Mục lục
Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng thầm suy nghĩ, lão gia hỏa Lữ Di Giản này thật sự rất độc ác, tại trước khi hắn chết, còn muốn hung hăng chọc Bàng Cát một đao, hắn đây là đang muốn kéo Bàng Cát đi kê lót quan tài cho hắn mà.


Thư tín là tự thể của Lữ Di Giản, Nhân Tông nhận ra, Bao Chửng cũng nhận ra, tuy bút tích đã có chút ít run run, lại là Lữ Di Giản ghi, trên thư hắn nói một sự tình, đủ để cho Đại Tống nhấc lên sóng to gió lớn.


Nhân Tông không phải là không có nhi tử, hắn từng có ba con trai, hai trong đó vừa sinh ra không bao lâu liền chết non, cái này tại thời đại điều kiện chữa bệnh kém cũng không tính chuyện gì ly kỳ, nhưng con trai thứ hai của Nhân Tông, Ung Vương Triệu Hân, thời điểm vừa được năm tuổi, bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử.


Cái này vẫn là đau đớn trong lòng Nhân Tông, theo lý thuyết, đứa trẻ đã được năm tuổi rồi, đã có sức chống cự rồi, những bệnh tật kia sẽ không đến mức mạnh như thế, nhưng hết lần này tới lần khác, buổi tối còn nhìn thấy một đứa bé chơi đùa, sáng ngày thứ hai lại không còn tỉnh lại nữa.


Cả hậu cung vì chuyện này mà đã điều tra hơn một năm trời, cũng không tra ra một kết quả nào, chỉ có thể không giải quyết được gì mà bỏ qua.


Lữ Di Giản cũng không nói Ung Vương Triệu Hân chết vì sao, chỉ nói là trước khi Ung Vương chết bất đắc kỳ tử một ngày, hắn trông thấy Bàng quý phi cho Ung Vương ăn một ít điểm tâm.


Tay Bao Chửng cũng bắt đầu phát run, hắn biết rõ chuyện này tra thì không rõ ràng lắm, năm đó nhiều đại thần như vậy đều không tìm ra đầu mối, cơ hồ người khám nghiệm tử thi tốt nhất cả nước đều bị điều đến kiểm nghiệm thi thể rồi, cũng không biết nguyên nhân, hiện tại càng không thể nào tra ra đầu mối.


Ở trên thư, Lữ Di Giản cũng không bảo Nhân Tông đi điều tra cái gì, còn nói, hắn là một thần tử, không dám suy đoán lung tung, chỉ là suy nghĩ vì xã tắc của Nhân Tông, trước khi chết mới góp lời, xin Nhân Tông tại thời điểm Phi tần mang thai, đặc biệt là thời điểm sinh hạ long tử, nhất định phải rời xa Bàng quý phi.


Còn chưa đủ sao? Hắn không suy đoán cái gì, nhưng hắn lựa chọn tại lúc hấp hối giao thứ tín này cho Nhân Tông, rung động tạo ra trong lòng Nhân Tông, tuyệt đối lớn hơn gấp mười lần khi Lữ Di Giản còn sống góp lời.


Bao Chửng nhìn ra Nhân Tông rất phẫn nộ, nhưng Bao Chửng biết chắc, nếu người bên ngoài, còn có thể dùng cách người ác trước khi chết cũng nói lời thật, nhưng Lữ Di Giản này, dù là chết cũng không thể tin tưởng hắn.


Hắn tiến lên ôm quyền nói: "Vạn tuế, sự thể rất lớn, Tướng quốc cũng chỉ là suy đoán, xin vạn tuế minh xét mới được."


Suy nghĩ trong chốc lát, tâm tình Nhân Tông mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, trong lòng của hắn rất loạn, khẽ gật đầu nói: "Trẫm hiểu rõ ràng, Bao ái khanh, cái thư tín này chỉ có ta và ngươi biết rõ, đừng để cho người thứ 3 biết."


Bao Chửng thấy Nhân Tông không mất đi khống chế, lúc này mới yên tâm nói: "Vi thần tuân chỉ."


Đại Lý Tự.


Tâm tình Trần Nguyên cũng rất không bình tĩnh, hắn đi tới đi lui trong phòng giam, hắn không biết chuyện bây giờ phát triển đến mức nào rồi, nếu như mình không có cách nào đi ra ngoài, về sau rất khó đấu cùng Lão Bàng.


Lòng nóng như lửa đốt.


Cửa nhà lao bị mở ra, đội trưởng nhà lao đi tới, hình như là kiểm tra nhà tù bình thường, ngồi xổm bên người Trần Nguyên, trong miệng nhỏ giọng nói: "Phò mã gia, Tướng quốc đi rồi."


Sắc mặt Trần Nguyên lập tức biến thành sửng sốt, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"


Đội trưởng nhà lao lại lặp lại một lần: "Tướng quốc đại nhân đi rồi, sự tình vừa xảy ra thôi, hoàng thượng đã tuyên bố, từ hôm nay trở đi sẽ phát tang, hơn nữa còn đích thân đưa hòm quan tài xuống đất cho Tướng quốc."


Trần Nguyên chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt bỗng nhiên có chút ngơ ngác, tiếp theo hai tay ôm đầu, một bộ dạng cực kỳ buồn bã.


Đội trưởng nhà lao nhìn thần sắc hắn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở Trần Nguyên ở chỗ này không cần phải biểu hiện cái gì, sau đó từ trong lòng ngực xuất ra một phong thư, nói: "Đây là thứ trước khi Tướng quốc đi đã đưa đến phủ ngài, Sài đại quan nhân nhờ ta chuyển giao cho ngươi."


Trần Nguyên kềm chế bi thương khó tả trong lòng, gật đầu nói: "Ừm, bên ngoài còn chuyện gì không?"


Đội trưởng nhà lao nhìn chung quanh một chút, thấy không có phạm nhân nhìn về hướng nơi đây, rồi mới lên tiếng: "Đêm qua Bàng Cát quả nhiên đã phái người đi, nhưng không có đắc thủ, năm thích khách chỉ có một chạy trốn."


Tâm lo lắng của Trần Nguyên lúc này mới buông xuống, nói: "Tốt, cực kỳ tốt, tình huống Công Chúa thế nào?"


Đội trưởng nhà lao sửng sốt một chút, hỏi: "Ngài hỏi Công Chúa nào?"


Trần Nguyên lúc này mới ý thức được, chính mình phải phân rõ ràng hai Công Chúa, liền nói: "Hai người, đều nói một chút đi."


Đội trưởng nhà lao nói: "Liêu quốc Công Chúa bị hoàng thượng an bài tại khách điếm, nhưng không cho phép nàng rời khỏi Biện Kinh, cũng không làm khó cái gì. Về phần Công Chúa của chúng ta, thái y đã xem xét mạch rồi, thai khí coi như an ổn, cũng không có gì dị thường."


Trong lòng Trần Nguyên thầm buông một tảng đá xuống, nói: "Vậy là tốt rồi, nói cho các huynh đệ, còn ngươi nữa, cũng phải chú ý, làm việc phải tận lực không kinh động đến cuộc sống của hai vị Công Chúa.”


“Bước tiếp theo, Bàng Cát hẳn là muốn động đến hiệp hội buôn bán rồi, ngày mai là thời gian hiệp hội buôn bán họp, chắc hắn sẽ không bỏ qua, chỗ này của ta có một phong thư, ngươi đưa đến sơn trang, các huynh đệ biết rõ nên làm như thế nào."


Đội trưởng nhà lao rất cao hứng đối với việc Trần Nguyên dùng khẩu khí phân phó huynh đệ, phân phó mình làm việc, gật đầu nói: "Vâng, tiểu nhân sẽ lập tức đưa đi."


Đối với hắn mà nói, nhìn xem phạm nhân ngồi tù, không có gì khác mình ngồi tù, hắn đã sớm muốn đổi một vị trí khác rồi, chỉ là do không có cơ hội mà thôi.


Tuy tại đây thường xuyên có một ít đại nhân vật tiến đến, nhưng có rất ít người có thể đi ra ngoài.


Trước đó lần thứ nhất Trần Nguyên tiến vào đây, sau đó lại ra ngoài, hắn cũng đã đi bái phỏng Trần Nguyên một tý, chỉ là khi đó, hắn không có lý do tiếp cận Trần Nguyên, cho nên lần này Trần Nguyên lại đến, hắn đã nghe rõ ràng ngọn nguồn sự tình, lập tức quyết định đánh cuộc một lần, đi theo Phò mã gia này đánh cuộc tiền đồ của chính mình.


Đợi đội trưởng nhà lao cầm thư tín rời đi, Trần Nguyên mới chậm rãi mở thư tín Lữ Di Giản đưa cho mình ra.


"Ta đi, vốn muốn chờ Bàng Cát cùng đi, nhưng ông trời không cho ta cơ hội, trước khi chết, ta đá hắn một cước, Thế Mỹ, nhớ kỹ chuyện đưa Bàng Cát theo ta, bằng không một mình ta sẽ buồn bực phát sợ, bọn Phạm Trọng Yêm không được, ta và bọn họ không có lời gì để nói, đừng để ta chờ thời gian quá dài."


Thư tín của Lữ Di Giản dùng lời kể chuyện để ghi, không có chi, hồ, giả, dã gì, lại để cho Trần Nguyên nhìn mà cảm thấy rất thân thiết, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười, nói một câu với tự thể trên thư: "Yên tâm, sẽ không để cho ngươi đợi thời gian lâu, Bàng Cát sẽ lập tức tới ngay."


Hắn xé bỏ thư tín thành từng tờ từng tờ, thẳng đến khi người cực kỳ có kiên nhẫn cũng vô pháp phục hồi như cũ, mới cất ở trong túi áo, ngẩng đầu nhìn nhìn cửa nhà lao đã đóng chặt lại, có chút thương cảm nói một câu: "Tướng quốc, không thể đưa ngài đoạn đường cuối cùng rồi."


Tân Nguyệt sơn trang.


Tất cả mọi người không ngủ, đội trưởng nhà lao lấy thư tín Trần Nguyên ra, cũng không lập tức rời đi, hắn ngồi xuống cái bàn ngoài cùng, nhỏ giọng hỏi một câu: "Chư vị huynh đệ nhìn xem, có lời gì để cho ta mang về thì nhanh nói một chút mới được, ta lập tức phải đi rồi."


Trần Thế Trung mở thư tín Trần Nguyên ra, đọc từ đầu tới đuôi một lần, thở dài một tiếng thật dài, không nói gì.


Cái biểu hiện lo lắng này làm cho Hô Diên Bình bên cạnh lo lắng theo, lập tức đứng lên nói: "Nhị chưởng quầy, rốt cuộc nói như thế nào, ngươi nói nhanh đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK