Lưu Hoài Khang đang nghỉ ngơi ở trên giường, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt Khiết Ninh khổ não, khóe miệng mấp máy không ngừng.
Anh bước xuống giường đi qua, tay dừng trên không trung một chút, học bộ dáng an ủi của người khác, tay đặt ở bả vai của cô vỗ nhè nhẹ.
Nhìn vẻ mặt của cô dần dần buông lỏng, trong mắt Lưu Hoài Khang mới xuất hiện ánh sáng dịu dàng.
Hôm sau, Khiết Ninh vừa tỉnh đều phát hiện người đàn ông trông chừng ở bên giường.
Cô không thể tin mà mở to hai mắt, nhớ đến cái gì đó, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Là do cô quá chủ quan, ly rượu tối hôm qua có vấn đề.
Vậy Lưu Hoài Khang thì sao? Anh ta vừa lúc đụng trúng, cho nên đã cứu cô?
Trong mắt lộ ra chút phức tạp, có Lưu Hoài Khang ở đây, bọn họ chắc là không động đến cô được.
Người đàn ông này khiến người ta chán ghét, nhưng lại rất đáng tin cậy.
Lúc Khiết Ninh đang nhìn anh đến xuất thần, bên tai lại truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Tỉnh rồi?”
Khiết Ninh suy nghĩ một chút, sau đó đối diện với một đôi mắt lười biếng.
Lưu Hoài Khang vừa mới tỉnh, tay chống ở cằm, giống như không có xương cốt mà dựa tới dựa lui.
Khiết Ninh dịch về phía sau, rủ mi mắt xuống: “Ừm.”
“Đến đây.” Lời nói của người đàn ông dứt khoát, ngắn gọn.
Cô khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời mà nhích qua.
Vừa mới tới gần, Lưu Hoài Khang bỗng nhiên ngồi dậy, ngồi ở mép giường, kéo tay của cô hướng vào trong ngực mình, ngay sau đó, cả người cô đều dựa vào trong lồng ngực của anh.
Cô vô thức muốn đưa tay đẩy ra, lúc chạm đến thân thể của anh, cánh tay vòng lên, thuận theo đó mà ôm cổ của anh.
Cô vẫn chưa quên cảnh cáo của anh đối với cô.
Anh ta đem đầu của mình chôn vào mái tóc dài đen huyền của cô, ngửi ngửi khí tức của cô, trong mắt lướt qua một tia thỏa mãn.
Quả nhiên, anh vẫn thích bộ dáng nghe lời của cô hơn.
Thân thể Khiết Ninh có chút cứng ngắc, nhưng thấy anh cũng không có động tác tiếp theo, cô mới hơi thả lỏng.
Lưu Hoài Khang cũng không tiếp tục nói chuyện, Khiết Ninh cũng không lên tiếng, trong lòng cô vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện lúc trước.
Có điều cô vẫn muốn biết rõ ràng chuyện ngày hôm qua: “Tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông hỏi ngược lại: “Cô đoán không được à?”
“Triệu Hồng Ngọc vẫn luôn muốn hại tôi.” Cô vẫn không quên, sau lưng cô ta lại là vợ chưa cưới yêu quý của anh, cô giả vờ hỏi ý kiến của anh: “Anh nói xem tôi nên làm thế nào đây?”
Lưu Hoài Khang có thể nhìn thấu chút tâm tư nhỏ này của cô: “Cô ta sẽ không trêu chọc cô nữa đâu.”
“Thật sao.” Ánh mắt của cô lấp lánh nhìn anh, anh đã ra tay rồi ư?
Nhưng nếu như Triệu Hồng Ngọc đến mách nhà họ Cố, anh sẽ cam lòng vì cô mà gây ra chuyện không vui vẻ với nhà họ Cố không?
Khiết Ninh cũng không có suy nghĩ không thiết thực như vậy.
“Vậy thì được.” Cô cũng không hỏi gì thêm, từ trước đến nay, lời của Lưu Hoài Khang đều chắc chắn.
Lúc này, bác sĩ kiểm tra buổi sáng đã bước vào.
Khiết Ninh vội vàng lui khỏi vòng tay của anh, kéo ra khoảng cách của hai người.
Bác sĩ làm kiểm tra đơn giản một chút rồi nói: “Cô Khiết, cô đã không sao rồi, có thể làm thủ tục xuất viện.”
Khiết Ninh gật gật đầu.
Vị bác sĩ kia cũng không hề rời đi, ngược lại lấy một cây bút trong túi áo blouse trắng ra, khẩn thiết nói: “Cô Khiết, con gái nhỏ nhà tôi là fan hâm mộ của cô, muốn xin chữ ký của cô, có được không?”
“Được chứ.” Khiết Ninh lập tức đồng ý, nhận lấy cây viết, loạt xoạc ký hai lần, một cái là tên tiếng Anh, một cái là tên tiếng Trung.
Lưu Hoài Khang liếc nhìn chữ của cô, khẽ lắc đầu.
“Quá xấu.” Lưu Hoài Khang rất không khách khí mà nói hai chữ này với cô.
Bị nói chữ xấu trước mặt ba của fan hâm mộ nhà mình, Khiết Ninh thật sự rất muốn cốc vào đầu Lưu Hoài Khang, nhưng cô cũng không có lá gan đó, chỉ ngượng ngùng cười: “Sau này có phải luyện nhiều một chút, luyện một chút.”
Chữ của cô có chỗ nào mà xấu chứ, rồng bay phượng múa, rõ ràng rất uyển chuyển, rất đẹp, đúng là không có trình độ thưởng thức gì hết.
Khiết Ninh bĩu môi, bước xuống giường, chuẩn bị đi làm thủ tục xuất viện. Có lẽ là hơi vội vàng nên cơ thể mất thăng bằng, trực tiếp muốn ngã sấp trên mặt đất.
Vẫn may là Lưu Hoài Khang nhanh tay lẹ mắt, kéo cánh tay của cô lại, kéo ra phía sau.
Thân thể lại va vào trong ngực Lưu Hoài Khang một lần nữa, nhưng sức lực quá lớn, anh cũng không đứng vững, trực tiếp ngã ra sau, còn ngã ra trên giường. Khiết Ninh không chỉ đè trên người anh, đồng thời còn đè môi của anh lại.
Bất ngờ đụng vào, hoàn toàn khác với cảm giác chủ động bình thường.
Trong chốc lát, nhịp tim của Khiết Ninh giống như hẫng một nhịp.
Cô tròn to mắt nhìn anh, cũng không lui ra ngay lập tức.
Sắc mặt Khiết Ninh biến đổi, hai tay chống lên, liền vội vàng đứng dậy: “Lưu Hoài Khang, ở đây là bệnh viện.”
Lưu Hoài Khang cũng không buông ra.
Đáy lòng Khiết Ninh phát run, nếu như dột nhiên có người bước vào, vậy sẽ xấu hổ biết bao nhiêu.
Có điều chuyện này cũng không thể xảy ra, lát sau Lưu Hoài Khang liền buông cô ra.
Khiết Ninh đã được thả, lập tức nhảy ra khỏi đó, kéo dài khoảng cách với anh ta.
Cô bước nhanh ra phía cửa: “Tôi đi làm thủ tục xuất viện.”
Lưu Hoài Khang nhanh chân bước mấy bước, đứng ở phía trước cô: “Cô cứ đợi ở đây đi, để tôi đi.”
“Không cần đâu.” Khiết Ninh không muốn gây thêm phiền phức cho Lưu Hoài Khang, người đàn ông này mãi mãi cũng không thể thuộc về cô, cô tuyệt đối không thể sinh ra một đồng một cắc không muốn rời xa anh, nếu không thì chỉ có mình cô phải chịu tổn thương.
“Cô muốn bị một đám người vây quanh?” Khiết Ninh dừng bước chân, nhìn về phía cô.
Vậy thì vẫn là nên quên đi thôi, cô cũng không phải là khỉ.
“Vậy làm phiền anh rồi.” Trên mặt Khiết Ninh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, giọng nói khách khí.
Động tác nhấc chân của Lưu Hoài Khang dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, trầm xuống.
Thừa dịp lúc Lưu Hoài Khang đi ra ngoài, Khiết Ninh gọi điện thoại cho Tô Mẫn, vốn là cô ta muốn biết có chuyện gì xảy ra sau đó, kết quả cô ta hỏi gì cô cũng không biết. Hôm qua thiếu chút nữa chạy tới báo cảnh sát, vẫn may là Trần Nhạn thông báo cho cô ta, cô ta mới an tâm.
“Được rồi, không nói nữa.” Nhìn thấy Lưu Hoài Khang đã trở về, Khiết Ninh cúp điện thoại.
Cô đi lại gần anh: “Cám ơn.”
Lại là giọng nói này, lông mày Lưu Hoài Khang hơi nhíu lại một chút.
“Đi thôi.” Anh cầm áo khoác trên ghế lên, bước ra ngoài.
Khiết Ninh chậm chạp chạy theo hai bước, lại dừng lại.
Lưu Hoài Khang đi đến cửa mà không nghe thấy động tĩnh, quay đầu, hình như còn có chút không kiên nhẫn: “Còn không chịu đi?”
“Anh có việc thì cứ đi trước đi, lát nữa Tô Mẫn sẽ tới đón tôi. Còn nữa, cảm ơn chuyện tối hôm qua.” Cho dù như thế nào, nếu như không có sự trợ giúp của anh, có lẽ cô đã thân bại danh liệt, lời cảm ơn này là xuất phát từ tận đáy lòng.
Lưu Hoài Khang lại nhăn mày một lần nữa: “Tôi chỉ là không thích người khác đụng đến người của tôi.”
Ánh mắt Khiết Ninh tối sầm, lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, nhìn bóng lưng của người đàn ông, mỉm cười tự giễu.
Người của anh ta?
Đi theo Lưu Hoài Khang rời khỏi bệnh viện theo một lối đi khác, Khiết Ninh vừa mới bước lên xe của Lưu Hoài Khang.
Lúc này, điện thoại di động của Lưu Hoài Khang vang lên.
Anh lập tức nhận điện thoại, Khiết Ninh không biết là cuộc gọi của ai, nhưng cô nhạy cảm phát giác được sắc mặt của anh thay đổi.
Vì vậy, sau khi lái xe khỏi nhà xe của bệnh viện, anh dừng xe ở ven đường, ném một cái kính râm cho cô: “Tôi có việc gấp, tự cô đón xe trở về đi.”
“Được.” Mang kính râm lên, không hề có chút lưu luyến nào mà bước xuống xe. Trong giây phút xoay người đó, trong mắt đã mất hết ánh sáng của sao trời.
Đây chính là mối quan hệ buồn cười giữa bọn họ.
Khiết Ninh Đưa lưng về phía Lưu Hoài Khang, sau khi xe rời khỏi, cô mới xoay người lại.
Nhìn xe biến mất ở cuối con đường, cô nở một nụ cười chán nản.
Nhìn đi, anh ta có thể rất dứt khoát mà thả cô xuống.
Cái gì mà người của anh ta, nực cười.