• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất thình lình, Ôn Miên bị chuông cửa đánh thức, ký ức cuối cùng còn sót lại về tối hôm qua của cô là bồi hồi ở sofa chỗ phòng khách. Lúc mở to mắt, những tia nắng đầu tiên của buổi sớm chiếu lên nửa bên má của cô, rất ấm áp.

Người nào đó đưa mắt nhìn đồng hồ báo thức, hỏng rồi, đã 7h, cô ngủ rất sâu, còn chưa kịp gọi Vire rời giường, chuẩnDiễღnđànLêQღuýĐôn bị điểm tâm!

Ôn Miên xuống giường đi dép lê ra cửa, đứng ngoài cửa chính là một thân hào quang chói lọi của Thi Thiến Nhu, cũng không biết có phải do cô đa nghi hay không, hôm nay Thi tiểu thư mặc một chiếc áo màu xanh ngọc, đoan trang tao nhã, còn đeo thêm đồ trang sức trang nhã.

"Chào cô Thi."

So ra, Ôn Miên biết bộ dáng lúc này của cô vô cùng tệ.

Thi Thiến Nhu cười nhẹ, ánh mắt xinh đẹp lại trở nên âm u.

Cô gái này thực không tự nghĩ xem bộ dáng của mình hư hỏng đến mức nào sao, mái tóc Ôn Miên xõa tung, vô cùng nhếch nhác, vạt áo thì bị mở ra, trên ngực có mấy dấu hôn vô cùng thê thảm, còn có dấu răng.

Nếu như Thi Thiến Nhu không nhìn lầm, chiếc áo trên người Ôn Miên là kiểu nam, cô ta đang mặc quần áo của Cù Thừa Sâm sao.

"Cô Ôn, tôi tới đón Vire."

Ôn Miên bất giác ngừng một chút, đang nghĩ xem phải trả lời thế nào, anh bạn nhỏ chạy từ trong toilet ra, vừa rửa xong đôi tay nhỏ bé của mình, Cù Thừa Sâm đi sát phía sau chăm sóc nó.

Ôn Miên như trút được gánh nặng, có vị huấn luyện viên ma quỷ luôn kiên trì nghe theo tiếng còi trong quân đội mà rời giường ở đây, cô còn bận tâm cái gì chứ.

Thi Thiến Nhu nhìn trung tá Cù trước nhất, sắc mặt không khỏi khẽ biến, sững sờ tại chỗ, Ôn Miên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cù Thừa Sâm ở trần, trên mặt, trước ngực đều có dấu móng tay của cô, dưới ánh mặt trời buổi sớm, những khối cơ bắp càng trở nên nổi bật.

"Chờ Vire ăn xong điểm tâm đã, còn sữa nữa, đi đi." Anh chỉ vào tên nhóc phá phách mắt xanh nào đấy, ý bảo nó phải nghe theo mệnh lệnh, uống hết sữa.

Sau đó, DiễღnđànLêQღuýĐôntrung tá Cù thấp giọng nói: "Mời vào."

Ôn Miên nghiêng đầu, không lên tiếng, học bộ dáng làm sếp chỉ chỉ vào ngực của người đàn ông này, anh hiểu được, nhướng mi, trờ về tìm áo mặc vào.

Thi Thiến Nhu vốn định chờ ở ngoài cửa, nhưng trong lòng cô cũng muốn nhìn xem một lần, căn nhà của người đàn ông này và vợ của anh có dạng gì.

Cô gái đi tới, ngắm nhìn bốn phía, lọt vào tầm mắt đều là những vật trang trí với những gam màu ấm áp.

Ôn Miên rửa mặt chải đầu xong, lúc đi ra thấy cô ta đang nói chuyện với Cù Thừa Sâm, giọng nói của hai người cũng không lớn, cô không có cách nào nghe rõ được cuộc đối thoại của bọn họ.

"Em không nghĩ đến, thì ra khi thật sự đối mặt với tất cả chuyện này lại đau khổ như vậy." Thi Thiến Nhu trầm mặc nửa ngày, lông mày chau lại, thanh âm hơi trầm: "Nếu em cũng có được một gia đình như vậy, có lẽ, cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ."

Trung tá Cù không nâng mí mắt, đáp lại cô một câu: "Anh đã có được thứ mà mình muốn nhất trên đời này."

Thi Thiến Nhu ngơ ngác đứng đó, cô hiểu rõ một khi người đàn ông này đã nhận định một con đường thì sẽ đi đến cùng, chỉ là, muốn cô phải hoàn toàn bỏ cuộc, cô lại không cách nào làm được.

Vire ngồi bên cạnh ngoan ngoãn ăn bánh bao, còn uống một ngụm sữa lớn, dùng giọng điệu trong trẻo của trẻ con hỏi: "Dì à, nhà của cô Ôn chơi rất vui, sau này con đến chơi nữa được không?"

Thi Thiến Nhu không trả lời vấn đề của anh bạn nhỏ, chỉ cười nhạt, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.

Cù Thừa Sâm thấy vợ bước ra, không ngại đang ở trước mặt mọi người kề tai cô nói nhỏ: "Em mặc cái áo này rất đẹp, tặng em luôn đó."

Ôn Miên trừng mắt liếc sếp một cái, Thi Thiến Nhu đương nhiên là nghe được lời thì thầm của bọn họ, vô cùng chán nản kéo tay Vire, thằng bé lau miệng xong, DiễღnđànLêQღuýĐônnhận lấy túi xách từ tay Cù Thừa Sâm.

"Cô Ôn, chú, con đi trước đây, lần sau con muốn tới nữa."

"Đi đi, sau này dẫn con đến đây chơi nữa, để chú dạy Quân Thể Quyền cho con."

Hai vợi chồng rốt cuộc cũng tiễn được đứa nhóc này đi, Ôn Miên ra vẻ đăm chiêu, kéo kéo cái áo sơ mi trắng trên người: "Sao em lại mặc áo của anh?"

Trung tá ra vẻ kinh ngạc: "Tối hôm qua không phải em ngủ chung với anh sao?"

Ôn Miên nghe vậy mới lờ mờ nhớ lại, ngủ đến nửa đêm thì bị người đàn ông này đánh thức, hai người lén lút chạy tới sofa trong phòng khách, tiếp theo đó là kịch liệt đè cô xuống dưới thân, hung hăng xé quần áo của cô, cô kìm lòng không được cũng lắc nhẹ theo từng động tác của anh, từng trận khoái cảm cắn nuốt cô, đưa cô lên đỉnh.

Sau đó vì quá mệt, Ôn Miên khoác đại một cái áo của trung tá vào người, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Cù Thừa Sâm sắp phải về bộ đội, buổi tối còn phải đến thăm ba mẹ và Nghiêm Di, lúc này, anh cũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ khác.

Trung tá vừa có ý nghĩ xấu, chợt khi thấy cô gái này quay đầu nói: "Thiếu chút nữa thì quên mất, có thứ này muốn đưa cho sếp."

Nói xong, Ôn Miên chạy nhanh về phòng ngủ, mở ngăn kéo của cái tủ đầu giường, lấy món quà ra đưa cho anh.

Cù Thừa Sâm vừa cầm lên, thầm thấy giật mình, một cái túi bằng tơ vàng thêu hoa, đúng là giống y tấm bùa hộ mệnh mà anh từng nhặt được.

"Em đặc biệt lên ngôi miếu cũ đó để cầu đó." Ôn Miên chủ động chui vào ngực anh, nghiêm túc nói: "Không phải anh đã từng nói, bùa hộ DiễღnđànLêQღuýĐônmệnh của em mang đến vận may cho Ôn Tinh sao, anh ấy chưa chết."

Cho nên, cô mới thành tâm thành ý, đi cầu một cái về cho sếp, chỉ mong mỗi lần anh ra cửa, đều có thể bình an trở về nhà.

Một dòng nước ấm chảy vào lòng Cù Thừa Sâm, nhưng trên mặt lại như không hề tỉnh ngộ, hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười mê hoặc lòng người, "Em sợ anh ăn dấm chua với anh của em?"

Ôn Miên lười phản ứng lại, ôm anh cọ cọ, tìm được một vị trí thích hợp, nhắm mắt lại.

Hiện giờ cô cũng đã lần mò ra được chút manh mối, biểu hiện trong hai ngày nay của anh rất khác lạ, rõ ràng là có mục đích, nhưng cô cũng không muốn vạch trần, chỉ cần anh có thể hiểu được lòng cô.

Trung tá Cù mở tấm bùa hộ mệnh ra, tấm hình bên trong này vốn thuộc về Ôn Tinh, anh đã từng khen ngợi tạo dáng này đáng yêu, giờ xem như trở thành vật sở hữu của mình rồi đúng không?

Đưa mắt lặng lẽ nhìn cô, kỳ thật suy nghĩ của cô gái này anh đều biết, chỉ là anh cũng không biết làm thể nào để an ủi. Ôn Miên là vợ anh, là vợ của bộ đội, nhưng cũng không có nghĩa là cô nên quen với việc sinh ly tử biệt.

Ôn Miên kiễng chân, tự mình đeo bùa hộ mệnh vào cho trung tá, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người nào đó nhẹ nhàng ôm vào lòng, đầu tiên là anh nhẹ nhàng hôn, dịu dàng tê dại, khiến cho mất đi sự tự chủ, giọt lệ trong suốt từ khóe mắt chảy ra. Sau đó, người đàn ông ngang ngược cạy mở phòng tuyến của cô, cắn đầu lưỡi của cô, hôn cô đến thần hồn điên đảo.

Cù Thừa Sâm bật cười, đương nhiên anh sẽ không phụ bạc ý tốt của cô, thừa dịp này cởi luôn cái áo sơ mi của mình trên người đối phương xuống.

Bên trong Ôn Miên chỉ mặc một cái áo lót, bởi vậy, nhất thời bị lộ ra một mảng da thịt lớn, rơi thẳng vào đáy mắt người đàn ông, đồng tử của anh co lại.

Cô nhóc cuống quít muốn chạy trốn khỏi người này, nhưng chưa chạy được bao xa, đã bị một cách tay của trung tá kéo lại vào trong ngực.

"Giải phóng quân không thể lấy một cây kim một sợi chỉ của quần chúng nhân dân." Vẻ mặt Cù Thừa Sâm vẫn lạnh nhạt như cũ, đứng đắn nói: "Để báo đáp lại, anh chỉ có thể hiến thân cho em."

"Không, không em không cần....."

"Giờ em cứ kêu đi, không cần sợ có ai nghe thấy, đúng không?"

Ôn Miên bỗng thấy hoảng loạn, cô không hề cóDiễღnđànLêQღuýĐôn đường sống nào để phản kháng, hơn nửa thân người đã bị lộ ra bên ngoài, cộng thêm buổi sáng là thời điểm trạng thái tinh thần của đàn ông phấn khởi nhất, cuối cùng cũng chỉ có thể buông tay chịu trói, bị trung tá tiên sinh bắt lấy, vác về phòng ngủ.

(Tắt đèn, tắt đèn, tắt đèn...............)

Trong phòng ngủ, từng trận tiếng rên qua đi, chỉ còn tiếng thở dốc vững vàng, anh hơi cúi mắt nhìn cô, chỉ thấy Ôn Miên dựa đầu vào ngực mình, giống một chú cừu non ngủ say dưới ánh mặt trời, trận lăn lộn vừa rồi khiến cô bé này mệt nhọc quá rồi.

Cù Thừa Sâm cúi đầu cười, anh nghĩ lúc này đây cô nhóc này mới hiểu được hết tâm ý của anh, cô sao có thể không phải là tình cảm chân thành của anh được chứ.

Con người khi còn sống, nếu có thế tìm được một người vợ hiểu bạn, thông cảm cho bạn, ủng hộ bạn như vậy, vậy thì cô ấy tất nhiên là người tốt nhất, sao anh có thể từ bỏ cho được.

*****

Trong những nhiệm vụ mà bộ đội đặc chủng Hoa Dao phải chấp hành, khu Tam Giác Vàng chính là một khách hàng quen thuộc của chúng nó, đó là một khu rừng mưa ẩm ướt, sâu thẳm lại ngột ngạt, núi non trùng điệp, giao thông không hề thuận tiện, các lực lượng vũ trang đều tụ tập tại đây, là nơi hỗn loạn nhất của khu vực Đông Nam Á, cũng là nơi bị trùm thuốc phiện chiếm giữ.

Bên cạnh một con sông nằm sâu trong núi cao rừng rậm, Cù Thừa Sâm dẫn dắt một tiểu đội, bước từng bước giẫm lên lá khô, còn có những mảng bùn lầy, những con côn trùng to đến kinh người, nhắm thẳng đến đám người để hút máu.

Những thứ càng đẹp đẽ thì càng nguy hiểm, khu rừng nhiệt đới xanh tươi này, chính là minh họa chính xác nhất cho đạo lý này.

"Từ lúc này phải giữ vững đội hình....... Tiểu Đao, cậu đang làm cái gì thế?"

Mi mắt của đội trưởng Cù nhíu chặt lại, nắm chặt lưỡi dao trong tay, sau lưng là khu rừng đen tối vô tận, trong nháy mắt khiến cho lòng người rung động, Tiểu Đao trợn mắt nhìn.

"Đội trưởng của chúng ta thật đẹp trai......"

A Tường suýt nữa thì ngã sấp xuống,"Tiểu Đao à, lúc này cậu còn có thể gặp được thứ còn đẹp hơn."

Đơn giản là vì nhiệm vụ lần này rất đặc biệt, DiễღnđànLêQღuýĐônmột năm có thể làm được hai lần thì chỉ có thể nói vận khí của cậu quá kém.

Trung tá thật sự là đã khuất phục đám lính đặc chủng gà mờ này của anh, Tiểu Đao là một hạt giống tốt, cũng đã trải qua không ít huấn luyện thực chiến, chỉ là cho đến bây giờ cậu ta còn chưa tham gia nhiệm vụ ở biên giới bao giờ, đây cũng là một chuyện lớn mà cậu ta cần phải trải qua.

Tâm tình của mọi người đều vô cùng rối rắm, vừa phấn chấn lại vừa lo lắng, bởi vì đây là nhiệm vụ quân sự tuyệt mật, Cù Thừa Sâm không có cách nào để nói rõ tình huống với bọn họ, trước khi bọn họ đi phải giữ bí mật, sau khi trở về vẫn không được công khai.

"Đến lúc nào rồi mà còn phân tâm? Lúc trở về viết kiểm điểm cho tôi."

Tiểu Đao thường cho rằng, phần lớn những lần nhìn thấy đội trưởng, hoặc gọi là huấn luyện viên, trên mặt của anh luôn treo một ánh mắt ý vị sâu xa, hẳn là người tài ba nhất trong những người lớn lên dưới lá cờ đỏ trong quân đội mà mình từng thấy.

Nhưng giờ phút này, khí thế của Cù Thừa Sâm lại bị phóng đại đến vô cùng rồi.

Trong khu rừng tậm còn có rất nhiều mối nguy hiểm không thể biết trước, ngoại trừ kẻ địch, còn có bệnh sốt rét, trùng độc, khí độc......

Nhưng mà giờ phút này, bọn họ đơn giản chỉ cần tin tưởng vào đội trưởng, tin tưởng anh là người quân nhân đội trời đạp đất, là tiếng sấm vang rền giữa trời xuân, là cơn lũ cuồn cuộn ngập trời của mùa hạ, cũng là trận bão tuyết kinh động đất trời của mùa đông.

Cỏ khô trên đất có dấu vết bị thay đổi, Cù Thừa Sâm đưa tay ra hiệu, "Đây là một vị trí mai phục rất tốt."

Mỗi một người đều bắt đầu tìm vị trí ẩn núp và thích hợp để bắn súng cho mình, đội trưởng Cù khom lưng, cẩn thận tiêu sái đi qua lấy một nhánh cây mở những phiến lá này lên, sau khi đến gần, quả thực tìm được một sợi dây vừa dài vừa thô đang được căng ra.

Cù Thừa Sâm biết cái bẫy này là của đám người muốn ngăn cản bọn họ đuổi theo tên giữ con chíp, mà nhiệm vụ của tiểu đội bọn họ là quét sạch đáp người trợ giúp này.

"Mẹ nó, những người này còn rất có sáng kiến." Đại Khất vừa nói vừa định tháo cạm bẫy ra, Chuột ở phía sau nghe được động tĩnh: "DiễღnđànLêQღuýĐônKhoan, còn có mai phục!"

"Ẩn nấp! Cẩn thận những tên súng bắn tỉa!"

Quân số của kẻ địch nhiều hơn vài lần so với bọn họ, chuyện này vượt xa dự tính của đại đội bọn họ, trong lòng Cù Thừa Sâm có dự cảm không tôt, mà dự cảm của anh luôn rất chuẩn.

Nhưng trước mắt không phải là lúc để buồn chán, anh tập trung tinh thần, như một con ưng nhìn chằm chằm con mồi, dưới tình huống có được tầm nhìn ưu thế, chuẩn xác tìm được góc chết (nơi đạn pháo bắn không tới) để ngắm bắn, nội trong ba phút đã giài quyết được hơn phân nửa mục tiêu, xử lý được hai tên đánh lén đang tập kích.

"A Tường!"

Không biết là ai hô lên một tiếng, trong lòng của tất cả mọi người đều run lên!

A Tường thiếu chút thì trúng đạn, cả người giống như chim bị gãy cánh, ngã khỏi triền núi.

Cù Thừa Sâm thầm mắng: "Che cho tôi!"

Anh dựa vào điều kiện cho phép, thả người nâng súng, gần như là nhắm mắt nổ đại một loạt súng, bắn trúng một tên đang giơ súng chuẩn bị tập kích A Tường.

Đến khi giải quyết hoàn toàn đám người này xong, các đội viên nhanh chóng chạy đi tìm A Tường, chỉ thấy nửa người cậu ta đầy máu, đám người Đại Khuất vây quanh vừa cấp cứu, vừa không ngừng nói với cậu ta: "A Tường, cậu không sao chứ? Cậu cố chịu đựng!"

A Tường suy yếu gật gật đầu, sau lưng cậu ta đã bị một nhánh cây đâm vào, may là không bị thương đến bộ phận quan trọng, tạm thời băng bó khẩn cấp để cầm máu.

A Tường nhìn về phía Cù Thừa Sâm, hai người đã hợp tác với nhau không chỉ hai năm, đội trưởng hiểu rõ cậu muốn nói cái gì, lấy máy truyền tin ra liên lạc với tổng bộ, sau đó nói với bọn Đại Khuất: "Để những đồ dùng cứu thươngDiễღnđànLêQღuýĐôn lại đây, cả súng nữa, cái gì cần đều để lại cho cậu ta, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát."

Lời nói của anh giống như một quả bom nổ tung trái tim của mọi người, Tiểu Đao như không nghe thấy mệnh lệnh của đội trưởng: "Đội trưởng..... Chúng ta không nên để một mình A Tường ở lại đây, lỡ như....."

Thần kinh của Cù Thừa Sâm âm ỷ đau, con ngươi của anh âm u mà bình tĩnh, giống như một con sói cao ngạo: "Là binh lính của tôi, thì phải đặt lời nói của tôi vào trong lòng! Trước khi xuất phát tôi đã nói cái gì?"

Cho phép chết, nhưng không cho phép thất bại.

Bọn họ không có vũ khí sát thương ở quy mô lớn, cũng không có đội cứu thương hoàn thiện, bọn họ chỉ có một cái mạng này.

"Em muốn ở lại với A Tường! Đội trưởng, tôi biết nhiệm vụ này quan trọng đến mức nào đối với chúng ta, nhưng cậu ấy là phụ tá của anh, là chiến hữu, anh em của chúng ta! Em muốn cậu ấy sống! Em muốn bảo vệ mạng của cậu ấy!"

Vừa dứt lời, A Tường đã dùng chút khí lực cuối cùng, hét vào mặt cậu ta: "Cút! Con mẹ nó cút xa cho tôi! Ông đây...Ông đây không có người anh em như cậu

Đại Khuất và Chuột quay mặt nhìn nhau, còn lại đám người Đại Bằng cũng trầm mặc, ai không muốn cứu chiến hữu, nhưng lúc này cũng không phải lúc để do dự.

"Tôi không đoán được là cậu còn ngây thơ như vậy... Còn muốn nghe lời nói thật?" Đội trưởng của bọn họ nở nụ cười, khinh miệt mà lại lạnh như băng, "Hôm nay tôi đã dẫn nhóm các cậu đến đây, thì không thể bảo đảm tất cả các cậu đều có thể sống sót trở về."

Ngoại trừ Tiểu Đao, những người khác thậm chí còn không hề thấy kinh ngạc, bọn họ không sợ hãi, đi theo vị đội trưởng bất cận nhân tình (không hợp tình người) nhưng đáng tin cậy hơn bất kỳ ai này, bọn họ lại càng không sợ hãi!

"Đội trưởng...... Không sao...... Tôi sẽ ở nơi an toàn chờ cứu viện tới." A Tường như là không nhìn thấy sự căm phẫn của Tiểu Đao.

Trong lòng Cù Thừa Sâm rất rõ tình cảnh của từng người bọn họ.

Anh cũng đã từng tiến lên từ con đường này, vành mắt ửng hồng này, nước mắt nóng bỏng này, chỉ là bọn họ chưa từng nhìn thấy thôi.

Bọn họ là quân nhân của tổ quốc, nhưng cũng là người, thậm chí còn có thể xem như là những đứa trẻ chưa trưởng thành, chỉ mới bước qua tuổi 20, chưa từng yêu đương, chưa lập gia đình.....

Ai nghĩ được sẽ phải chết trong một trận ám chiến (những nhiệm vụ mật không được công khai) không được ghi nhận công lao như thế.

Nhưng anh là đội trưởng, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt như thế: "A Tường, ráng chịu đựng, chờ đội trưởng đưa cậu về nhà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK