Giang Nguyên cảm nhận được một luồng pheromone Alpha đậm đặc bao vây quanh mình, mặc dù không thoải mái lắm, nhưng cơ thể cậu cũng không có vấn đề gì nhiều, trừ khoản cơ thể hơi nóng lên, mọi mặt khác đều ổn cả... Vẫn chịu được, không khác nhiều lắm so với bình thường, người chỉ hơi nóng hơn xíu, tim đập nhanh hơn xíu, mùi cũng thơm hơn xíu...
Thôi đừng nói nữa, mùi pheromone của Alpha này ngửi lâu còn thấy hơi nghiện, rất là quyến rũ!
So với Giang Nguyên, mấy Alpha xung quanh đó mặt cứ phải gọi là cắt không còn giọt máu!
Giữa Alpha với Alpha có ảnh hưởng mạnh mẽ đến thế ư?
Nghe thấy lời Kỷ Dung nói, tự dưng Giang Nguyên nghĩ đến lúc nãy, Kỷ Dung còn lừa một đám Omega trẻ tuổi rằng mình là Omega, còn xà nẹo với cậu nữa...
Giang Nguyên ngắm kỹ khuôn mặt Kỷ Dung. Lông mi của Kỷ Dung vừa dài vừa cong vút, đường viền mắt rất đậm, khuôn mặt hơi giận dữ lại thoáng nét ngạc nhiên.
Đoàn thí sinh Rick nhìn thấy bạn mình xỉu ngang do ảnh hưởng bởi pheromone của Kỷ Dung, trong lòng không nhịn được mắng mỏ cái tên Kỷ Dung này.
Omega cục chubin! Nói không biết ngượng mồm!
3
Ôi, Alpha có mùi dâu tây, đúng là mặt trơ mày trẽn!
Mi mà là Omega thì ông đây sẽ trồng cây chuối ải chỉa luôn!
Mọi người lặng im không nói, Kỷ Dung thì nhìn lại thiếu niên ngất xỉu trong tay mình, tên Alpha này còn cùi đến mức chết ngất luôn này.
Anh trầm giọng: "Bắt lấy."
Mấy người đứng đó nghệt hết cả mặt.
Thấy Kỷ Dung buông luôn hai tay nắm cổ áo đứa nhỏ nọ, họ mới phản ứng lại là Kỷ Dung muốn để bọn họ đón lấy đồng đội. May thay trong cả đám có hai người nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy đứa nhỏ, tránh cho nó bị dộng thẳng xuống đất.
Kỷ Dung phóng ra 100% sức mạnh, đừng nói là thiếu niên kia, đến đám Cố Bạch đứng gần đấy cũng không chịu nổi sức ép mạnh mẽ của pheromone, giống như sắp ép người ta chết tươi ấy.
"Kỷ Dung, dừng lại đi! Đù mé, mùi của em, anh sắp không thở nổi nữa rồi!" Khuôn mặt Lưu Sơn trắng bệch, cả người khó chịu, bọn họ biết là thỉnh thoảng Kỷ Dung không khống chế được pheromone, thế nhưng bình thường mùi tỏa ra cũng chỉ nhè nhẹ thôi, mặc dù có thể cảm nhận được Kỷ Dung rất mạnh, đến mức khiến người ta muốn quỳ xuống thuần phục, những vẫn ở trong giới hạn con người có thể chịu đựng.
Chứ Kỷ Dung phóng ra pheromone một cách mạnh mẽ bùng nổ thế này đúng là muốn lấy mạng Alpha luôn!
Nhìn thấy Alpha bên Rick bị sốc ngất cmnl không!
Tụi này không muốn bị mất mặt thế đâu!
Nghe thấy tiếng của Lưu Sơn, Kỷ Dung chợt nhớ đến cái gì đó.
Sức mạnh pheromone của anh... đã được viện y học kiểm tra đánh giá, chính là cái loại có sức hấp dẫn chí mạng với các Omega, khiến Omega nắng đến mức nhũn nhùn nhùn, nhưng lại là thứ vũ khí giết người với các Alpha.
Vừa nãy anh tức quá, quên béng mất không kiềm chế lại.
Giang Nguyên ghét nhất là mùi pheromone của anh!
Tiêu rồi!
Tự dưng trong lòng Kỷ Dung lo lắng, anh quay đầu lại nhìn về phía Giang Nguyên, thấy Giang Nguyên không bị sốc xỉu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lập tức thu lại toàn bộ mùi đang tản ra trên người, nhanh chóng móc bình xịt khử mùi vị dâu tây màu hồng phấn trong túi ra xịt một lượt toàn thân từ trên xuống dưới.
Sau khi xịt xong, Kỷ Dung giơ cổ tay lên ngửi ngửi mùi pheromone trên người mình. Hiển nhiên là trong thời gian ngắn, thuốc khử mùi không thể xóa hết mùi pheromone của anh trong không khí. Thế là Kỷ Dung lại giơ bình xịt lên phun một lượt vào không khí.
