"Anh không sợ đâu, kéo cò đi!".
"Em...tha thứ cho anh rồi!". Nói rồi nhanh chóng cô quay khẩu súng lại rồi chỉ vào mình: "Em...không hận anh nữa!".
"Mộc Na, em đang làm cái gì vậy?".
Cô mỉm cười thật tươi rồi kéo cò, viên đạn nhanh chóng được phóng ra. Hàn Phong đâu chỉ đứng nhìn cô làm bậy, hắn lao đến rồi đẩy cô. Viên đạn bay trượt qua vai bên trái của cô.
Máu cứ thế dần rỉ ra, nhưng may chỉ là một vết xước nhẹ. Hàn Phong bắt lấy vai cô, bóp chặt:
"Ngu ngốc!". Ánh mắt hắn nhìn cô một cách sắc bén. Sâu bên trong đôi mắt ấy là sự nổi giận chưa từng có.
"...". Cô chỉ cúi đầu xuống không dám nhìn hắn.
Hắn cau chặt đôi lông mày, khóe mắt nheo lại nhìn vào vết thương trên vai cô: "Sao lại tự làm mình bị thương chứ?. Nếu em chết anh phải làm sao?".
Những giọt lệ của cô đua nhau rơi xuống, cô nhìn hắn rồi nắm chặt hai bàn tay thành quyền. Cô liên tục đấm mạnh vào ngực hắn: "Vậy anh nói xem, anh chết rồi em phải làm sao?".
"Mộc...".
"Tại sao chứ?. Em phải làm gì?. Em sẽ ra sao?. Hic, Phong em nói cho anh biết. Em ghét anh!".
"Được, vậy em cứ ghét đi!". Hắn ôm chặt lấy cô vào lòng.
Mặc cho cô khóc lớn trong vô vọng. Toàn thân cô như không còn lấy một chút sức lực nào cả.
Hàn Phong lại càng ôm chặt cô hơn: "Em cứ việc ghét anh, hận anh. Để mình anh yêu em thôi, cũng được!".
"Tại sao anh lại khiến em yêu một tên ác ma như anh chứ?. Tại sao hả?. Để em chết đi còn hơn!".
"Làm sao anh biết được!". Hắn cười nhẹ.
Rồi nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên ghế sofa trong phòng. Hắn lấy hộp cứu thương ra rồi xử lý vết thương trên vai cô.
Sau đó, hắn đặt cô nằm giường: "Muộn rồi, ngủ đi!". Rồi hắn quay lưng đi.
Cô nắm lấy bàn tay của hắn: "Đừng đi!". Khuôn mặt cô ửng hồng lên.
"Em nói ghét anh mà, anh vẫn là nên đi!".
"Em...không cho anh đi!".
"Đây là em nói đấy!". Hắn liền lên giường nằm bên cạnh cô.
Mộc Na ôm chặt lấy hắn: "Phong...".
"Sao thế?".
"Cái tên nghe hay quá!".
"Quá khen!".
Hắn xoa xoa mái tóc của cô: "Vậy em nói xem, nếu một ác ma như anh chết đi rồi xuống địa ngục. Em có đi theo anh không?".
"Đừng hòng, sao em phải theo anh chịu khổ chứ!".
"Được rồi, vậy hai chúng ta như ngưu lang chức nữ xa nhau vạn dặm, một năm chỉ có thể gặp nhau một lần!".
"Không được, vậy thì thà em theo anh xuống địa ngục còn hơn. Nhưng...anh phải bảo vệ em!".
"Được được!. Anh bảo vệ em!".
"Phong, Mộc gia và công ty...dù gì cũng là công sức của ba em".
"Anh biết, anh sẽ không đụng gì đến nó đâu. Hoặc là CEO của Mộc thị sẽ là Hàn phu nhân đây!".
Cô mỉm cười nhẹ rồi ôm chặt lấy hắn: 'Có phải tôi đã sai?. Thật ra là tôi đã sai hay đã đúng?. Từ bỏ thù hận để yêu anh ấy?. Nếu như đó là sai thì cứ để nó sai. Có thể được yêu anh ấy một ngày, tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc ngày đó! Bây giờ đối với tôi, tha thứ cho anh ấy chính là cách trả thù đẹp đẽ nhất!'.
(Mộc gia).
"Mấy người làm gì vậy?. Tôi sẽ báo cảnh sát đấy!". Mộc Nư lớn tiếng với những người chuyển đồ.
"Xin lỗi cô, nhưng căn nhà này đã được chúng tôi mua lại. Chúng tôi cần phải vứt hết những thứ không cần thiết!". Một người ông đi vào rồi khẽ tiếng.
"Gì chứ?. Bán đu khi nào?. Các người đừng có làm xằng làm bậy!". Cô ta hốt hoảng rồi bấm điện thoại gọi cho Đặng Lâm.
Giọng bên kia dần truyền tới: "Chuyện gì?".
"Đặng Lâm, cứu em đi. Họ..".
- Làm ơn đi, Mộc gia phá sản rồi!. Đừng làn phiền tôi nữa, tha cho tôi đi!.
"Lâm, sao anh có thể nói như vậy với em chứ?. Mộc gia không thể nào phá sản được. Anh lừa em!".
- Lừa cô?. Tôi rảnh sao?. Bây giờ tập đoàn Mộc thị đã trở thành chi nhánh của tập đoàn I.N rồi. Với cả, tôi đều nghe nói hết rồi. Bây giờ cô rất xấu xí. Nếu như Mộc gia phá sản thôi, còn cô vẫn xinh đẹp thì tôi sẽ nể tình mà cứu vãn cô!. Nhưng giờ thì sao?. Cô chẳng còn gù để tôi lưu luyến cả!.
"Lâm, anh không thể đối xử với em như thế?. Anh nói anh yêu em mà, sao bây giờ?".
- Yêu cô?. Ha, nếu không phải cô cứ quấn lấy tôi. rồi tìm cách chia rẻ tôi và Mộc Na thì tôi để ý đến cô sao?. Giờ Mộc Na xinh đẹp hơn cô gấp bội!. Cút đi, đừng làm phiền tôi!.
"Lâm".
"Tút...tút...tút...".
Mộc Nư hoàn toàn sụp đổ, cô ta như điên loạn mà ném chiếc điện thoại đi. Cô ta lao đến đẩy những người chyển đồ: "Các người cút đi, ai cho các người đụng vào mấy thứ đó chứ?. Làm bể rồi các người có tiền đền không?".
Kinh Lan chậm rãi đi từ trên lầu xuống: "Mộc Nư, đủ rồi. Con im lặng chút đi!".
Cô ta liền lao đến bắt lấy vai bà ta: "Mẹ chuyện này là thế nào?".
"Mẹ...mẹ...ko giữ được Mộc gia, không giữ lại được công sức bao năm qua mà ba con đã cố gắng!". Hàng nước mắt lăn dài trên gò má của bà ta.
"Cái...cái gì?. Con, con không tin!. Đây không phải sự thật. Không, không thể nào! Chắc chắn là do Mộc Na làm, con phải giết nó".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin lỗi m.n!. Đừng quên mình nha.
*Like + Vote = Động lực*!.