Trong tẩm cung của Hoàng đế, mặt Vĩnh Bình đế trầm như nước ngồi ngay ngắn ở sau thư án, ngón tay gõ nhẹ ở trên thư án, âm thanh vô cùng nhẹ nhàng lại ẩn chứa vô tận thất vọng: “Nàng nói như vậy thật?”
Thái giám quỳ xuống không tự chủ đem đầu ép sát xuống, cẩn thận trả lời: “Không dám dối Thánh nhân, đúng là quận quân nói như vậy.”
Bên trong phòng chìm vào yên tĩnh, lúc này Vương Giáp thở cũng nhẹ, sau thời gian đợi thật dài, mới nghe được một câu: “Đi xuống đi.” Hắn nhanh chóng bò dậy, rón ra rón rén thối lui ra khỏi ngoài điện. Gió lạnh ban đêm thổi tới, mới phát giác được mồ hôi đã thấm ướt quần áo.
Cố Hỉ đồng tình nhìn Vương Giáp một chút, hắn không bao giờ... hâm mộ Vương Giáp nữa, so với mình được Thánh nhân tín nhiệm hơn, quả thật hắn đây là cầm tính mạng để phục vụ, không chừng ngày nào đó tâm tình Hoàng đế không tốt, liền bị kéo xuống chém đầu.
Hắn ở đây đề cao tinh thần, thình lình nghe Vĩnh Bình đế ở trong phòng gọi người, Cố Hỉ sợ run cả người, vội vàng đẩy cửa đi vào: “Thánh nhân.”
Sắc mặt Vĩnh Bình đế bình tính phân phó: “Nghe nói Trường Ninh bị bệnh, ngươi mang ngự ý đi qua xem một chút. Trong nói thâm độc, thân thể nàng yếu, vẫn là về nhà dưỡng đi.”
Cố Hỉ nghe vậy ngẩn ra, Trường Ninh quận quân chọc giận Thánh nhân lúc nào, thu săn mới bắt đầu, liền bị đuổi về. Hắn không nói nhiều, thấp giọng lĩnh mệnh đi.
Trong đêm yên tĩnh, không biết nơi nào truyền đến tiếng một cô gái gào khóc thê lương, rất nhanh liền tiêu mất. Thị vệ, thái giám, cung nữ trực đêm lặng lẽ lôi kéo ý phục, đứng thẳng hơn chút.
Ngày hôm sau, sau khi Tô Nhan rời giường, mới biết Trường Ninh quận quân ngã bệnh và bị đuổi về nhà, nhìn vẻ mặt hả giận của Bán Hạ, nàng bình tĩnh gật đầu một cái, bày tỏ mình đã biết, tiếp đó bưng đĩa thịt, đi đút cho Tiểu Bạch ăn điểm tâm.
Bán Hạ thấy thế, liền biết mình có chút hí hửng, vội vàng cúi thấp đầu xuống, không tiếng động lui qua một bên đứng ngay ngắn. Thanh Vân bất đắc dĩ lắc đầu, phục vụ bên người tiểu nương tử lâu như vậy, Bán Hạ thế nào vẫn còn nhảy nhót như vậy đâu.
“Thập nương, Thập nương...” Giọng Tống Uyển thanh thúy vang lên từ xa đến gần, trong chốc lát liền nghe tiếng vấn an của bọn nha hoàn ngoài phòng.
Tô Nhan không chút hoang mang đem miếng thịt cuối cùng đút cho Tiểu Bạch, đứng dậy đi rửa tay, mới nghiêng đầu cười nói: “Ngươi tới cho ta biết, hôm nay hủy bỏ thi đấu ư?”
“Không phải.” Tống Uyển đắc ý lắc lư đầu nhỏ: “Đoán lần nữa.”
“Thánh nhân lấy ra vaath gì tốt làm phần thưởng rồi hả?” Tô Nhan nhíu mày, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Tống Uyển, khẽ cười hỏi: “Không phải là bảo đao Diệu Nhật chứ?”
Tống Uyển chu miệng: “Làm sao ngươi đoán được?”
“Ngươi nói cho ta biết.”
“Cái gì? Ta không có nói gì nha.”
“Trên mặt ngươi đã viết đầy rồi.”
“Ghét, trên mặt người ta mới không có viết chữ đâu.”
Bên trong phòng cười vui vẻ một chút, Tống Uyển lôi kéo Tô Nhan ra ngoài, vỗ ngực đảm bảo: “Thập nương, thịt nướng của ngươi hôm nay, ta bao hết.” Cha Tống Uyển tuy chỉ là Tài tử, nàng và ca ca của nàng lại rất giống như mẹ của nàng, đối với các loại kiểu cách vui chơi cũng vô sự tự thông (không cần học cũng biết), không có người nào thừa kế tài văn chương của cha bọn họ.
Tô Nhan thoáng cau mày: “Lời của thái y ngươi đã quên, để cho ngươi ăn ít đồ nướng gì đó.”
“Đừng a, khó khăn lắm mới đc đi săn thú, chính là thời điểm tốt nhất để ăn thịt nướng, ta đã nói với ngươi, thịt hươu nướng ngon nhất, thơm ngon hơn so với thịt dê.” Vừa nhắc tới ăn, cả người Tống Uyển đều bán lên Tô Nhan, căn mắt lóe lên như phát ra ánh sáng, vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
“Này, chớ nhỏ nước dãi lên người của ta.” Tô Nhan buồn cười giơ ngón tay trỏ dí lên trán Tống Uyển, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Nói hay lắm, chỉ được mấy ngày này, thu săn kết thúc, ngươi liền kiêng ăn.”
Tống Uyển trịnh trọng giơ tay bày tỏ, nhất định sẽ nghe lời của Tô Nhan, sau đó nắm tay áo của nàng, bộ mặt cười lấy lòng: “Mượn nữ đầu bếp của ngươi dùng một chút thôi.” Tây nghề nữ đầu bếp của Tô Nhan rất tuyệt, làm đồ ăn, để cho người ta ăn rồi còn muốn ăn nữa.
Tô Nhan nhướng mày cười nhẹ: “Nhìn thu hoạch hôm nay của ngươi.”
Tống Uyển tràn đầy tự tin: “Yên tâm.”
Đại Hạ thẫm đẫm tinh thần thượng võ, hằng năm ngày đầu tiên thu thú (săn thú vào mùa thu), Hoàng đế đều suất sắc dẫn đầu, năm nay còn lấy ra bảo đao Diệu Nhật, còn cam kết hứa hẹn. Đứng đầu săn thú, bảo đao sẽ thuộc về hắn. Trong lúc nhất thời, Tô Nhan cảm thấy ánh mắt những người đó cũng phát sáng rồi.
Nghi thức đơn giản qua đi, Hoàng đế ra lệnh một tiếng, tiếng vó ngựa như sấm vang lên, đám người phân tán đi, rất nhanh ẩn vào trong rừng rậm, mất đi bóng dáng, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng thú rống.
Vĩnh Bình đế cũng nhao nhao muốn thử, hắn cười lên mặc một thân đồ cưỡi ngựa, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng nói với nữ quyến: “Cũng thử tay nghề một chút đi, có khi có thể giống Thập nương, thắng những thứ nam nhi kia, mang bảo đao về nhà.”
Trong đám nữ quyến biết cưỡi ngựa bắn cung tốt cũng không ít, nghe lời của Hoàng đế, cũng bật cười, trong sân vang lên liên tiếng tiếng oanh yến: “Thánh nhân giữ lời đó?”, “Thánh nhân nói thật không?”
“Giữ lời. Thật đúng là. Bảo đao ở chỗ này, nhìn vào bản lĩnh của các ngươi rồi.” Vĩnh Bình đế nói xong cất tiếng cười lớn, mang theo nội thị hướng đường nhỏ có lợi thế chạy tới.
Tống Uyển vỗ ngự nói: “Thập nương, ngươi chuẩn bị nữ đầu bếp đi, chờ ta trở lại nha.”
Tô Nhan còn không có nói gì, bên cạnh liền có người nói chuyện: “Tô Thập nương, có dám so tài với Bổn cung một lần không?”
Tô Nhan nghiêng đầu nhìn, Dương An công chúa mặc bộ đồ cưỡi ngựa đỏ thẫm đang mỉm cười nhìn mình.
“So tài như thế nào?”
“Xem ai bắn được nhiều con mồi nhất, đứng nhất.” Dương An công chúa chỉ sang bên kia, gần như nữ lang các nhà đều ở đây, “Các nàng đều đồng ý, chỉ thiếu ngươi và Uyển Uyển.”
“Được.” Tô Nhan tùy ý gật đầu một cái, mặc dù nàng cưỡi ngựa bắn cung không thông thạo lắm, đối phó chuyện này hôm nay cũng có thể được.
Tô Nhan đồng ý, tất nhiên Tống Uyển cũng đồng ý, thậm chí nàng còn lôi kéo Tô Nhan, muốn cùng một tổ với nàng.
“Phương diện này ta không thông thạo bằng ngươi, đi theo ngươi sẽ làm liên lụy đến ngươi. Không bằng chúng ta tách ra đi, ta vẫn chờ ngươi làm cơm tối cho ta đó.” Tô Nhan lắc đầu nói.
Tống Uyển suy nghĩ một chút: “Ngươi nói cũng đúng, ngươi phải cẩn thận, ta đi trước.” Thị vệ bên người nàng gần như mỗi ngày đều đi săn thú với nàng, rất nhiều kinh nghiệm, Tống Uyển để lại cho Tô Nhan bốn người, mới không yên lòng rời đi.
Đoạn Yên mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Nhan đi vào trong rừng, mới quay đầu nhìn bảy, tám thiếu nữ đứng bên kia, “Nếu ta có thể thắng Tô Thập nương, nhất định sẽ đền đáp bọn tỷ muội thật tốt.”
Mấy thiếu nữ liên túc khiêm tốn: “Chúng ta là tỷ muội tốt, không giúp ngươi thì giúp ai.”
“Ta cũng sớm nhìn không vừa mắt Tô Thập nương, vừa lúc cho nàng chút giáo huấn.”
“Đúng vậy, thật cho là mình có thể áp trên đầu chúng ta, nghĩ thật đẹp.”
Lúc này Đoạn Yên mới có chút vui vẻ: “Nói hay lắm, thời gian không sai biệt lắm, bắt đầu đi.” Nói xong, nàng ta mang theo thị vệ của mình rời đi.
Đám thiếu nữ kia thấy Đoạn Yên rời đi, liếc nhìn nhau, mới tụm năm tụm ba kết bạn rời đi.