"Còn mùi nữa không?" Đợi vài giây sau, Kỷ Dung nhỏ giọng hỏi Giang Nguyên, vẻ mặt thấp tha thấp thỏm.
Giang Nguyên khựng người lại, sau đó mới nhận ra Kỷ Dung đang hỏi về pheromone. Vì trước đó cậu tỏ thái độ không thích pheromone của Kỷ Dung, rõ ràng là Kỷ Dung rất để ý đến chuyện này. Tự dưng trong lòng Giang Nguyên cảm thấy một chút vui vẻ khó hiểu.
Giang Nguyên: "Hết rồi."
Phù, Kỷ Dung thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Dung: "Thế thì tốt rồi."
Đoàn người Rick và những người khác nhìn Giang Nguyên và Kỷ Dung như nhìn thấy quỷ.
Má, thằng Alpha Liên Bang này chắc chắn có vấn đề rồi!
Xịt mùi dâu tây? Cái pheromone này mà một thứ mùi dâu tây nho nhỏ che đi nổi à? Ông suýt nữa là khiến mọi người xỉu ngang hết đó!
Một Alpha lại đi sử dụng thứ bình xịt khử mùi kiểu nữ tính mềm mại như vị dâu tây, nhìn cái là biết không phải loại Alpha đàng hoàng, không phải là ông muốn dduj anh bạn đẹp trai đứng cạnh đấy chứ?
5
Còn có anh bạn nhỏ này nữa! Cậu thật sự không ngửi thấy thứ mùi pheromone Alpha đáng sợ vãi linh hồn đang lan tràn trong không khí à? Không dùng mũi nữa thì mang đi quyên góp cho người cần đi!
Mấy người Rick đang định mở mồm combat chợt nhìn thấy người dẫn đoàn bọn họ đến Hoyt lần này, một vị quý tộc hàng đầu trong đế quốc Rick. Nhìn thấy ông ta, cả đám người lặng lẽ xếp hàng nghiêm chỉnh, kính cẩn hành lễ và hô lớn: "Tướng quân!"
Nghe thấy tiếng hô, đám người Liên Bang đồng loạt quay lại.
Giang Nguyên nhìn thấy đối phương, đầu lông mày nhướng lên. Người này trông quen quen ý, mà thôi đến tên cậu cũng không nhớ nổi chắc không phải nhân vật gì quan trọng đâu.
Rick ở khá là xa Hoyt, Basil đưa đám sinh viên này đến đây với tư cách là trưởng đoàn thi đấu, chủ yếu là vì hắn ta tiện đi Bắc Mali thảo luận vấn đề buôn bán vũ khí nên mới nhận lời dẫn đầu lần này.
Thế nhưng không ngờ chuyến đi này lại để hắn ta gặp được hai gương mặt khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đây không phải hai thằng ranh đã hại hắn bị Hứa Dược cười cho thối mũi à? Diệt mất của hắn cả một tiểu đội tinh anh, biến con bài hắn dùng để uy hiếp Hứa Dược thành một trò cười, hại hắn không thể không dùng cánh cổng không gian tháo chạy, chẳng phải chính là hai con kỳ đà giữa đường nhảy ra cản mũi hắn đây sao?
Cứ nghĩ đến đây là lòng đau như cắt.
Kỷ Dung liếc mắt là đã nhận ra tên Đồ Tể Basil Gallup, ánh mắt anh lạnh xuống. Mấy người cùng đội hiển nhiên cũng đều nhận ra Basil - kẻ thù nhiều năm của Liên Bang.
Basil Gallup bước tới, hắn nhạy bén ngửi thấy mùi pheromone Alpha thoảng trong không khí, một loại pheromone đầy áp bức. Hắn khẽ cau mày, giữ vững sự kiêu ngạo của một quý tộc chậm rãi bước tới, cất tiếng nói bằng giọng không mặn không nhạt không cảm xúc.
"Hóa ra là các cậu." Basil liếc nhìn thiếu nhiên đang bất tỉnh, nhướng mày: "Sao, còn bắt nạt một đám sinh viên à?"
Giọng điệu của hắn đầy vẻ khinh thường.
Nghe thấy lời Baril nói, mấy sinh viên đứng đó cũng không ngu ngốc, họ nhận ra ngay là Basil biết hai người Liên Bang này, có vẻ hai người này cũng không phải là sinh viên.
Các sinh viên Rick: Đù! Liên Bang đúng vô liêm sỉ!
"Chúng tôi cũng là sinh viên, chính đám Rick các người đã khiêu khích chúng tôi trước." Cố Bạch nhìn thẳng vào Basil Gallup, không cam lòng nói. Trong lòng anh cũng hơi run sợ, dù gì trước mặt cũng là kẻ có mệnh danh Đồ Tể, sợ hãi một chút là bình thường, nhưng tuyệt đối không được lộ ra vẻ yếu đuối.
Basil không thèm để ý đến Cố Bạch, hắn nhìn Giang Nguyên và Kỷ Dung, nhẹ giọng nói: "Các người là huấn luyện viên của bọn chúng? Ha, cũng không tệ. Các người lợi hại như thế, cũng đủ trình huấn luyện cho bọn chúng rồi."
Dứt lời, ánh mắt hắn trở lên lạnh lùng. Thấy Giang Nguyên mãi không nói gì, hắn nghĩ rằng cậu đang sợ lắm, liên tục cười khẩy: "Sao nào, lần trước thấy cậu có vẻ thích nói chuyện lắm cơ mà. Sao gặp mặt trực tiếp thì lại không dám mở mồm thế?"
Giang Nguyên: "...Chúng ta gặp nhau rồi à?"
Biểu cảm trên mặt Basil Gallup không giữ nổi nữa, thằng ranh này nhất định là cố tình nói thế! Lần trước nó cũng hỏi câu y hệt.
Fuck!
Bình tĩnh, bình tĩnh, vì sự kiêu hãnh của một quý tộc!
Kỷ Dung thấy nụ cười trên khuôn mặt Basil cứng đờ lại thì khóe miệng nhếch lên, bật cười thành tiếng. Lẽ ra anh nên cố gắng nhịn xuống, nhưng khóe miệng không khống chế được cứ nhếch ngày càng cao, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Basil khịt mũi, trừng mắt nhìn Kỷ Dung, sau đó quay sang nói với Giang Nguyên: "Hi vọng lần sau gặp lại cậu còn nói nổi những lời này."
"Chuyện gì xảy ra với sinh viên này vậy?" Basil thản nhiên hỏi một trong số những sinh viên của Rick.
Vài người nhanh chóng kể lại một lần tình huống vừa rồi, cũng không thêm thắt gì nhiều, chỉ là nghe hơi cường điệu.
Basil nhìn Kỷ Dung, lạnh lùng nói: "Cậu là một huấn luyện viên, lại bắt nạt một sinh viên thế này. Cậu..."
Kỷ Dung không đợi Basil nói xong: "Tôi cũng là sinh viên."
Đám người Rick: Mẹ kiếp! Liên Bang đúng vô sỉ luôn, huấn luyện viên giả vờ làm sinh viên?!
Basil quay sang nhìn Giang Nguyên, nhướng mày: "Cậu không định xử lý à?"
Giang Nguyên: "Tôi xử lí cái gì? Tôi cũng là một sinh viên bình thường thôi, lấy tư cách gì xử lí."
Basil tức đến mức khóe miệng co rút luôn! Hắn chưa bao giờ thấy kẻ nào trơ tráo đến thế này. Sinh viên cái lùm má nó chứ! Nếu không phải vì lễ nghi quý tộc không cho phép hắn chống nạnh chửi bới, hắn đã nhảy lên cào vào mặt hai thằng này rồi! Chúng nó nghĩ hắn đã quên mất chuyện gì xảy ra lần trước rồi à? Hai người bọn chúng dũng cảm tiên phong ra sao, giờ lại định giả vờ ngu ngốc với hắn?
1
Lúc này, Hạ Xuyên cùng mấy đồng đội vừa đi thăm thú Hoyt trở về, thấy đám Giang Nguyên vẫn chưa về chỗ nghỉ sắc mặt liền nghiêm nghị lên, nhưng trên môi lại nở nụ cười: "Bảy đứa bay mấy ngày nay đừng để thầy bắt gặp, không vào được TOP3 thầy là người đầu tiên xử lý mấy đứa đấy!"
Vừa dứt lời, Hạ Xuyên liền thấy đám người Rick do Basil cầm đầu. Anh lập tức thu lại vẻ mặt thoải mái của mình, lạnh mặt nhìn đám người Rick, nói với đội Giang Nguyên: "Giờ này còn đứng ở cửa làm gì? Quay về ăn cơm."
Bảy người đồng thanh hô lên: "Vâng, huấn luyện viên!"
Basil đóng băng tại chỗ.
Hai thằng này đúng là thí sinh đến đây dự thi năm nay?
Mẹ nó, đám Liên Bang này trơ tráo đến mức muốn gian lận rồi à?
Cả đám theo Hạ Xuyên và các sĩ quan Liên Bang trở về chỗ ở, họ dùng bữa cùng nhau, sau khi ăn xong, Alfonso đặt dao nĩa trong tay xuống, lấy khăn lau miệng rồi nói cho bọn họ biết về lời mời dự tiệc sinh nhật của Hosea.
Mời bọn họ?
Bọn họ chỉ là một đám nhóc sinh viên, sao thân vương điện hạ lại mời họ?
+
Sau cú sốc ngắn ngủi, đám người trở nên hưng phấn cực kỳ khi được mời đến dự bữa tiệc sinh nhật của một thân vương. Không cần biết là vì sao, nhất định phải đi mở mang tầm mắt.
- -------