Văn Tử Lăng đứng ngơ ngẩn.
Bỗng nhiên!
Từ đường hầm trung ương và bên tả, văng vẳng có tiếng chân người đi đến. Không còn thời giờ để suy nghĩ nữa, Tử Lăng vội vã kéo tay Thu Lăng chui nhanh xuống cửa hầm bên hữu.
Theo những nấc thang bằng đá đi lần xuống độ năm trượng, hai người đến một gian thạch thất rộng lớn nằm sâu dưới lòng đất.
Một mùi ẩm thấp xông lên nồng nực, gian thạch thất để nguyên tình trạng của thuở sơ khai. Đó đây những thạch nhũ còn nguyên vẹn chơi vơi treo ngược với những hình thù quỷ quái như đang đe dọa kẻ nhát gan. Chuột bọ thành đàn nghe tiếng động vội nhốn nháo chạy rầm lên ...
Hai người lần mò đi sâu vào. Sau một khúc quanh, một đường hầm khác nhỏ hẹp lại hiện ra.
Theo địa đạo mới, đi sâu vào, hai người đặt chân đến một gian thạch thất khá rộng. Tử Lăng có cảm giác ít sợ hơn, vì nơi đây có bàn tay của người sửa sang lại. Thạch thất được kiến tạo bằng đất trộn lẫn cát đá, đã lâu không người sờ mó đến nên đã loang lở nhiều nơi.
Một cánh cửa gỗ đã mục nát chắn ngang lối vào.
Khẽ đẩy cánh cửa gỗ, hai người cẩn thận lách mình bước vào thạch thất.
Một cỗ quan tài nằm chễm chệ giữa phòng, gợi sự chú ý của hai người. Ngoài ra không có một vật gì khác lạ ...
Một ý tưởng vụt thoáng qua óc chàng trai trẻ, có lẽ đây là quan tài của Túy Tâm Tiên Tử.
Hơn một tháng trước, lúc các đại Chưởng Môn của Bát Đại Môn Phái khai mộ huyệt của Túy Tâm Tiên Tử, thì bộ hài cốt của bà ta đã được thay thế bằng một bộ hài cốt của một người đàn ông khác lạ.
Song tò mò thúc giục, Tử Lăng bèn quay sang Thu Lăng:
- Lăng muội! Hiệp Lê Mật Cung và mộ phần của Túy Tâm Tiên Tử tuy được ngăn cách bởi một dãy núi, nhưng theo tiểu huynh suy đoán thì hai bên chắc có lẽ được ăn thông bằng những địa đạo bí mật. Đã đến đây cỗ quan này chắc phải chứa đựng nhiều điều bí ẩn, tiểu huynh đề nghị chúng mình nên khai cỗ quan tài này ra tìm thử.
Giang Thu Lăng gật đầu:
- Đề nghị của Lăng huynh rất hợp lý.
Chẳng chút chậm trễ, Tử Lăng bèn lật ngược song chưởng kề sát vào nắp của áo quan đưa ngược lên, sức hút cực kỳ mạnh liệt của Hồi Phong Chưởng làm nắp áo quan bật tung lên.
Bị xúc động mạnh, cả hai trố mắt nhìn vào ...
Một hiện tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt hai người. Một bộ cốt hài với vóc dáng thon thon cân đối, hiển nhiên là của một phụ nữ trẻ đẹp, đã yên giấc nghìn thu giữa chiếc áo quan cô đơn lạnh lẽo. Y phục của người phụ nữ ấy vẫn còn nguyên vẹn, nhưng ... sau khi để hở ra tiếp xúc với không khí giây lâu, y phục đột nhiên biến thành bụi phấn rồi tan biến mất.
Việc càng quái dị nữa là, tất cả da thịt ở tứ chi đều theo thời gian mà tan biến mất cả, chỉ còn trơ lại những lóng xương khô, điểm đặc biệt là da thịt ở vùng ngực mặc dù khô đét nhưng vẫn còn nguyên vẹn, những hàng chữ nhỏ li ti đỏ thắm, hiện lên trên vùng da thịt ấy ...
Giang Thu Lăng ngạc nhiên đưa mắt nhìn Tử Lăng:
- Ồ ...! Lăng huynh hãy xem ...!
Nhìn bộ cốt hài giây lâu, Tử Lăng chậm rãi thốt:
- Vào mấy năm trước, có một lần tiểu huynh nghe người thuật lại, dùng dược phẩm Thiên Trúc Huỳnh, Tô Tử, Nhũ Hương, Long Cốc nghiền nát ngâm vào rượu đem thoa vào những xác chết. Vài chục năm sau xác chết vẫn giữ được nguyên vẹn, nhưng sau khi tiếp xúc không khí độ vài giờ, xác khô ấy tự nhiên sẽ biến thành tro bụi. Bộ hài cốt này, tiểu huynh nghĩ chắc có lẽ đã dùng qua phương pháp đó.
- Còn những dòng chữ đỏ thắm ấy?
- Những dòng chữ được dùng dược phẩm như Hồng Hoa, Thủy Phấn, Huỳnh Đan v. v ...
nghiền nát rồi pha rượu, viết lên xác chết. Lúc đầu, chữ chưa lộ hẳn nhưng chôn dưới đất càng lâu, chữ nổi lên càng rõ ...! Tất cả những điều bí mật có thể đều lưu lại tại đây ...
Nói xong, Tử Lăng cố vận nhãn lực để xem những hàng chữ li ti.
Đây là một tờ di chúc đầy huyết lệ:
"Thiếp trọn đời cô đơn, không nơi nương tựa, tuy có tên họ, nhưng ... thời gian đã xóa bỏ mất rồi, lấy chữ, lấy chữ Hiệp Lê Oán Nữ làm danh tánh, ẩn cư ở vùng sơn cước này đã hai chục năm dư.".
Hai hàng lụy của Giang Thu Lăng đột nhiên tuôn rơi lã chã, những lời than oán đau thương, làm nàng vụt liên tưởng đến quãng đời đau khổ của mẫu thân nàng.
Nàng tiếp tục cùng Tử Lăng đọc tiếp:
"Bỗng nhiên ... một hôm, một thiếu nữ mỹ miều, du lịch qua đây cùng thiếp kết thành bạn thâm giao. Thiếu nữ ấy chính là người đã thác một cách đau thương ở chốn này, nàng tên gọi là Giang Thanh Quân.".
Tử Lăng vụt kêu lên:
- Ồ ...! Đích thị là nhũ danh của mẫu thân của Lăng muội!
"Thiếp và Thanh Quân quen biết nhau trong quãng thời gian tuy ngắn, nhưng nghĩa kết kim lan và thệ đồng sanh đồng tử.
Hỡi ơi! Nợ trần gian của Thanh Quân chưa dứt, cư trú chẳng được bao lâu, nàng từ giã bỏ đi!
Một năm sau ... Thanh Quân bỗng nhiên trở về, với một sắc thái vô cùng sầu thảm!
Sau một thời gian gạn hỏi, rốt cuộc rõ ra là nàng đã lụy vì tình, đối phương là Văn Tín Hùng, một Bảo Chủ của một vùng kế cận.".
Văn Tử Lăng cơ hồ như rơi vào cảnh chiêm bao. Trời! Có ai ngờ rằng:
chính ân sư của chàng, lại là phụ thân của Giang Tâm Mỹ và Giang Thu Lăng!
Thấy thần sắc của Tử Lăng đột nhiên biến đổi, Giang Thu Lăng vụt cất tiếng hỏi:
- Lăng huynh ...! Anh cũng là họ Văn đấy mà!
Văn Tử Lăng buồn bã đáp:
- Tiểu huynh từ nhỏ thân thế mơ hồ, không hiểu rõ cha mẹ và lai lịch, may nhờ ân sư nuôi dưỡng cho nên tên họ này cũng do người đặt ra đấy thôi ...!
Giang Thu Lăng nheo mày hỏi tiếp:
- Anh có biết Bảo Chủ Văn Tín Hùng chứ ...?
Văn Tử Lăng thở dài:
- Không giấu gì Lăng muội! Người ấy chính là ân sư của tiểu huynh đấy ...!
- Ồ ...! Sao lại có chuyện trùng hợp lạ lùng như thế ...? Còn người ấy hiện giờ ở đâu ...?
- Ân sư đã thác trong một đêm mưa gió hãi hùng ...!
Giang Thu Lăng mặt tái xanh, nàng đau khổ nín lặng ...
Tử Lăng liền cất tiếng giục:
- Hãy còn một đoạn chúng mình nên đọc tiếp ...!
Cả hai vội châu đầu vào áo quan định tiếp tục đọc nốt đoạn cuối. Bỗng nhiên, từ ngoài địa đạo thình lình có tiếng chân người đi đến. Hai người cả kinh vội vã khiêng nắp chiếc quan tài đậy lại, đoạn nhanh nhẹn núp sau quan tài chờ xem động tịnh ...