"Nói đi, có chuyện gì?"
Hai người ngồi đối diện, trước mặt mỗi người có một chén trà.
Cảnh sát Trương gõ gõ bàn, nói: "Có thể khiến cô tiêu tiền, không dễ dàng."
Tất nhiên Biệt Lý sẽ không đồng ý lời nói này, sao cô lại không tiêu tiền chứ, gần đây cô còn chi ra một khoản lớn đó, trọn bộ đề thi tuyển sinh đại học trong năm năm và đề mô phỏng trong ba năm.
Nhưng dù sao cũng cần nhờ người làm việc, Biệt Lý cười ha hả nhận đánh giá, vẻ mặt hớn hở hỏi: "Giải quyết xong án tử rồi sao?"
Cảnh sát Trương nhấp một ngụm trà, khẽ gật đầu, vụ án Tống Linh bị giết, sau khi bỏ qua chút chuyện thần quái trong đó thì thật ra cũng không khó tra.
Biệt Lý tò mò hỏi: "Là Vương Đồng làm đúng không?"
Cảnh sát Trương sửng sốt.
Tâm tư Vương Đồng nhạy cảm, luôn cảm thấy Lý San xem thường cô ta, coi cô ta là tay sai, sau khi quỷ hồn của Đỗ Chi Tình tìm đến bọn họ, Vương Đồng càng cho rằng tất cả những thứ này đều là do Lý San làm hại.
Tuy cô ta không thể cũng không dám làm gì Lý San, nhưng cô ta lại nghĩ tới một kế hoạch khác, bên ngoài tuyệt đối không nhìn ra sơ hở gì.
Cô ta biết mặc dù Tống Linh vẫn nghe lời Lý San, nhưng sự ghen ghét Lý San cũng tuyệt đối không ít, cho nên, lừa Tống Linh thực hiện một ván cờ.
Vương Đồng cài chuông báo cho điện thoại của mình, giả giọng Đỗ Chi Tình, khi tiếng chuông vang lên lúc nửa đêm, Tống Linh xuống giường, giả vờ bị Đỗ Chi Tình gọi hồn, tự mình kê ghế chậm rãi trèo lên cửa sổ, sau khi trèo lên, xoay người nhìn Lý San trong phòng rồi nở nụ cười. Sau đó, nhảy xuống.
Trên thực tế, vị trí hơn một mét ngoài ban công là hộp điều hòa của tầng dưới, vóc dáng Tống Linh nhỏ nhắn, đứng trên đó cũng rất vững, trước đó khi hai người diễn tập chưa từng xảy ra vấn đề gì, điều này khiến Tống Linh càng thêm yên tâm.
Dựa theo ước định, sau khi cô ấy đứng lên hộp điều hòa sẽ hét to một tiếng, Vương Đồng sẽ đến kéo cô ấy lên, sau đó cô ấy lại giả vờ mình không biết cái gì, nói tất cả đều do Đỗ Chi Tình làm rồi lấy việc này ra dọa Lý San.
Nhưng mà tối hôm đó, nửa kế hoạch phía trước đều tiến hành rất tốt, sau khi Tống Linh trượt xuống đứng lên hộp điều hòa còn đang mừng thầm thì mọi chuyện thay đổi, tiếng thét chói tai của cô ấy biến thành tiếng thét thật sự.
Vương Đồng nhanh chóng đứng dậy chạy đến ban công, vừa gọi vừa thu hồi điện thoại của mình, khi chuẩn bị trở về phòng thì nhìn thấy tay Tống Linh bám trên bệ cửa.
Tống Linh trượt chân, còn chưa đứng lên mà vẫn dùng tay vịn vào cửa sổ, nghĩ mình có thể ổn định.
Vương Đồng đứng bên cửa sổ kéo tay cô ấy, khi Tống Linh còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã đẩy ra, Tống Linh nhất thời không phản ứng lại, thét chói tai rơi xuống đất. Vương Đồng mất hồn mất vía trở về phòng bật đèn, đi xuống lầu tìm giáo viên trông coi ký túc xá, Lý San thờ ờ xuống giường, bất an đi theo.
Tống Linh chỉ nghĩ đến việc Vương Đồng cũng ghen ghét Lý San giống cô ấy, lại không biết Vương Đồng ghen ghét Lý San đồng thời cũng coi thường bản thân, cũng coi thường Tống Linh là bạch liên hoa* giả vờ thông minh tốt bụng.
*Bạch liên hoa: bông sen trắng – là kiểu người vẻ ngoài thì thể hiện ra là mình vô cùng ngây thơ, trong sáng nhưng thực chất suy nghĩ bên trong và tâm cơ của họ lại rất giả tạo và độc ác.
Vỏ chuối trên hộp điều hòa là do cô ta lấy khi vứt rác, thừa dịp trời tối ném lên hộp điều hòa.
Cảnh tối lửa tắt đèn, Tống Linh không nhìn thấy gì, cứ như vậy trượt xuống, đầu đập vào bồn hoa bên cạnh, dấu tay trên áo ngủ là do dùng máu tạo ra trước đó.
Mọi người nhìn thấy dấu tay kia đều tưởng do quỷ hồn làm.
Vương Đồng lao ra đầu tiên, nhặt vỏ chuối kia trong bồn hoa ném vào xe rác, bảy giờ sáng hôm sau xe rác đã được lái đi.
Lúc đầu Vương Đồng còn không chịu thừa nhận, sau khi có người làm chứng nhìn thấy quá trình diễn tập của hai người thì lại sửa miệng nói mình chỉ muốn hù dọa bạn cùng phòng, không nghĩ tới Tống Linh sẽ xui xẻo ngã xuống như vậy, thẳng đến khi tiếng chuông đã bị xóa trong điện thoại Vương Đồng được khôi phục, vân tay trên mu bàn tay Tống Linh cũng tương xứng với vân tay của Vương Đồng, Vương Đồng mới nhận tội.
Cảnh sát Trương từng xử lý không ít án tử, nhưng giống như vậy thì đúng là lần đầu tiên, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.
Biệt Lý thấy anh ta không thể nói, cũng không hỏi tiếp, ho khan một tiếng, hơi xấu hổ nói: "Thật ra tôi đến đây là có việc nhờ anh giúp."
Cảnh sát Trương lấy lại tinh thần: "Cô nói đi."
Biệt Lý nói: "Tôi muốn nhờ anh tra giúp tôi một án tử hơn ba mươi năm trước, giúp tôi tìm một người."
Cảnh sát Trương nhíu mày, nói: "Ba mươi mấy năm trước, lâu như vậy, chỉ sợ không dễ tra."
Biệt Lý cũng từng nghĩ đến, biết đâu Song Song thật sự không phải tự sát, nhưng chuyện ba mươi năm trước, chỉ sợ chứng cứ có thể lưu lại đến bây giờ đã sớm không còn, năm đó khoa học kỹ thuật cũng không phát triển như ngày nay, có thể rất nhiều thứ không có cách nào tra được.
Cho nên cô cũng không quá thất vọng, nói ra thỉnh cầu tiếp theo: "Không sao, nếu thực sự không dễ tra thì anh tìm một người giúp tôi, cha của Lý San, Lý Kiến Quân, anh biết không?"
Cảnh sát Trương nghi hoặc gật đầu, không nhiều người ở Nam Kinh biết Lý Kiến Quân, nhưng chắc chắn cũng không ít, ông ta mới trở về mấy năm trước, nghe nói quê ở Nam Kinh, ra bên ngoài kiếm tiền phát tài, trở về xây dựng quê hương.
Nhưng bình thường người này rất khiêm tốn, chưa bao giờ tham gia bất cứ tin tức nào, cũng không lấy bản thân ra tuyên truyền, gia đình sống ở vùng ngoại thành, bản thân ông ta bình thường gần như đều ở lại công ty, nghe nhân viên nói người này rất chăm chỉ, ăn ngủ đều ở công ty, nhưng bình thường rất ít khi nhìn thấy người. Là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết.
Biệt Lý vui vẻ, nói: "Gần đây, Lý Kiến Quân bỗng nhiên điều tra nhà tôi có ma quỷ hay không."
Tay cảnh sát Trương run lên một chút, biệt thự quỷ ám của khu Lệ Thủy chính là một trong những chuyện phiếm kinh điển của Nam Kinh, người hơi để ý một chút thì đều biết.
Biệt Lý thu hồi ý cười trên mặt: "Nhà tôi quả thật bị quỷ ám, quỷ sống bên trong từng là chủ nhà, tên Song Song, cô ấy đã không còn nhớ mình họ gì, nhưng cô ấy nhớ rõ mình có một vị hôn phu, dựa theo tin đồn nghe được, Song Song chết vì treo cổ, tôi muốn giúp cô ấy tìm vị hôn phu, xem người đó là ai."
Hai chuyện này nhìn thì có vẻ không có một chút quan hệ, chỉ có một chút liên quan, chính là quỷ.
Lý Kiến Quân là một thương nhân vùng khác, vô duyên vô cớ, bỗng nhiên đi tìm một con quỷ, hình như có chút nói không rõ.
Nhưng nếu nói ông ta có quan hệ với Song Song kia thì cũng có một chút gượng ép.
Biệt Lý cầm ly bằng hai tay, nói: "Tôi lấy trà thay rượu, kính anh. Cảnh sát Trương, chuyện này rất quan trọng với tôi, có thể tra được thì tốt, không tra được cũng không sao."
Cô uống một hớp lớn, lấy một lá bùa bình an từ trong túi ra đưa qua: "Bùa bình an, tính chất công việc của anh như vậy, sẽ có tác dụng."
Cảnh sát Trương vừa muốn từ chối, Biệt Lý đã nói: "Đây không tính là tặng lễ, cái này gọi là món quà nhỏ giữa bạn bè, một lá bùa mà thôi, không đáng tiền, chỉ là chút tấm lòng, anh sẽ không từ chối chứ? Tôi là đỗ nghèo khỉ, không có gì khác đâu."
Nói đến mức này, cảnh sát Trương đành phải nhận, phù chú của Biệt Lý có uy lực thế nào anh ta đã được chứng kiến, thứ này còn đáng giá hơn cái khác.
Khi Biệt Lý trở lại trường học đã thấy Văn Khúc vẻ mặt lạnh lẽo đứng ở cổng trường, bên cạnh còn có mấy em gái vây xem.
Biệt Lý đảo tròng mắt, không hiểu sao lại thấy chột dạ, cũng không dám nhìn anh, vội vàng chạy vào trường học.
Văn Khúc xụ mặt: "Đứng lại."
Biệt Lý nuốt nuốt nước miếng, lộ ra một nụ cười lấy lòng, chân chó không chịu được.
"Ồ, thầy Văn, có chuyện gì vậy?"
Không nhìn thấy.
Văn Khúc đi tới, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: "Đi đâu?"
Biệt Lý xoa xoa tay: "Đi ra ngoài đi dạo."
Văn Khúc lôi kéo Biệt Lý rời khỏi tầm mắt của đám người vây xem, vẻ mặt không vui, hỏi: "Đi tìm cảnh sát Trương?"
Biệt Lý trợn to hai mắt: "Cái này anh cũng biết? Ông lớn tính toán như thần nha!"
Đáng tiếc vỗ mông ngựa không đúng chỗ, thiếu chút nữa đánh ngựa đến mức phun ra một búng máu.
Văn Khúc cắn răng, căng quai hàm, hỏi: "Cô, có phải cô thích anh ta không?"
"Hả?" Biệt Lý sửng sốt, sau đó nheo mắt, bật cười nói: "Nói bậy bạ gì đó, bọn tôi là tình bạn cách mạng, anh đừng suy nghĩ nhiều."
Văn Khúc lại nhìn thoáng qua tay cô, sau đó hừ một tiếng.
Hiện tại mỗi ngày anh đều nghi thần nghi quỷ, sợ Biệt Lý biết anh thầm mến, lại sợ Biệt Lý không biết anh thầm mến, càng sợ Biệt Lý biết mà làm bộ không biết... À, thật ra anh cũng không sợ điều cuối cùng này như vậy, theo anh quan sát, kỹ năng giả bộ của Biệt Lý còn chưa cao như vậy.
Nhưng bây giờ anh sắp không nhịn được rồi, thật ra từ lúc thức dậy buổi sáng đã không nhịn được.
Văn Khúc thở ra một hơi, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đã tan học.
Biệt Lý lập tức vọt ra ngoài: "Tôi phải đi quét dọn vệ sinh, sau đó..."
Văn Khúc hít một hơi kìm nén bản thân, duỗi cánh tay kéo Biệt Lý lại, tức giận dần dần biến mất, cả người vô lực.
Anh nỉ non nói: "Rốt cuộc cô có biết hay không?"
Tim Biệt Lý đập loạn, dự cảm chuyện phát sinh kế tiếp sẽ rất quan trọng, vì thế liếm môi vắt óc tìm cách nói sang chuyện khác.
Nhưng mà, cô còn chưa nghĩ được gì, đã bị Văn Khúc ôm vào trong ngực.
Không chặt, yếu đuối.
Văn Khúc ghé vào tai cô thấp giọng khẩn trương hỏi: "Cô, có ghét như vậy không?"
Đây không phải lần đầu tiên Văn Khúc ôm cô, lần đầu tiên là lúc Văn Khúc ôm cô bay qua cửa, khi đó trước khi động thủ còn phải khách khí hỏi trước.
Quanh thân ấm áp, là hương vị riêng biệt trên người Văn Khúc, mùi hương này Biệt Lý chưa bao giờ ngửi được trên người người khác, mùi hương khiến người ta an tâm, say mê, muốn tới gần.
Biệt Lý ngửi một hơi, máu xông thẳng lên não, cô cắn cắn đầu lưỡi mới tỉnh táo.
Cô lùi về sau một bước, Văn Khúc buông tay.
Biệt Lý khô khan nói: "Tan tầm rồi."
Cô cúi đầu, không trả lời vấn đề của Văn Khúc.
Văn Khúc nhìn cô, mấp máy môi, khi xoay người rời đi, nói: "Thực ra cái gì cô cũng biết?"
Biệt Lý bối rối đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của Văn Khúc, cảm thấy có lẽ bản thân đã dùng hết dũng khí vào việc khác.
Sợ muốn chết.
Sau khi trở về từ trường học, hai người ai cũng không nói chuyện, không khí trầm mặc thật sự rất xấu hổ.
Lần đầu tiên Biệt Lý hoảng hốt như vậy, so với khi bị Song Song dọa sợ tới mức chân trần chạy ra ngoài còn hoảng hốt hơn.
Phải, khoảng thời gian này cô vẫn luôn mơ hồ cảm nhận được một chút, nhưng mỗi lần nghĩ đến đây đều lập tức phủ định.
Sao có thể chứ, đó là Văn Khúc, siêu lợi hại, ngoại hình đẹp còn dịu dàng, còn cô thì đến cả bằng trung học cũng không có.
Âm thầm thích cùng thực sự yêu đương là hai việc khác nhau.
Khi thích anh, ngay cả khi anh giảng bài cũng có vẻ hiểu biết sâu rộng, mím môi cũng đáng yêu, khi cười rộ lên lại vô cùng đẹp.
Khi yêu đương, hai người không cùng thế giới, khác biệt về trải nghiệm sống, đối với cùng một sự kiện cũng có cái nhìn khác biệt, điểm này đã khiến sự yêu thích âm thầm không chút tiếng động mờ đi. Tựa như cô và Văn Khúc, một người là sao trên trời, một người là cỏ dại dưới đất.
Giống nhưng cũng không giống, nhìn trộm trong lòng là tốt rồi.