Hắn nằm trên giường hồi lâu mới đỡ trán ngồi dậy.
Khi Lâm Uyên Dương bưng mì vào, Thẩm Lan vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nên sắc mặt hơi khó coi.
"Tay đau lắm sao?" Lâm Uyên Dương hỏi.
"Vẫn ổn mà." Thẩm Lan cười, khi thấy tô mì Lâm Uyên Dương bưng lên thì sắc mặt cứng đờ.
Nhìn tô mì kia quả thật khiến người ta quên cả đói, thịt cắt dày như vậy chẳng biết đã nấu chín chưa, dưa leo nửa xanh nửa đen vì xào quá lửa, mì vẫn còn nguyên vắt, chắc Lâm Uyên Dương nấu xong quên đảo đều.
Thẩm Lan mặc niệm cho dạ dày của mình rồi bình thản khen: "Ca, lần đầu anh nấu mà được như vậy chứng tỏ rất có năng khiếu đấy, lần đầu em nấu cơm còn quên đổ nước, suýt nữa thì cháy nồi luôn."
Lâm Uyên Dương có vẻ mất tự nhiên, y biết mình nấu ăn thua xa Thẩm Lan nên thấp giọng nói: "Anh bỏ muối rồi, chỉ thêm một chút thôi vì sợ mặn, gia vị khác đều không bỏ."
Thẩm Lan ngồi thẳng dậy "a" một tiếng, "Tay em không cầm đũa được, anh đút cho em đi."
Lâm Uyên Dương nhíu mày, mì này rất khó gắp bằng đũa nên y xuống lầu lấy muỗng dằm mì thành sợi ngắn rồi đút cho hắn ăn.
Hương vị tô mì này Thẩm Lan cả đời khó quên, nước mắt đều sắp rơi xuống, khó lòng nuốt nổi mì sợi xen lẫn mùi thịt heo sống và dưa leo khét, hắn bình tĩnh ăn hết tô mì, cuối cùng còn nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ngon lắm."
Lâm Uyên Dương thở dài: "Em đừng gạt anh, anh biết mình nấu dở mà."
Thẩm Lan lập tức nhăn mặt cầu khẩn: "Ca, tối nay cho em ăn mì gói đi, xin anh đấy."
"Anh đặt đồ ăn ở nhà hàng rồi," Lâm Uyên Dương nói: "Hơn năm giờ sẽ đưa tới." Y rũ mắt nói: "Anh sẽ thử học nấu theo thực đơn."
"Chờ tay em lành sẽ chỉ anh nấu cơm." Thẩm Lan nói xong lại thấy không đúng nên sửa lại: "À không, anh không cần học nấu cơm đâu, đợi tay em lành sẽ nấu cho anh ăn."
Lâm Uyên Dương do dự hỏi: "Thật sự dở lắm sao?"
Thẩm Lan suýt nữa đã nói thật, lời ra đến miệng lại bị hắn nuốt xuống, hắn cố tìm một câu tương đối hàm súc khéo léo: "Hương vị rất lạ, xưa nay chưa từng có, độc nhất vô nhị."
Hắn lại hỏi: "Anh chưa ăn thử à?"
Lâm Uyên Dương nói: "Nếm thử rồi."
Chẳng ngon lành gì cả.
Thẩm Lan thở dài: "Vất vả cho anh rồi."
Tuy rất khó ăn nhưng Thẩm Lan không thấy có vấn đề gì, đây là lần đầu Lâm Uyên Dương nấu cho hắn, không nói đến ngon dở mà quan trọng là tấm lòng.
Thẩm Lan tặc lưỡi rồi nhìn Lâm Uyên Dương, nghiêm túc nói: "Trước khi tay em lành hai ta đi ăn hết các nhà hàng trong thành phố đi, anh đừng tự mình xuống bếp nữa, em sợ anh bị phỏng."
Lâm Uyên Dương biết Thẩm Lan chê y nấu cơm không ngon nhưng cũng chẳng nói gì, dù sao chính y cũng nuốt không trôi.
Y trầm mặc một hồi mới hỏi Thẩm Lan: "Em định làm thế nào với người nhà?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Lan lập tức héo đi, hắn im lặng nửa ngày rồi đưa tay xoa mặt, sau đó nói khẽ, "Ca, em muốn từ chức."
Thấy Lâm Uyên Dương không nói gì, hắn lại nói tiếp: "Sau này không làm cảnh sát nữa, hắc đạo bạch đạo gì cũng không dính dáng, mở cửa hàng bán ít đồ, có thể kiếm cơm cho hai ta là được. Thật ra em đã muốn từ chức lâu rồi, em không muốn để anh khó xử khi phải đứng giữa em và các huynh đệ, nhưng em vẫn chưa tìm được lý do thích hợp để nói với cậu em." Thẩm Lan dừng một chút, ngữ khí hơi chùng xuống: "Giờ em cũng chẳng còn tư cách gì làm cảnh sát nữa, từ chức là thích hợp nhất. Còn người nhà của em chỉ vừa mới biết chuyện này nên nhất định sẽ bị sốc không nhẹ, em có nói gì họ cũng không nghe đâu, đợi sau này lại nói tiếp." Thẩm Lan tỏ ra dửng dưng, chẳng biết hắn thật sự không quan tâm hay chỉ giả vờ mà thôi.
Lâm Uyên Dương không thể hiểu được cảm giác của Thẩm Lan, từ nhỏ y đã không có cha mẹ nên không biết chiến tranh lạnh với cha mẹ sẽ có tâm trạng gì.
Hiện giờ Thẩm Lan rất khổ sở, có đứa con nào cãi lời cha mẹ mà trong lòng dễ chịu đâu? Thẩm Lan biết mình có lỗi với họ nhưng hắn chẳng còn cách nào cả.
Hắn vẫn muốn ở bên Lâm Uyên Dương.
"Thẩm Lan."
"Ừ?" Thẩm Lan vừa quay đầu liền đối mặt với đôi mắt đen thẫm của Lâm Uyên Dương, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Uyên Dương nắm cổ tay đè xuống giường.
Thẩm Lan sửng sốt một hồi mới hiểu ra Lâm Uyên Dương đang hôn mình, hắn cười một tiếng rồi chủ động hôn lại y.
Một tay Thẩm Lan không dùng được nên chống cổ tay trên eo Lâm Uyên Dương, còn tay kia luồn vào áo y.
Lâm Uyên Dương thở dốc, nhìn vào mắt Thẩm Lan cũng đủ biết trong lòng hắn đang có ý đồ gì, cầm cổ tay Thẩm Lan ngăn cản: "Đừng nghịch, tay em đang bị thương mà."
Thẩm Lan thì thầm, thanh âm mềm mại như rót vào lòng người: "Ca, em muốn anh."
Danh Sách Chương: