• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ô ô...?”

Bánh Mì quay đầu, nhìn thấy cặp mắt Ngu Ngốc đang nhìn chằm chằm vào mình, bé có vẻ sợ hãi. Đôi tay đang chống kia bỗng mềm nhũn đi, bé ngã xuống giường.

Thấy cảnh này, sự lạnh lẽo trong mắt Ngu Ngốc dần dần bị hòa tan. Cậu đi đến cạnh giường, ngồi xuống. Bánh Mì hẳn nghĩ là mình lại bị mắng nữa, rụt người lại, từ từ nhắm mắt, không dám động đậy.

Một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu hồng phấn của cô bé. Động tác cực kì dịu dàng... không giống động tác mà một người lạnh lùng có thể làm được.

Bánh Mì chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Ngu Ngốc. Thế nhưng, trong mắt của cậu đã không còn vẻ trách cứ. Cậu chỉ không ngừng vuốt ve mái tóc, lưng của bé, khiến cho bé cảm thấy cực kì thoải mái...

“Ô oa”

Cô bé cười, leo lên đùi Ngu Ngốc. Sau đó, bé nghênh ngang ngồi trên đùi Ngu Ngố, kêu ô ô.

Ngu Ngốc khẽ thở dài, tiếng thở dài này là vì cái gì đây? Chỉ sợ ngay cả chính cậu cũng không biết. Cậu chỉ biết là một lúc sau, bản thân đưa tay trái ra, bảo vệ đứa bé đang nằm lên đùi mình, từng chút từng chút đút sữa bò cho con bé.

Đêm khuya thật lạnh lẽo, nhưng ở trong cái sự lạnh lẽo đó, chưa hẳn không có một loại ấm áp chỉ thuộc về bóng tối. Tối nay sắp đi qua, đến ngày mai, Học viện hoàng gia Thần Thánh n Sủng sẽ bắt đầu học kỳ mới. Mà một cuộc sống mới, cũng chính thức bắt đầu.

Ngày mới đến, lúc 6:00 sáng, còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức, cánh cửa chính rách nát bị đẩy ra, Ngu Ngốc đã thay đồ xong đi ra.

Cậu mặc trên người một cái áo tay ngắn mà tối qua cậu mò được từ trong cái túi vải kia. Tuy nhiên bộ đồ này hết sức rách nát, nhưng so với bộ đồ như người rừng trước kia của cậu thì ít ra cái giống người một chút.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, Mùa thu sắp tới rồi ư? Ngu Ngốc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mặt trời xuyên thấu qua các tán cây, cậu sờ sờ lớp xích nơi cánh tay phải, bắt đầu công việc buổi sáng.

Hôm nay không cần đi đổ nước hồ bơi, cho nên cậu có thời gian rảnh để làm một số việc. Đầu tiên là đổ đầy cái vạc nước trong phòng, nấu nước, làm một bữa sáng đơn giản, sau đó hâm nóng sữa bò. Bánh Mì thì vẫn còn đang say ngủ trong chăn thì Ngu Ngốc ôm lấy cô bé, thay tã, bộ đồ bé đang mặc thì được giặt. Hai tiếng trôi qua rất nhanh, nhưng bởi vì cậu đã quen với việc gánh nước, tốc độ và sức chịu đựng đã thích ứng nên mọi chuyện làm đều đâu vào đấy. Bảy giờ còn năm phút, mọi chuyện đều đã xong, mà cậu cũng bưng lên một bát bột, ngồi bên bàn bắt đầu ăn.

Bảy giờ đến rất nhanh. Mà bát bột kia cũng đã vào bụng hết. Sau đó Ngu Ngốc lấy sữa bò đã được hâm nóng từ trong nồi ra, vừa muốn quay người đi tới giường thì ở cửa chính chính, bắt đầu xuất hiện cảm giác uy áp.

Kampa chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào gian phòng. Nơi sàn gỗ nứt vỡ kia có một ít cỏ dại, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu rọi gian phòng, tất cả đều nằm trong tầm mắt của ông ta.

Bước chân của Ngu Ngốc bỗng dừng lại. Cậu chậm rãi quay đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước cổng chính kia.

Kampa không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái. Không vì cái gì khác, chỉ vì đứa trẻ trước mắt phát giác được sự xuất hiện của mình. Không sai, ông ta có cho hô hấp của mình nặng thêm, bước chân cũng nặng lên. Dù là như vậy, có thể nhanh như vậy phát hiện sự xuất hiện của ông ta, trong đám trẻ cùng tuổi liệu có mấy người?

“A…”

Kampa hơi cười cười.

Chỉ sợ, một người cũng không.

Ba tháng gánh nước và bị giật điện không chỉ rèn luyện sự dẻo dai và sức chịu đựng của đứa trẻ này vô cùng tốt, càng khiến cho tâm trí tỉnh táo đến cực độ kia, càng thêm tĩnh lặng.

“Mang con bé kia đi theo ta.”

Nói xong, Kampa quay người. Ngu Ngốc hơi chần chừ một lúc, sau đó liền ôm lấy Bánh Mì, sau đó lấy ra một cuộn vải dài từ trong túi vải, cột Bánh Mì vào trước ngực mình. Sau đó, cậu bỏ bình sữa bò ấm vào túi quần, đi theo Kampa.

Ngu Ngốc vốn nghĩ rằng Kampa tính mang cậu đến một nơi nào đó, nhưng vị hiệu trưởng kia chỉ đi ra khỏi thảm cỏ, bước chân vừa chạm vào con đường lát đá vụn liền dừng lại. Ngu Ngốc nhìn về hướng mà ngón tay ông ta chỉ, thấy bên đường có một cây chổi, một cái hốt rác, và một cái thùng rác di động to lớn.

“Mùa thu sắp đến rồi, lá rụng trong học viện cũng trở nên nhiều. Đừng nghĩ thành Phong Sa ở trong sa mạc thì không có, có thể là do vị trí địa lý đặc biệt, bốn mùa ở đây đều có sự khác biệt rất rõ ràng. Mùa đông cũng sẽ có tuyết rơi.”

Kampa chắp hai tay sau lưng, tránh ra để Ngu Ngốc đi đến bên cạnh ông ta, sau đó ông ta tiếp tục nói: "Từ hôm nay cho đến Thánh Dạ Tế vào mùa đông, nhóc sẽ phụ trách quét dọn toàn bộ trường học. Đương nhiên, ta sẽ không để cho nhóc hoàn thành công việc chỉ trong một ngày. So với việc đổ nước hồ bơi, công việc lần này dễ dàng hơn rất nhiều. Nhóc chỉ cần kiên trì quét rác mỗi ngày, từ 7:30 sáng đến 7:30 tối, trong vòng mười hai tiếng. Trong lúc đó, đừng để ta phát hiện nhóc lười biếng là được rồi.”

Nhiệm vụ lần này đúng thật là đơn giản. Ngu Ngốc cúi người, cầm lấy cây chổi, áng chừng cân nặng. Lúc này, Kampa lại tiếp tục nói: “Trừ việc quét rác ra, vào một khoảng thời gian đặc biệt trong ngày nhóc còn phải phụ trách phục vụ các giảng đường ngoài trời. Khoảng thời gian kia là thời thời gian dạy học, ta muốn nhóc vừa làm việc, vừa nghe giảng. Nơi này là học viện hoàng gia, ta không cho phép một kẻ mù chữ ở chỗ này làm việc. Nhóc nhất định phải biết chữ, cách mỗi mười ngày ta sẽ đến kiểm tra một lần, kiểm tra xem nhóc học được bao nhiêu.”

Ngu Ngốc ngẩng đầu, thì thào lầm bầm một tiếng ——

“Biết... Chữ...?”

Ngay lúc này, "Hộp" trong đầu cậu mở ra! Rất nhiều hình ảnh và chữ viết thi nhau bay đến bên cậu, xoay tròn quanh thân thể của cậu. Đương nhiên, Kampa không nhìn thấy những thứ này.

Thứ đang hiện lên, chính là phương pháp xuất kiếm của kiếm thứ nhất trong “Lục Kiếm” —“Thương”. Những hình vẽ này cậu đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trong ba tháng nay, nhưng do không biết chữ nên cậu làm sao cũng không thể nào hiểu được những kí tự này. Cho dù là bắt chước động tác của người đất, cũng không thể nào đạt được tốc độ như lúc cứu Bánh Mì từ trong tay Drau. Như vậy, tất cả lời giải, hẳn đều nằm trong những văn tự kia. Mà bây giờ, cậu phải đi học chữ...!!!

“Nhóc làm sao?”

Kampa cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên một chút sự hoài nghi.

Hình vẽ và văn tự nhanh chóng biến mất, Ngu Ngốc ngẩng đầu, nói: “Không có gì. Như vậy, tôi liền bắt đầu làm việc.”

“Hừ, rất tích cực. Nhưng chờ một chút, trước lúc nhóc làm việc, ta còn có một thứ muốn đưa cho nhóc. Đưa tay ra.”

Ngu Ngốc hơi chần chừ một chút, sau đó duỗi ra cái tay trái không có cầm lấy chổi. Kampa thấy vậy hừ một tiếng, nói:

“Hai tay”

Lần này, Ngu Ngốc không thể không bỏ chổi xuống, để Bánh Mì ra một vị trí tốt, sau đó đưa hai tay về phía Kampa.

Tiếp theo, Kampa lấy ra một bộ còng tay dưới áo choàng, còng tay Ngu Ngốc lại.

Sự tự do của đôi tay bị mất, điều này khiến Ngu Ngốc lùi lại một bước! Ngu Ngốc còn chưa kịp lùi tiếp, không biết từ lúc nào Kampa đã xuất hiện sau lưng cậu! Chỉ nghe thấy hai tiếng cạch cạch, chân cậu cũng bị còng lại, tiếng xiềng xích ma sát mặt đất ào ào khi cậu lùi lại liên tục.

Ngu Ngốc kinh ngạc, cậu lập tức rút Ám Diệt ra trước ngực, tránh bị Kampa hạ thủ. Nhưng mà sau khi còng chân Ngu Ngốc thì ông ta đứng yên, hai tay chắp ra sau lưng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Đừng khẩn trương, mấy cái cùm này cũng không hạn chế sự tự do của nhóc. Chúng nó rất dài, nên nhóc có thể tự do làm ra bất kỳ động tác nào.”

Ngu Ngốc nắm thật chặt Ám Diệt, lén liếc vào sợi xích nơi tay. Không sai, chúng thật sự rất dài. Cho dù là sải bước chạy bộ, cũng sẽ không khó khăn.

“Bây giờ khác lúc nghỉ hè, học sinh trong học viện cũng nhiều hơn, nhóc sẽ gặp nhiều người hơn. Đến lúc đó, cánh tay phải quấn lấy nhiều lớp xích của nhóc, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người phản cảm. Vả lại, con dao găm này cũng sẽ khiến cho học sinh sợ hãi, không cách nào học tập thật tốt.”

“Cho nên, ta còng tay chân nhóc, để giấu đi cánh tay cuốn xiềng xích và dao găm kia. Nhóc sẽ tạm thời dùng thân phận là phạm nhân khổ sai của thành Phong Sa để sinh sống ở đây."

Sau khi xác nhận rằng lớp xiềng xích này không hạn chế hành động của mình, Ngu Ngốc mới thoáng buông lỏng cảnh giác. Cậu vung tay, xoay Ám Diệt rồi cắm vào cánh tay. Sau đó, cậu đi lấy lại cây chổi...

“Trừ những điều đó ra, những xiềng xích còn có một mục đích khác. Đó là..."

Đột nhiên, Kampa vươn tay ra giữa không trung, búng tay một cái.

“Khiến phần việc “nhẹ nhàng” này, không còn nhẹ nhàng như trước.”

Bốn cái cùm nơi tứ chi Ngu Ngốc bỗng phát ra hào quang màu vàng đất! Ánh Ánh sáng lóe lên, nơi cùm bỗng hiện ra một kí hiệu hình tam giác. Ngay sau đó, dây xích giống như bị mất khống chế mà rụt vào, khóa chặt tay chân Ngu Ngốc lại. Mà tiếp theo...

"Ô ——!!!"

Cái cùm tay bỗng trở nên vô cùng nặng nề, nặng đến mức Ngu Ngốc đứng không vững, khiến cậu ngã về phía trước. Vì tránh ngã xuống chỗ Bánh Mì, Ngu Ngốc hất người ra đằng sau, mặc cho phần lưng ngã xuống đường.

Thật nặng... Thật chặt! Cổ tay như bị bẻ gãy! Bất kể lôi thế nào, tứ chi đều bị sợi xích cột lại một chỗ, không thể thoát ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK