Tối muộn, Phó Thời Hàn bất ngờ đăng trong vòng bạn bè, nội dung như sau —
“Cùng vợ đi xem phim. 【vui vẻ】”
Phông nền là gối ôm nhỏ trong phòng Long Miêu, bên trên gối ôm là hai cánh tay một lớn một nhỏ nắm chặt lấy nhau, cánh tay Phó Thời Hàn mạnh mẽ rắn chắc, dưới da hiện đường gân màu xanh nhạt, mà cánh tay Hoắc Yên tinh tế trắng nõn, rõ ràng là của một nam một nữ.
Phó Thời Hàn hiếm khi đăng kiểu cảm xúc như vậy trong vòng bạn bè.
Không không, căn bản anh sẽ không bao giờ đăng tin gì trong vòng bạn bè, một tin gần đây nhất là khoảng nửa năm trước, đăng mời mọi người cùng nhau chơi game, là Thẩm Ngộ Nhiên bảo anh chia sẻ, nghe nói chia sẻ sẽ được trang bị.
Cho nên lần khoe ân ái này, có thể nói là lần đầu tiên, ngọt ngấy nguyên cả vòng bạn bè.
Bởi vì nguyên nhân công việc, WeChat của anh thêm rất nhiều người, vào buổi sáng, thông báo bình luận nhiều vô kể, căn bản xem không hết.
Thẩm Ngộ Nhiên: “A a a a a a, rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà đêm hôm khuya khoắt bị nhét đầy miệng thức ăn chó thế này.”
Hướng Nam: “Wtf! Đây là chủ tịch cao ngạo lạnh lùng mà tôi biết đây sao?”
Hứa Minh Ý: “Tôi nhìn ra hai tay này tướng không hợp, tôi có con đường phá giải, bảo đảm hai người sẽ bên nhau thật lâu thật lâu, trăm năm hòa hợp.”
Lâm Sơ Ngữ: “Ôi ôi, đến vợ cũng gọi rồi, ngọt ngọt ngọt.”
Tô Hoàn: “Rõ ràng, tay Hoắc Yên đen hơn một tông so với tay Hàn tổng.”
Hoắc Yên không nhịn được trả lời Tô Hoàn: “Cậu đi ra!”
Màu da trên cánh tay Phó Thời Hàn đúng là trắng hơn so với Hoắc Yên. Trong phòng học, sau khi Hoắc Yên phóng to ảnh tỉ mỉ kiểm tra một phen, phát hiện ra liền suy sụp kêu một tiếng: “Tại sao lại như vậy!”
Tô Hoàn ngồi bên cạnh cười nói: “Hàn tổng kia nhà cậu là công tử như ngọc, khí chất vô song, đừng nói da tay anh ấy trắng hơn cậu, ngay cả khuôn mặt mỹ nam băng sơn kia, sợ là cũng trắng hơn cậu một tông đấy.”
Lâm Sơ Ngữ tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Ai bảo cậu bình thường không chịu chống nắng, hiện giờ biết khoảng cách chưa.”
Hoắc Yên kéo tay Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ ra so sánh, bĩu môi: “Nói tớ đi, các cậu còn không phải vậy à?”
Đúng lúc gặp Lạc Dĩ Nam ôm sách tới ngồi bên cạnh mấy người họ, Tô Hoàn nhìn cô nàng, nói: “E rằng chỉ có Lạc Dĩ Nam là có thể so sánh được với Hàn tổng nhà cậu, đều là mỹ nhân băng sơn.”
Hoắc Yên nghĩ thầm trong lòng, đúng thật, da của Lạc Dĩ Nam trắng xanh, giống như ánh trăng, lại giống như đi ra từ hầm băng, không giống Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ, giương mặt lúc nào cũng ửng đỏ hồng hào, còn khuôn mặt của Lạc Dĩ Nam trái xoan không có huyết sắc.
“Dĩ Nam, cậu chăm sóc da thế nào?”
Lạc Dĩ Nam thản nhiên nói: “Không chăm sóc.”
“Không chăm sóc làm sao trắng được như vậy!”
“Trời sinh.”
“Hừ ~ ~ ~”
Giáo viên bước vào phòng học, mọi người liền trật tự mở sách giáo trình của mình ra, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Hoắc Yên không nhịn được cầm di động lên xem bình luận của bạn bè để lại dưới bài đăng của Phó Thời Hàn, trong lòng thấy cực kỳ ngọt ngào.
Chữ “vợ” này khiến khuôn mặt cô xấu hổ đỏ bừng.
Gọi linh tinh cái gì đâu, ai là vợ của anh.
Lâm Sơ Ngữ dùng đầu bút chọc khuỷu tay Tô Hoàn, ý bảo cô bạn nhìn sang Hoắc Yên, cô nương này đang gục xuống bàn, khóe miệng nở nụ cười ngu ngốc, một mình đang không biết vui vẻ cái gì.
Tô Hoàn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Cô gái rơi vào bể tình.”
**
Thời gian trước khi bắt đầu cuộc họp định kỳ của hội sinh viên diễn ra vào thứ năm, Phó Thời Hàn cùng mấy vị thành viên trong đoàn chủ tịch còn chưa tới, Diêu Vi An đến trước, không có gì bất ngờ lần thứ hai tuyên bố tin tức muốn rời khỏi hội sinh viên, phía dưới là một loạt âm thanh tiếc nuối, mấy nữ sinh năm nhất còn đang liều mạng khuyên cô ta ở lại.
“Đàn chị Vi An, chị đừng đi có được không, chúng em đều không muốn để chị đi.”
“Đúng vậy, có chuyện gì mọi người cùng nhau bàn bạc giải quyết, tại sao lại phải rời đi.”
“Cầu xin chị, chị đừng đi, không nỡ xa chị.”
“Nếu chị đi, em cảm thấy tiếp tục ở lại đây cũng không còn chút động lực nào.”
…
Hoắc Yên ngồi bên trái gần đầu tiên, vùi đầu múa bút thành văn, viết báo cáo công việc tuần này, cũng không để ý tới lời “tâm tình khi chia tay” của Diêu Vi An trước cuộc họp.
“Tôi nhất định phải đi.” Diêu Vi An thở dài một tiếng, ai oán nhìn Hoắc Yên một chút: “Nơi này đã không còn chỗ cho tôi nữa rồi.”
Lập tức có người hiểu ra, biết ý tứ trong câu nói của Diêu Vi An.
Đỗ Dĩnh trong phòng lẩm bẩm nói: “Cho dù muốn đi, cũng không phải là chị.”
Lời vừa nói ra, không khí xung quanh liền có sự thay đổi, đám người hiểu rõ trong lòng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bắt đầu ghé tai nhau thấp giọng bàn luận.
Lâm Sơ Ngữ lấy cùi chỏ đụng đụng Hoắc Yên, ra hiệu cô đã trở thành nhân vật trung tâm trong cuộc bàn luận của bọn họ rồi.
Hoắc Yên không hiểu lắm ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của mọi người vô ý hay cố tình liếc trộm mình, thế là cô dứt khoát đặt bút xuống, mở miệng hỏi: “Sao?”
Đỗ Dĩnh bực tức nói: “Đều vì cô, đàn chị Vi An mới muốn rời khỏi hội sinh viên.”
“Tôi thế nào?”
Diêu Vi An vội vàng nói: “Đỗ Dĩnh, em đừng như vậy, không liên quan tới Hoắc Yên, chuyện này không phải lỗi của bạn ấy, chính là do tâm trạng của chị không tốt.”
Đã đến mức này Diêu Vi An còn nói đỡ cho Hoắc Yên, lại quay sang thấy Hoắc Yên tỏ vẻ vô tội, hoàn toàn không ý thức được bản thân sai lầm ở đâu.
Điều này càng khiến Đỗ Dĩnh bực mình.
“Hoắc Yên, nếu không phải vì cô cướp bạn trai của đàn chị Vi An, chị ấy sao có thể rời khỏi hội sinh viên chứ!”
Hoắc Yên kinh ngạc: “Tôi cướp bạn trai của cô ta???”
Câu này, sao nói thế hả.
Lâm Sơ Ngữ đứng ra nói giúp Hoắc Yên: “Đừng nói lung tung, Phó chủ tịch thủ thân như ngọc của bọn tôi từ lúc nào lại thành bạn trai của Diêu Vi An.”
“Chẳng lẽ không đúng sao, nếu như không phải Hoắc Yên thò một chân vào, Phó chủ tịch bây giờ đã là bạn trai của đàn chị Vi An, đàn chị Vi An ưu tú như vậy, chẳng lẽ lại thua kém cô ta sao?” Ngón tay Đỗ Dĩnh chỉ về phía Hoắc Yên, phẫn nộ không thôi.
Đám người nhao nhao quăng ánh mắt bất bình về phía Hoắc Yên, thấp giọng thảo luận.
Hoắc Yên cảm thấy bản thân nằm cũng trúng đạn.
Cô nhìn về phía Diêu Vi An, Diêu Vi An ngồi ở vị trí cuối cùng của bàn họp dài, thân là người trong cuộc nhưng không định giải thích cái gì, ngược lại hốc mắt đỏ bừng, làm ra dáng vẻ điềm đạm đáng yếu, giống như một cô gái đơn thuần bị nữ phụ độc ác cướp mất bạn trai.
“Mấy người… mấy người có biết nói lý lẽ hay không!” Lâm Sơ Ngữ vội vàng giải thích: “Yên Yên không cướp bạn trai của người khác! Mấy người đừng ăn nói linh tinh! Mấy người còn nói hươu nói vượn nữa, tôi… tôi sẽ tức giận!”
Hoắc Yên day day mi tâm, cảm thấy có chút đau đầu.
Lực chiến đấu này của Lâm Sơ Ngữ thật sự quá yếu, so với Tô Hoàn đơn giản kém hơn 80 cấp, nói câu này, giống như lúc cãi nhau với người ta hô to “Anh là mèo con anh là chó con”, không có chút lực sát thương nào.
Đỗ Dĩnh hùng hổ dọa người: “Vậy cô hãy giải thích tại sao ngày thứ hai sau khi đàn chị Vi An tỏ tình, cô ta và Phó chủ tịch lại xác nhận quan hệ.”
Lâm Sơ Ngữ nói: “Đó… đó là vì…”
“Không nói được phải không.” Đỗ Dĩnh cười lạnh: “Cướp bạn trai của người ta, còn muốn ép người ta phải rời đi, ỷ có chỗ dựa là Phó chủ tịch, Hoắc Yên, cô đừng khinh người quá đáng.”
Họng súng đã nổ ra, Hoắc Yên cầm bút lên quay một vòng trên tay, bình tĩnh nói: “Thứ nhất, từ đầu đến cuối, tôi không hề ép ai rời khỏi hội sinh viên, mỗi người đều có lựa chọn của bản thân, vì sao không thể tôn trọng đàn chị Vi An của các người chứ, đàn chị Vi An hiện tại đã lên năm ba đại học, bận rộn với công việc thực tập, thi nghiêng cứu sinh và cả nhiều chuyện khác, tại sao nhất định nói bởi tôi mà cô ta rời đi.”
Ánh mắt Diêu Vi An lạnh xuống.
Đỗ Dĩnh nói: “Cưỡng từ đoạt lý, mặc dù mặt ngoài cô không ép buộc chị ấy, nhưng chị ấy bởi vì cô, không thể ở đây nữa.”
Hoắc Yên không để ý tới cô ta mà liếc Diêu Vi An một cái, tiếp tục nói: “Thứ hai, nếu Phó Thời Hàn là bạn trai của cô, bởi vì tôi mà chia tay cô, cái này gọi là đào góc tường. Thế nhưng mọi người hẳn rõ như ban ngày, là anh ấy từ chối cô, sau đó đồng ý tôi, đây không phải là cướp. Hơn nữa Phó chủ tịch của mấy người là ai, có thể giành được anh ấy sao?”
Lời nói vang vọng có lực, khí thế mạnh mẽ.
Đám người chụm đầu xì xào bàn tán, nói như Hoắc Yên… cũng có mấy phần lý lẽ.
“Thứ ba, tham gia hội sinh viên một năm rưỡi, tôi cẩn thận làm tốt mỗi một công việc trong tay, không có bất cứ sai sót nào, người nào thích đi cứ đi, dù sao tôi cũng sẽ không đi.”
Hoắc Yên vừa nói dứt câu đó, bút trên tay bị cô ném mạnh lên bàn, phát ra tiếng cạch rõ ràng.
Ngoài cửa, Phó Thời Hàn nghe xong mấy câu nói của Hoắc Yên, khóe miệng cong lên, hiếm khi gặp được cô vì bản thân mà ăn nói sắc bén như vậy.
Thái độ khác thường.
Còn anh sao lại không rõ tâm tư của cô.
Nói nhanh như vậy, vội vã như vậy, hiển nhiên là muốn giải quyết xong vấn đề trước khi anh tới, tránh để anh phải giúp cô thu dọn tàn cuộc, Phó Thời Hàn là người cực kỳ bao che khuyết điểm, cô sợ bản thân ảnh hưởng đến anh, khiến anh bị người khác đàm tiếu.
Có điều mũi nhọn phản kích này, đúng là xinh đẹp, không dây dưa không dài dòng.
Cho nên, khi anh ung dung nhàn hạ đi vào phòng, mọi người lập tức ngừng chiến, không nói lời nào.
Phó Thời Hàn lạnh lùng liếc Diêu Vi An một cái, nói: “Từ chức phải không, đồng ý, cuối tuần… À không, ngay lập tức cô có thể ra đi.”
Diêu Vi An hơi sững sờ, cô ta không phải định rời đi thật, chẳng qua muốn mượn sức ảnh mạnh của dư luận để khiến Hoắc Yên không thể ở lại hội sinh viên, tự động từ chức.
Cô ta mới không muốn rời đi đâu, cô ta làm việc trong hội sinh viên hơn hai năm, làm thêm một học kỳ nữa là nhận được giấy khen vinh dự của đoàn chủ tịch, bây giờ bỏ đi, đúng là lỗ to.
Nhưng lời nói của Phó Thời Hàn đều đã nói ra, không hề nể mặt cô ta, nếu như bây giờ cô ta phủ nhận, mặt mũi khẳng định không giữ nổi.
Một bàn người lúc này đang nhìn chằm chằm vào cô ta, Diêu Vi An cảm thấy như ngồi bàn chông.
Sĩ diện hay là vinh dự, đi hay là không đi….
Diêu Vi An rơi vào bối rối, trong lòng càng thêm phẫn hận, hung hăng trừng mắt lườm Hoắc Yên một cái.
Hoắc Yên căn bản không nhận ánh mắt của cô ta, tiếp tục vùi đầu viết báo cáo của mình.
Phó Thời Hàn ngồi xuống, tiện tay lật báo cáo cuộc họp hôm nay ra, lại nhìn về phía Diêu Vi An: “Sao thế, còn chưa đi?”
Khóe miệng Diêu Vi An giật giật, miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Nếu đây là lần họp cuối cùng, tôi nghĩ vẫn nên họp đến nơi đến chốn sẽ tốt hơn, nhân tiện sau đó bàn giao lại công việc.”
Phó Thời Hàn hừ nhẹ một tiếng, không tiếp tục để ý tới cô ta, trong quá trình họp cũng không cùng cô ta bàn luận, toàn bộ quá trình xem như cô ta không phải là thành viên của hội sinh viên.
Lúc mọi người báo cáo công việc không còn hỏi ý kiến của Diêu Vi An nữa.
Sau khi tan họp, Hoắc Yên ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ Phó Thời Hàn sắp xếp lại báo cáo.
Phó Thời Hàn ngước mắt về phía Hoắc Yên, cô lập tức thẳng lưng, hai tay xếp ngay ngắn trên bàn, nhìn anh cười ngây ngô.
Nhìn nụ cười của cô, Phó Thời Hàn cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, mỉm cười nói: “Đi thôi, buổi tối đi dạo phố.”
“Anh muốn mua đồ sao?” Hoắc Yên vừa đeo túi nhỏ của mình vừa đi theo anh.
Phó Thời Hàn thuận tay gỡ túi vải màu trắng của cô ra rồi đeo lên vai mình, vừa ôm lấy vai cô vừa ra khỏi cửa phòng họp: “Mua quần áo, năm nay trường tổ chức 60 năm ngày thành lập trường, anh là đại diện của sinh viên, phải lên sân khấu phát biểu, cần ăn mặc chỉnh chu một chút.”
Hoắc Yên lập tức nói: “Được, vậy em giúp anh tham khảo.”
“Chính là ý này.”
Nhưng mà, hai người tới trung tâm thương mại dạo hồi lâu, Hoắc Yên mới phát hiện anh căn bản đang lừa người, cái gì mà ăn mặc chỉnh chu một chút, toàn bộ quá trình anh đều dẫn cô dạo trong cửa hàng quần áo nữ, bản thân ưng ý bộ nào liền ném hết cho cô mặc thử, cảm thấy đẹp, chờ cô vào phòng thay đồ liền trực tiếp quẹt thẻ thanh toán
Ngay cả thương lượng cũng không có.
Hoắc Yên chuẩn bị nghiêm túc túc kháng nghị, quá bá đạo! Nhưng nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay anh, lời kháng nghị làm thế nào cũng không nói ra được.
Tiêu tiền của người ta, cái này gọi là bắt người tay ngắn.
Nhẫn nhịn nửa ngày, Hoắc Yên chột dạ nghẹn ra một câu: “Sau này… sau này không cho phép tiêu tiền bậy bạ như vậy nữa.”
Phó Thời Hàn một bên miệng vừa đồng ý, bên kia đã dẫn cô vào một cửa hàng bán đồ trang sức.
Editor: Cầu một người cũng vì tôi quẹt quẹt quẹt.