Tranh chữ của Công Tôn Chân chính là nhất tuyệt, Cơ Quân Ánh rất hiểu Tiền Diền có ý đồ gì, hắn nói lảng đi: Công Tôn dọn phủ về quê, trong nhà rất loạn, còn mài mực viết chữ gì nữa?
Công Tôn Chân hiện giờ quay về cũng không kịp cúng thất tuần của phụ thân, trong phủ bố trí một linh đường để dao tế, trong lòng rất nôn nóng rất sầu khổ. Nhưng mà y chính là người hay ngại ngùng mặt mềm tâm mỏng, cười nói: Không sao không sao, thư phòng vẫn chưa thu dọn đâu. Cái này coi như trả hai phần cho Tiền Nhị gia.
Tiền Diễn lập tức xoay người đi đến thư phòng của Công Tôn Chân, cười nói: Quá tốt rồi. Tiểu nhân mài mực cho đại nhân.
Công Tôn Thực viết ra câu đối từ trong thơ cổ lại vẽ thêm hai bức hoa cỏ, sau đó bị hoa ngôn xảo ngữ của Tiền Diễn lừa đi mấy tác phẩm tâm đắc lúc trước. Cơ Quân Ánh đứng bên cạnh bất đắc dĩ cười, bên trong nụ cười này phảng phất chứa đựng sự sủng ái dung túng và sự đồng tình với Công Tôn Chân. Cho đến lúc đồ đạc đều ra khỏi tay, Công Tôn Chân mới giật mình cảm thấy cái miệng của Tiền Diễn thật sự rất có năng lực, chiếm lợi không dấu vết. Lúc Tống Liêu hòa đàm nếu phái hắn ra, nhất định người Liêu không phải đối thủ.
Tiền Diễn ở trong thư phòng vơ vét đến buổi chiều, đến tối Công Tôn Chân muốn giữ hai người lại dùng cơm. Cơ Quân Ánh nói: Không cần. Chỗ của ngươi đang lộn xộn không nán lại được. Ôm con của ngươi đến đây, ta kê phương thuốc cho phụ tử các ngươi rồi đi.
Sau khi ở Hình bộ thân thể của Công Tôn Chân vẫn không tốt, luôn phải cần đến thuốc thang để bồi bổ. Công Tôn Sách là khi Trầm Nguyệt Trúc hoài thai mắc phải thể chất hàn tính, quanh năm phải dùng dược thiện tẩm bổ giữ ấm thân thể.
Trong phủ đã thu thập sẵn sàng tất cả mọi thứ, thật sự nên đi rồi. Sau cùng Công Tôn Chân nhất định phải đến phủ Quảng Lăng Quận Vương gặp Triệu Đức Phương. Trước đó trong triều có truyền nhau Triệu Đức Phương điên rồi, Công Tôn Chân không tin, nhân vật thông suốt như vậy, đôi mắt luôn thanh minh rõ ràng. Người ở Biện Lương đều điên hắn cũng sẽ không điên. Hơn nữa tin bệnh của Triệu Đức Phương và chuyện Hoàng đế triệu Công Tôn Sách làm thư đồng trùng lúc, Công Tôn Chân sứt đầu mẻ trán lo liệu cũng chưa quan tâm đến hắn. Khó khăn lắm tranh thủ chút giời gian đi thăm bệnh, đến mấy lần đều bị ngăn lại, y một mình vòng vo mấy vòng ở ngoài phủ Quận Vương, sầu đền mức tóc đã sắp trắng.
Hôm nay Quận Vương phủ cũng đóng cửa từ chối tiếp khách. Công Tôn Chân phát cáu nhưng lại đè nén cơn nóng nảy, tay chống ở khung cửa nhíu mày nói với quản gia: Đi thông truyền một lần nữa, nới với Quận Vương, Công Tôn Chân phải về quê, hôm nay dù thế nào cũng phải gặp hắn. Không gặp được sẽ không đi.
Quản gia đi vào lại đi ra, trả lời: Công Tôn đại nhân, ngài đừng không tin, Quận Vương gia của chúng ta ý thức không mấy rõ ràng, không gặp ngài được đâu.
Công Tôn Chân đẩy cửa ra hùng hổ tiến vào, quản gia không dám thật sự ngăn y, kinh hô ôi chao ôi chao. Người thành thật trở nên bướng bỉnh, thật là không thể ngăn được. Đến cửa hậu viện quản gia quỳ xuống ngăn cản y, nói: Ngài đừng làm khó tiểu nhân, Quận Vương gia chưa gọi gặp mà.
Công Tôn Chân dùng sức đẩy hắn ra, nói: Chẳng phải hắn thần trí không rõ ràng sao? Nói không gặp hay không đều không tính.
Triệu Đức Phương nghiêng người ngủ trên ghế dựa, Công Tôn Chân xua đuổi quản gia rồi trở tay đóng cửa, vẻ mặt chợt trở nên ôn nhu. Gần hai năm không gặp hắn, trong lòng tràn đầy nhớ nhung. Y đi đến bên người Triệu Đức Phương cúi thấp thân mình, ấn ấn cánh tay hắn, khẽ gọi: Quận Vương, Quận Vương…
Triệu Đức Phương bị đánh thức dụi dụi mắt, quay đầu lại nhìn Công Tôn Chân, trong mắt đầu tiên là mờ mịt, sau đó là tìm tòi nghiên cứu, im lặng rất lâu, đột nhiên chỉ tay vào y cười khanh khách.
Công Tôn Chân nhìn cử chỉ xao nhãng và ánh mắt hỗn độn của hắn, trong lòng hồi hộp, trên mặt cứng đờ: Quận Vương…
Triệu Đức Phương cười không ngừng, Công Tôn Chân kinh hãi tột độ, lắc lắc bả vai của hắn: Quận Vương, ngài đừng làm ta sợ. Ngài còn nhận ra ta không?
Triệu Đức Phương gật gật đầu, một tay lau nước mắt do cười mà chảy ra: Nhận ra nhận ra. Trên vành tai của ngươi có lỗ tai, ngươi là đại cô nương mặc nam trang.
Công Tôn Chân quỳ gối bên chân hắn, hoảng sợ mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, dường như muốn tìm chút sơ hở chút thanh tỉnh từ trên mặt của hắn. Nhìn về sau lại đau xót khó kiềm nén, nước mắt liền rơi xuống từng chuỗi từng chuỗi.
Triệu Đức Phương cười nói: Ngươi khóc rồi ngươi khóc rồi. Ngươi quả nhiên là cô nương.
Công Tôn Chân nắm lấy cánh tay của Triệu Đức Phương, tựa sát gương mặt của mình lên, khóc rất thương tâm. Hắn sao lại thật sự điên rồi, một nhân vật chung linh dục tú* như vậy, sao cứ một mực bị bệnh điên, người này chẳng phải xong rồi sao? Ông trời đui mù, không chấp nhận được tiên nhân giáng trần ở thế gian, tìm đủ mọi cách muốn lấy đi hắn hủy hoại hắn.
(*Đất thiêng nảy sinh hiền tài, môi trường tốt sinh ra những nhân vật ưu tú)
Công Tôn Chân vừa khóc vừa nói: Tiểu Bát, Tiểu Bát, ngươi có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng phải bức bản thân thành như vậy? Tại sao bọn họ không cho ta biết ngươi thật sự bị điên? Tiểu Bát ngươi tỉnh tỉnh lại đi. Ta là A Tồn a. Ngươi như vậy, ta còn cảm thấy khó chịu hơn so với chết ngươi có biết không.
Từ khi Triệu Đức Phương bộc lộ thân phận Quận Vương vói y, Công Tôn Chân không còn dám gọi hắn một tiếng Tiểu Bát. Trong mắt Triệu Đức Phương tràn ra chút nhu ý, cầm lọn tóc rũ trên vai của Công Tôn Chân lên, nói: Không khóc không khóc, khóc trôi hết son phấn thì phải làm sao? Bàng đại ca của ngươi sẽ không thích nữa.
Công Tôn Chân càng khóc dữ dằn thương tâm hơn, mãi khóc đến nửa canh giờ, người mệt đến mức hụt hơi hư nhược. Triệu Đức Phương nhíu mày nói: Ngươi rất ồn, ta muốn ngủ. Vừa dứt lời đã nhắm mắt.
Công Tôn Chân lau nước mắt ngượng ngập đứng dậy, cổ tay trì xuống, thì ra chuỗi phật châu hạt đào trong tay bị Triệu Đức Phương nắm lấy một hạt. Y nghĩ nghĩ, cởi phật châu ra đeo lên tay của Triệu Đức Phương, lại đặt lòng bàn tay lên nắm chặt, nói: Phật tổ phù hộ. Tiểu Bát, ngươi sẽ tốt lên, không có bệnh nào Cơ Thái y chữa không khỏi.
Nhưng mà nghĩ đến bệnh của Trầm Nguyệt Trúc chính là bệnh mà Cơ Thái y trị không hết, trong lòng không khỏi sinh ra tuyệt vọng, y lẩm bẩm: Ngươi sẽ tốt, sẽ tốt thôi…
Cũng không biết là an ủi Triệu Đức Phương, hay là đang an ủi chính mình.
Triệu Đức Phương ngồi ngủ, Công Tôn Chân đứng bên cạnh nhìn hắn thật lâu, sau đó xoay người muốn rời đi, nhưng vừa mới đóng cửa lại bước nhanh đến ôm chặt bả vai của hắn. Khi niên thiếu bọn họ thường tựa sát vào nhau, sau đó trưởng thành rồi, không còn nhiều hành động thân mật như vậy nữa. Bây giờ bờ vai tấm lưng của thanh niên trong lòng vẫn gầy mỏng như lúc trước, dường như chưa từng lớn lên.
Công Tôn Chân nói: Sau này mỗi ngày ta sẽ niệm ba lần kinh trước Phật cho ngươi. Tiểu Bát, ngươi nhất định phải khỏe lại, ta sẽ trở về thăm ngươi.
Bàng Tịch ở ngõ nhỏ đợi rất lâu mới đợi được Công Tôn Chân đi. Lúc tiến vào phủ Quận Vương, Triệu Đức Phương còn đang ngủ, quản gia không dám ngăn đón Bàng Tịch, cung kính dâng trà, đứng bên cạnh hầu hạ.
Bàng Tịch nói: Ngươi đi ra ngoài, ta và Quận Vương gia của các ngươi có chuyện cần nói.
Quản gia nói: Quận Vương gia hiện giờ đầu óc không rõ ràng, lúc phát tác còn có thể đả thương người, Bàng đại nhân…
Bàng Tịch nhìn bên mặt của Triệu Đức Phương, cười nói: Sẽ không, chỉ lúc đầu óc thanh tỉnh hắn mới đả thương người. Ngươi đi xuống.
Quản gia bất đắc dĩ lui ra, trong lòng thầm nhủ mỗi một người tới đều là gia, người nào cũng không ngăn được.
Bàng Tịch uống trà trong chén, chờ quản gia đi xa, nói: Trà trong phủ Quận Vương quá cũ rồi, lần tới để Thái hậu hoàng tỷ của ngươi thưởng cho ngươi chút trà xuân Long Tĩnh.
Triệu Đức Phương nhắm mắt không chút động tĩnh. Bàng Tịch cười nói: Còn giả vờ? Vừa nãy hù Tồn Tu không nhẹ phải không? Ta thấy lúc đi ra bước chân của hắn đều hư nhược. Đáng tiếc a, ngươi gạt được người trong thiên hạ, không gạt được ta. Tại sao không mở mắt? Sợ lộ sơ hở?
Triệu Đức Phương vẫn bất động.
Bàng Tịch buông chén trà, nói: Được. Ta nói của ta, ngươi nghe là được. Lúc ta ở đại lao Hình bộ, đa tạ ngươi bảo vệ tính mạng ba đứa con của ta. Để báo đáp, ta đảm bảo ngươi ba năm bình an vô sự. Sau ba năm ta không quản nữa, chỉ xem xem ngươi có thể hù được hoàng tẩu của ngươi hay không. Hay là Tiểu Bát, thu hồi đủ loại tâm kế của ngươi. Chúng ta vẫn như ngày xưa vậy. Ngươi vui chơi, khúc thủy lưu thương phong hoa tuyết nguyệt, sống cuộc đời thanh nhã của ngươi. Ta bảo hộ ngươi một đời an ổn, chẳng lẽ không tốt sao? Lẽ nào muốn đấu với ta một trận trên triều đình?
Triệu Đức Phương giống như thật sự đang ngủ, lông mi không hề run một chút nào. Bàng Tịch nhìn hắn, thở một hơi thật dài: Được rồi. Vậy cứ thế đi.
Lúc đứng lên thoáng nhìn thấy chuỗi phật châu hắn đeo trên tay, phật châu này được Công Tôn Chân lần vài năm, đã trở nên đỏ. Bàng Tịch nhận ra nó. Khóe miệng nhếch cười, đi lên muốn lấy xuống. Tay của Triệu Đức Phương vô thức siết chặt, trong nháy mắt lại buông ra.
Bàng Tịch chậm rãi nói: Trên đời này chỉ có trái tim của hai người là không giống người thường. Một là thất khiếu linh lung, một là hoa sen trước Phật. Thất khiếu linh lung là ngươi, hoa sen trước Phật là hắn. Ngươi không thích hợp mang cái này.
Nói xong thu lại phật châu bỏ vào trong ngực, hắn cười cười với Triệu Đức Phương rồi đi. Triệu Đức Phương mở mắt, sờ sờ cổ tay trống không, trên mặt có chút thần sắc căm phẫn u ám. Ngày hôm nay Quận Vương phủ thật náo nhiệt, chỉ qua chốc lát, Cơ Quân Ánh lại tới.
Triệu Đức Phương nói: Ngươi chuẩn bị một chút, thay ta đến biên quan bồi dưỡng thế lực. Ta và Bàng Tịch, từ giờ bắt đầu rồi…