Đinh Tiểu Mẫn ngủ cả một ngày trời, chỉ có khi ngủ, cô mới an lòng được một chút, nếu không cô lại nhớ đến những chuyện không vui, khiến cô đau khổ không biết phải làm như thế nào.
Khi Đinh Tiểu Mẫn thức dậy nhìn đồng hồ đã là 8h tối, cô đứng dậy đi lại cửa số, lấy tay mở cửa ra, để gió mát ban đêm thổi vào mặt cô, khiến cả người cô lạnh run.
Đột nhiên có một cái áo khoác đặt lên người cô, cô vẫn không quay đầu, chợt nghe giọng người phía sau có chút không vui "A Mẫn, đừng đứng ở đây, rất dễ bị cảm lạnh!"
Cô biết là Vũ Thần, nhưng vẫn không quay đầu, đâu phải lúc nào cô cũng có thể hành hạ hắn như vậy, dùng được lúc nào thì cứ dùng thôi, để sau này hắn hết thấy áy náy với cô, hắn lại tống cô ra khỏi nhà cũng nên.
Vũ Thần thấy cô im lặng, lại nói "A Mẫn, dù em có giận anh, thì cũng có đừng hành hạ bản thân mình như vậy?"
Cô cười khẩy, bây giờ đối với hắn, cô không uống một ly nước cũng xem là đang hành hạ bản thân sao?
Vũ Thần thấy Đinh Tiểu Mẫn vẫn im lặng, thì có chút tức giận, quay người Đinh Tiểu Mẫn lại, rồi đưa tay qua người cô đóng lại cửa sổ, cho nên lúc này cô đang bị giam trong lòng hắn, nhưng mặt vẫn vô cảm nhìn vào hắn.
Hắn thừa nhận! Hắn ghét ánh mắt này của cô, thật sự rất ghét, hắn thà nhìn thấy ánh mắt tức giận của cô, ánh mắt đau khổ của cô, còn thấy dễ chịu hơn ánh mắt vô cảm này, nó khiến lòng hắn rất khó chịu.
"Em đừng nhìn anh như vậy nữa có được không? Anh rất ghét ánh mắt này của em!"
Cô bỗng nhếch cao khóe môi, vậy hắn có biết cô cũng từng ghét ánh mắt sáng rực của hắn, khi nhìn chị cô không? Ghét anh mắt chán ghét của hắn, khi nhìn cô không?
Thấy cô vẫn gương đôi mắt đó nhìn hắn, vẫn im lặng không trả lời, hắn không thể kiềm chế được nữa, nắm chặt vai cô, giọng có chút giận, nói "Rốt cuộc em muốn thế nào?"
Thấy mày cô nhíu chặt, hắn ý thức được mình hơi dùng sức, nên vội buông ra, nói "A Mẫn, xin lỗi! Anh hơi kích động" Rồi lại dịu dàng ôm cô, nói "A Mẫn! Tha thứ cho anh có được không?"
Nhưng kết quả, cô vẫn im lặng.
Vũ Thần thở dài một cái, lại nói "Ngày mai anh phải đến công ty, em ở nhà nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân một chút!"
Bỗng nhiên hắn nhớ điều gì, đẩy nhẹ cô ra, hỏi "Em chưa ăn cơm tối có phải không?"Dù biết sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng hắn vẫn cố hỏi, và dĩ nhiên vẫn không nhận được câu trả lời.
Nói rồi, hắn nắm tay cô kéo xuống phòng ăn, đem cho cô một tô cháo, dịu dàng nói "Ăn đi! Anh chỉ vừa mới nấu!"
Cô nhìn tô cháo, bỗng thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn chỉ biết nấu mỗi cháo sao? Lần nào hắn cũng đều cho cô ăn cháo?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Đinh Tiểu Mẫn, Vũ Thần ho nhẹ hai tiếng, nói "Món cháo là món anh nấu ngon nhất!"
Cô bỗng hiểu ra vấn đề, theo bản năng gật đầu một cái, nhưng lại không biết khoảnh khắc đó, đã bị Vũ Thần nhìn thấy, khóe môi hắn nhếch cao hài lòng.
Sau khi cô ăn xong, cô liền trở lại phòng, thẳng tay khóa trái cửa, hắn nhìn cách cửa bị khóa, bất lực cười khổ, tuy hắn có chìa khóa dự phòng, nhưng nếu hắn mà mở cánh cửa này ra, cô lại hận hắn thêm một phần, nên thôi vậy.
Sáng hôm sau khi Đinh Tiểu Mẫn tỉnh dậy, đi xuống nhà đã không thấy Vũ Thần đâu, chỉ thấy một tô cháo trên bàn ăn, kèm theo một tờ giấy "Nếu nguội thì hãy hăm nóng lại ăn, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân!"
Cô nhìn tờ giấy, bỗng thấy lòng chua xót, nếu như lúc trước hắn đối xử với cô như vậy thì thật tốt, bây giờ cố gắng bù đắp để làm gì? Có cố cở nào, cũng không bù đắp được vết thương lòng của cô.
Cô nhìn đồng hồ trên tay, bỗng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, rồi bấm nút gọi.
Đầu dây bên kia vọng đến giọng nói có chút chế giễu "Muốn khoe em được Thần chăm sóc thế nào sao? Vậy thì không cần đâu, chị đã thấy rồi!"
Đinh Tiểu Mẫn kiên nhẫn chờ Tiểu Nhu nói xong, rồi mới lạnh nhạt nói "Tấn Phi nằm ở viện nào?"
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, rồi hỏi "Em hỏi để làm gì?"
Đinh Tiểu Mẫn nói "Xem hắn đã chết chưa!"