàng là đủ! Từ nay về sau đừng bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt ta!"
Nghe Lãnh Kỳ Lạc nói, Nhan Diệp Doanh như không tin vào tai mình, một quân vương có nắm quyền uy trong tay lại có thể nói câu nói như vậy nàng thật không thể nào tin được.
"nàng có thể yên tâm cùng ta ăn cơm được chưa?" – Lãnh Kỳ Lạc nhìn Diệp Doanh đang bất động trước mặt nhìn mình, ho nhẹ nói.
"nhưng...." – Nhan Diệp Doanh bị âm thanh nói làm bừng tĩnh, nhìn người trước mặt rồi lại đến quyển sổ trên tay.
"chuyện còn lại để ta lo! Nàng chỉ cần tin ta là được! Chuyện ta đã nói với nàng nhất định sẽ làm được!" – Lãnh Kỳ lạc lấy quyển sổ gấp lại vứt sang một bên nhìn Diệp Doanh nói.
Đúng vậy chuyện y hứa với nàng chưa bao giờ y thất tín, chỉ cần có được sự đảm bảo của lãnh Kỳ Lạc thì tuyệt nhiên Nhan Diệp Doanh nàng vô cùng tin tưởng. Khi vừa sống lại trong đầu nàng đã thầm nói tuyệt đối không bước chân vào hoàng thất và sẽ không lấy chung phu quân với bất kỳ người nào. Nhưng khi nàng chịu ân tình của lãnh Kỳ Lạc và bước chân vào thất vương phủ thành thất vương phi thì cái việc nhất quyết không lấy chung phu quân cũng liền bị xóa đi. Nay nghe Kỳ Lạc nói những lời đó đột nhiên trong lòng Nhan Diệp Doanh vô cùng cảm động, nước mắt bất giác lăn dài trên má.
"nàng không cần lo gì cả! Chỉ cần tin ta là được!" – Lãnh Kỳ Lạc dịu dàng lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má Diệp Doanh, ôn nhu kéo nàng vào lòng.
<dr.meohoang>
Ngoại truyện: cả nhà nghỉ lễ có đi đâu chơi không? Mèo không được nghỉ lễ vẫn đi làm haiz thật là đau lòng quá mức. không hiểu sao dạo này nơi ở của mèo rất hay mưa,, mà mưa cái tâm trí nó cũng bị trôi tuột đi mất! chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé!