Chờ thiếu niên đi rồi, Dư Thanh Trạch mới hỏi lão sao sạp bên cạnh: "Lão sao, ngài biết đứa trẻ kia sao?"
Lão sao gật đầu, nói: "Biết chứ, bọn ta sống cùng một con hẻm, nó là một đứa trẻ rất đáng thương. Aiz!"
Dư Thanh Trạch hỏi: "Vậy sao, ngày hôm qua ta thấy hắn đến y quán tìm đại phu trị bệnh cho A ma của hắn. Nghe đại phu nói, chỉ sợ A ma của hắn không cầm cự được bao lâu nữa."
Hoàng lão sao gật đầu, thở dài nói: "Đúng vậy, bị bệnh lâu lắm rồi. Tối hôm qua, ta còn nghe nhi tử nhà ta nói rằng đại phu nói chỉ còn cầm cự khoảng một hai ngày."
Sau đó, Hoàng lão sao lập tức kể cho Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc nghe chuyện của thiếu niên kia.
Thiếu niên kia tên là Điền Gia Bảo, khoảng bảy tám năm trước theo A ma của hắn đến thành Đồng Sơn. Không ai biết bọn họ là người ở nơi nào, bọn họ cũng không nói cho bất kỳ người nào biết, hai người thuê căn nhà rách nát nhất trong một con hẻm ở thành tây để ở tạm.
Ban ngày, A ma của hắn đi ra ngoài kiếm sống, buổi tối thì giúp người ta giặt y phục hoặc thêu thùa vài món đồ để bán, miễn cưỡng duy trì qua ngày. Gia Bảo cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, sau khi trưởng thành hơn một chút, đại khái khoảng bảy tám tuổi, hắn bắt đầu ra ngoài làm chân chạy vặt truyền tin cho người khác, đến mười mấy tuổi thì đi rửa chén cho tửu lâu của người ta, cái gì có thể kiếm được tiền đều làm. Nhưng bởi vì tuổi của hắn còn nhỏ, nên lão bản trả tiền công rất ít, kiếm không được bao nhiêu tiền.
Hai năm trước, A ma của hắn làm lụng quá vất vả, nên đã ngã bệnh. Hơn nữa, bệnh tình càng ngày càng nặng, đại phu cho uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy khá hơn, chỉ có thể từ từ điều dưỡng. A ma của hắn biết mình làm liên lụy nhi tử, nên không chịu uống thuốc, nhưng Gia Bảo mặc kệ A ma nháo như thế nào, vẫn bốc thuốc đều đặng mỗi ngày. A ma của hắn thấy hắn kiên quyết như vậy, cuối cùng chỉ có thể uống thuốc.
Dần dần, số tiền dành dụm trong nhà đem đi mua thuốc hết. Sau đó, Gia Bảo nghe nói làm việc ở bến tàu kiếm được rất nhiều tiền, hắn lập tức chạy đến bến tàu, nhưng bởi vì thân thể và sức lực của hắn quá yếu, tiền mỗi ngày kiếm được cũng không được bao nhiêu, thu không đủ chi, tiền thuốc của A ma cũng thường xuyên không đồng đều.
Hắn cũng có đi mượn tiền của những người xung quanh, nhưng điều kiện nhà bọn họ không tốt hơn nhà hắn bao nhiêu, làm sao có dư tiền cho mượn. Có điều, hắn vẫn dành dụm đủ tiền mua thuốc cho A ma của hắn, còn bản thân hắn thì ngày nào cũng chỉ ăn một cái bánh bao lót dạ, không ít lần ở bến tàu đói đến mức ngất xỉu.
Hiện tại, thân thể A ma của hắn đã đến lúc dầu hết đèn tắt.
Hoàng lão sao nói xong, thở dài một tiếng, nói: "Nó là một đứa trẻ ngoan, nhưng mệnh lại khổ như vậy. A ma của nó cũng là một phu lang tốt, tướng mạo trông rất văn nhã, ôn nhu. Nghe nói còn biết chữ, ai có thể tưởng tượng được... Aiz! Đều là mệnh khổ."
Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc nghe xong, cũng thở dài, không thể tưởng tượng được, thiếu niên kia lại có cuộc sống gian nan đến vậy.
Hoàng lão sao lại thở dài, nói: "Lúc nãy nó mua bánh ướt của các ngươi, là mua cho A ma của nó, hẳn là muốn cho A ma của nó nếm thử món ăn mới lạ này."
Dư Thanh Trạch thở dài, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài.
Xế chiều, sắc trời âm trầm, trên không trung bắt đầu rơi xuống từng hạt mưa tí tách.
Sau nửa canh giờ, thấy mưa vẫn chưa ngừng, trời mưa này cũng không có khách tới. Dư Thanh Trạch kêu Sướng ca nhi và Nhạc ca nhi dọn quán, về nhà sớm một chút.
Ba người mặc áo rơm, đẩy hai cái xe ăn vặt đi đến cửa thành, chợt bắt gặp vài người đi ra từ một con hẻm nhỏ.
Trước mặt bọn họ có hai người mặc áo rơm, nâng một cái cáng đơn giản dùng cành cây cố định, trên đó đặt một cái chiếu bọc một thi thể, còn có một hán tử cầm một cái xẻng đi sau hai người. Còn có một thiếu niên, không che dù, cũng không mặc áo rơm, ngay cả đấu lạp cũng không đội, cứ như vậy dầm mưa đi theo sau bọn họ.
Thường Nhạc dừng lại, nhìn Dư Thanh Trạch, ý bảo hắn đi qua bên kia nhìn thử.
Dư Thanh Trạch lập tức đi qua, vừa nhìn lập tức nhận ra, thiếu niên đi sau cùng là Điền Gia Bảo vừa mua bánh ướt của bọn họ vào buổi sáng.
A ma của hắn quả thật như lời đại phu nói, cuối cùng vẫn không qua khỏi.
Đôi mắt của thiếu niên đỏ bừng, trên mặt phân không rõ là nước mắt của hắn hay nước mưa, chỉ ngơ ngác mà nhìn cái cáng của A ma, đờ đẫn đi theo sau các vị thúc thúc.
Thường Nhạc nhìn không đành lòng, lập tức lấy ra một cái đấu lạp, đuổi theo, mang lên cho thiếu niên.
Thiếu niên đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn Thường Nhạc, ánh mắt lộ ra nghi hoặc, không biết có nhận ra y hay không. Chờ Thường Nhạc giúp hắn cột dây đấu lạp lại, hắn mới quay lại nhìn A ma đã bị nâng đi xa, lập tức luống cuống nhanh chóng đuổi theo, gắt gao đi theo A ma.
Đến khi ra khỏi thành, hắn quay đầu lại nhìn một cái, rồi nhanh chóng quay đầu đi xa.
"Nhạc ca nhi, đi thôi." Dư Thanh Trạch bước tới, vỗ vỗ vai Thường Nhạc, cầm tay y trở về.
Ba người về nhà, ai nấy cũng trầm mặc. Sướng ca nhi cũng biết chuyện của thiếu niên, trong lòng cũng vô cùng cảm khái.
Suốt một buổi tối, Thường Nhạc luôn không có tinh thần, cơm cũng không ăn nhiều. Thường gia gia và Thường Hạo vô cùng lo lắng, còn hỏi sao y lại thế này.
Dư Thanh Trạch thấy Nhạc ca nhi không nói lời nào, hắn kể lại chuyện hồi chiều cho Thường gia gia và Thường Hạo nghe.
Thường Hạo nghe xong, mở to mắt, hỏi: "Chính là tiểu ca hôm qua chúng ta gặp được sao? A ma của hắn?"
Dư Thanh Trạch gật đầu.
Thường Hạo nghe vậy, cũng trầm mặc.
Thường gia gia thở dài, cũng không biết nên nói gì.
Dư Thanh Trạch thấy cảm xúc của Thường Nhạc trầm xuống, chỉ sợ y nghĩ đến chuyện cha và A ma của y mất, sẽ càng khổ sở thêm.
Tâm địa của Thường Nhạc rất lương thiện, Dư Thanh Trạch khẳng định y rất muốn giúp thiếu niên mệnh khổ kia, nhưng không biết nên giúp như thế nào.
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, nói: "Gia gia, Nhạc ca nhi, hiện tại quán ăn vặt của chúng ta, cộng thêm Sướng ca nhi là chỉ có ba người, ngày nào cũng rất bận. Qua vài ngày nữa, bọn con còn phải tới Triệu phủ làm điểm tâm, mà sau đó, con còn định làm thêm món mới, nên cần thêm người làm công. Con nghĩ... Hay là, chúng ta mời Điền Gia Bảo tới làm việc đi, để cho hắn tiếp khách, còn có thể phụ rửa chén, thử việc vài ngày, nếu như hắn làm việc tốt, con sẽ trả cho hắn tiền công là sáu mươi văn một ngày. Còn nếu hắn không thể tiếp khách, con chỉ cho hắn phụ rửa chén, làm vài việc lặt vặt thôi, tiền công là năm mươi văn một ngày. Mọi người thấy thế nào?"
Thường Nhạc nghe vậy, ánh mắt sáng lên, quay đầu nhìn chằm chằm Dư Thanh Trạch, dùng sức gật đầu. Vô cùng đồng ý!
"Cũng được." Thường gia gia cũng đồng ý.
Thường Hạo nghe vậy cũng gật đầu, nói: "Như vậy, sau này tiểu ca ấy không cần đến bến tàu làm việc nữa."
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Còn nữa, Sướng ca nhi làm việc rất tốt, cũng rất chăm chỉ, thông minh, con định tăng tiền công cho y. Chờ sau này chúng ta mở tiệm ăn vặt, sẽ bồi dưỡng y làm quản sự, nếu sau này còn làm việc tốt hơn, y cũng có thể phụ chúng ta quản lý tiệm. Gia gia, ngài xem, thế nào?"
Thường gia gia gật đầu: "Được đấy, Sướng ca nhi là một người rất đáng tin cậy."
"Vậy gia gia, ngài xem, tiền công bao nhiêu mới thích hợp?"
Thường gia gia xua tay, nói: "Cái này ngươi biết rõ hơn bọn ta, ngươi muốn tăng bao nhiêu thì tăng bấy nhiêu."
Dư Thanh Trạch nhìn Thường Nhạc, Thường Nhạc cũng gật đầu.
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, nói: "Vậy tăng tám mươi văn một ngày đi, mọi người thấy sao?"
Thường gia gia và Thường Nhạc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sự tình đã định xong, Dư Thanh Trạch sờ đầu Nhạc ca nhi: "Đừng lo lắng nữa, nhé?"
Thường Nhạc đỏ mặt, gật đầu.
Thường Hạo và Thường gia gia chỉ cười, không nói gì.
Ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch nói cho Sướng ca nhi biết chuyện tăng tiền công.
Sướng ca nhi vô cùng mừng rỡ, càng ra sức làm việc hơn. Cả buổi sáng đều cười hì hì, khách nhân còn trêu ghẹo có phải y vừa gặp chuyện gì tốt hay không, Sướng ca nhi chỉ cười tủm tỉm mà đáp là chuyện vô cùng đáng mừng.
Từ sáng sớm, Dư Thanh Trạch đã hỏi thăm Hoàng lão sao sự tình ngày hôm qua của Điền Gia Bảo. Hoàng lão sao nói Điền Gia Bảo không có tiền mời người hạ táng, ngay cả tiền mua quan tài cho A ma cũng không có, những hán tử xung quanh đành phải giúp hắn đưa A ma của hắn đi chôn ở ngoại thành.
Sau khi trở về, có vài hàng xóm tốt bụng đưa thức ăn cho hắn, nhưng từ sáng đến giờ, thức ăn vẫn còn trước cửa nhà hắn, còn hắn thì ôm bài vị của A ma mình ngồi thẫn thờ trên giường.
"Aiz! Thật đáng thương, sau này nó chỉ còn một mình, không biết phải sống làm sao đây." Hoàng lão sao thở dài, nói.
Dư Thanh Trạch nghe vậy, nói với Hoàng lão sao: "Lão sao, chờ buổi chiều dọn quán, ngài có thể mang ta tới nhà hắn không? Ta có chuyện muốn tìm hắn."
Hoàng lão sao nghe vậy, hỏi: "Ngươi tìm nó làm gì?"
Dư Thanh Trạch nói: "Ta muốn tìm một người làm công, ta thấy hắn rất thích hợp, nên muốn đi hỏi hắn, xem hắn có đồng ý tới quán ăn vặt của ta làm công hay không."
Nghe vậy, Hoàng lão sao lập tức cao hứng nói: "Được được được, dọn quán xong ta lập tức mang ngươi đi. Không phải ta nói khoác, Dư lão bản, đứa trẻ này rất siêng năng, việc gì trong nhà cũng làm được, ở bên ngoài cũng từng làm rất nhiều việc, còn làm rất tốt."
Dư Thanh Trạch nói: "Như vậy thật tốt quá."
"Dư lão bản, ngươi đúng là một người tốt."
...
Có điều, không chờ đến buổi chiều dọn quán, giữa trưa Điền Gia Bảo đã đến quán ăn vặt của bọn họ.
Hắn cúi đầu, một tay cầm đấu lạp, một tay dùng vạt áo bọc một thứ gì đó, cúi đầu đi đến trước quán của Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch thấy hắn, không khỏi kinh ngạc, hỏi: "Ta đang muốn tìm ngươi đây, ngươi là Điền Gia Bảo phải không? Ngươi vẫn ổn chứ?"
Thường Nhạc thấy Gia Bảo đến, cũng ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Thiếu niên đang cúi đầu, ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, đôi mắt vốn dĩ vừa to vừa tròn, bây giờ chỉ còn lại một cái khe.
"Lão, lão bản, ta xin lỗi, ta lỡ làm bể cái chén của ngài rồi. Ta, ta, hiện tại ta không có tiền mua cái khác đền cho ngài, ta..." Thiếu niên sốt ruột nhìn một vòng, nhìn đống chén vẫn còn chưa rửa xong, lập tức nói: "Ta rửa chén cho ngài coi như bồi thường được không? Ta sẽ rửa chén, cũng sẽ làm những công việc lặt vặt khác, làm việc để gán nợ được không?"
Nghe vậy, lúc này Dư Thanh Trạch mới nhìn rõ hắn dùng vạt áo để bọc mấy mảnh chén vỡ. Dư Thanh Trạch khẽ cười, thầm gật đầu, nhân phẩm của thiếu niên này không tệ: "Hiện tại thì không cần, ta còn định mời ngươi làm việc đây. Rửa chén, tiếp khách, cứ làm thử vài ngày trước, một ngày là năm mươi văn, ngươi đồng ý không?"
Gia Bảo trừng to mắt, có chút không dám tin nhìn lão bản trước mặt mình.
"Thế nào? Ngươi chịu làm không?" Dư Thanh Trạch kiên nhẫn hỏi lại.
Gia Bảo ngơ ngác gật đầu: "Đồng ý, đồng ý."
Dư Thanh Trạch sờ đầu của hắn, giới thiệu Thường Nhạc và Sướng ca nhi cho hắn biết: "Ta là Dư Thanh Trạch, ngươi có thể gọi ta là Dư lão bản hay Dư đại ca đều được. Người đang rửa chén là Thường Nhạc, còn người ở bên kia đang tiếp khách là Thường Sướng."
Gia Bảo thấy rõ người rửa chén là Thường Nhạc, cũng chính là ca ca mà ngày hôm qua đưa đấu lạp cho mình, mắt hắn sáng lên, đi tới trước mặt y, trả đấu lạp cho y: "Thường Nhạc ca ca, đây là đấu lạp của ngài, cảm ơn ngài."
Nói xong, hắn lập tức cúi thấp người cảm tạ Thường Nhạc.
Thường Nhạc lau tay, cầm lấy đấu lạp, lắc lắc tay tỏ vẻ không cần cảm tạ.
Dư Thanh Trạch vẫy tay gọi Gia Bảo lại, nói: "Nhạc ca nhi không thể nói được, nếu ngươi có gì không hiểu, thì có thể hỏi ta hoặc Sướng ca nhi."
Gia Bảo nghe Thường Nhạc không thể nói được, lập tức lộ ra thần sắc giật mình và hiểu rõ, khó trách hôm trước...
"Hôm nay ngươi về nhà nghỉ ngơi trước đi, giờ Thìn ngày mai nhớ quay lại đây là được." Dư Thanh Trạch nói.
Gia Bảo gật đầu, xoay người muốn đi, Dư Thanh Trạch gọi hắn lại.
"Ngươi ăn trưa chưa?"
Gia Bảo nghe vậy, ôm bụng, lắc đầu.
Từ trưa ngày hôm qua đến giờ, sau khi mua bánh ướt về, phát hiện A ma không còn thở nữa, cho đến tận bây giờ vẫn chưa ăn được gì.
Hắn ăn không vô, chỉ cần nghĩ đến A ma là sẽ khổ sở đến rơi nước mắt.
Dư Thanh Trạch nhìn hắn, nói với Thường Nhạc một tiếng, sau đó lập tức kéo Gia Bảo đến quán mì Lưu Ký: "Đi, ta mang ngươi đi ăn trưa."
Hắn muốn cho Gia Bảo ăn chút thức ăn nóng để dễ tiêu.
"Dư lão bản, ta, ta ăn không vô. Cũng, cũng không có tiền." Gia Bảo nghe được dẫn đi ăn trưa, vội vàng dừng lại, sốt ruột giải thích với Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch quay đầu hỏi hắn: "Có phải từ hôm qua đến giờ ngươi vẫn chưa ăn gì phải không?"
Gia Bảo kinh ngạc nhìn Dư Thanh Trạch, nhẹ nhàng gật đầu.
Dư Thanh Trạch lại nói: "Vậy ngươi không ăn gì rồi ngất xỉu, còn làm việc như thế nào?"
Gia Bảo: "..."
"Đi thôi, bữa trưa của quán ăn vặt ta bao, không cần trả tiền."
Gia Bảo bị kéo vào quán mì, bị Dư Thanh Trạch ấn ngồi xuống một bàn trống, bị dặn chờ yên ở đây, sau đó hắn chỉ thấy Dư lão bản vào nhà bếp.
Hắn có chút lo sợ, nghi hoặc nhìn theo bóng dáng của Dư lão bản, lão bản này, sao lại tốt như vậy?
Dư Thanh Trạch gọi cho hắn một chén mì nước, nhìn hắn ăn xong, lại cho hắn tiền ăn chiều và ăn sáng ngày mai, dặn dò hắn nhất định phải ăn trưa đúng giờ.
Ban đầu, Gia Bảo không định nhận.
Sau đó, Dư Thanh Trạch nói sau này sẽ trừ vào tiền công của hắn, hắn mới nhận.
Dư Thanh Trạch vỗ vai hắn, nói: "Được rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi. Cuộc sống sau này còn dài, phải cố gắng mà vượt qua, không thể làm cho A ma của ngươi lo lắng, biết không?"
Hốc mắt của Gia Bảo đỏ lên, cúi người thật sâu trước mặt Dư Thanh Trạch, nói lời cảm tạ, sau đó rời đi.
Dư Thanh Trạch trở lại quán ăn vặt, Thường Nhạc hỏi hắn thế nào rồi?
"Yên tâm, ta đã cho hắn tiền ăn chiều và ăn sáng, hắn cũng đã đồng ý sáng mai sẽ tới làm việc cho chúng ta." Dư Thanh Trạch sờ đầu Thường Nhạc, nói kỹ càng với y, để cho y an tâm.
Thường Nhạc nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới yên tâm đi làm việc.
Giải quyết xong sự tình của Điền Gia Bảo, buổi chiều, Dư Thanh Trạch đi ra chợ đặt lồng hấp và mua một số nguyên liệu làm điểm tâm.
Lần này đơn đặt hàng của Triệu phủ rất nhiều, tốt nhất là tập trung làm cho xong vào ngày hai mươi bảy hoặc hai mươi tám. Nếu không, mùi vị của điểm tâm sẽ biến đổi, như vậy không ổn lắm.
Việc cần làm rất nhiều, đến lúc đi Triệu phủ làm điểm tâm, có lẽ phải nhờ cha và A ma của Sướng ca nhi đi giúp một tay. Như vậy, trước ngày hôm đó, hắn phải hướng dẫn thật kỹ cách làm điểm tâm cho cha và A ma của Sướng ca nhi, may ra đến lúc đó còn kịp. Hơn nữa, hắn còn phải chỉ cho A ma của Sướng ca nhi cách làm mứt táo, bánh củ từ và phật nhảy tường.
Mấy ngày sắp tới đây, sẽ bận rộn vô cùng!
_._._._