• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thù Đồ [53]



*****



Lúc Trầm Hi tỉnh lại, trời chỉ vừa mới sáng, người bên cạnh vẫn còn say ngủ, hơi thở an ổn thở phất qua mặt, Trầm Hi trong nháy mắt có chút hoảng hốt.



Có lẽ tối qua trước khi đi ngủ còn nhắc tới chuyện lúc còn nhỏ nên sau khi ngủ, những hình ảnh đan xen trong giấc mơ đều là những đoạn ngắn của cuộc sống lúc bé. Trầm Hi biết rõ bản thân đang nằm mơ, chính là làm thế nào cũng không thể tỉnh lại. Cậu ở trong mộng một lần nữa nhìn thấy mẫu thân nhảy lầu, cữu cữu bị tai nạn xe cộ, ông ngoại qua đời, bị phụ nhân lạnh nhạt, bị Trầm Thừa khi dễ, nhưng mỗi khi cậu khổ sở thì ở bên cạnh luôn có một bóng dáng ấm áp, ở cùng cậu, ôm lấy cậu.



Trong mộng, Trầm Hi nhìn không rõ bộ dáng của cái bóng kia, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình biết người này, thân thiết với đối phương tin tưởng đối phương. Bóng dáng kia thích ngồi bên cạnh cậu, ôm lấy cậu, mỉm cười với cậu. Càng làm cậu vui vẻ chính là bóng dáng kia chỉ của riêng mình cậu, chỉ tốt với cậu, ai cũng không giành được.



Khoảnh khắc mở mắt ra, Trầm Hi hoảng hốt cảm thấy tựa hồ cảnh trong mơ và hiện thực đang chồng điệp lên nhau, bên cạnh có người đang ôm chặt cậu, cảm giác ấm áp mà an tâm hệt như trong giấc mơ. Khóe miệng Trầm Hi kiềm không được hơi nhếch lên, ý thức rất nhanh quay về, có một cánh tay mạnh mẽ khoát lên lưng cậu. Trầm Hi thoáng ngẩng đầu, thấy được chính là gương mặt đang ngủ của Lý Minh Hiên, trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng hướng cơ thể về phía trước cọ cọ. Hơi thở quen thuộc tràn ngập, Trầm Hi an tâm dựa đầu sát qua, kiềm không được vươn tay dán lên lồng ngực Lý Minh Hiên.



Giờ phút này Trầm Hi đột nhiên có chút ganh tỵ với Trầm Hi trong mơ, không chỉ vì những lúc cậu khổ sở luôn có người ở bên cạnh, mà quan trọng hơn là Trầm Hi trong mộng hoàn toàn tin tưởng người kia, mà loại tín nhiệm này cậu chưa bao giờ cho người đang nằm cạnh.



Trầm Hi im lặng thở dài một tiếng, nhịp tim Lý Minh Hiên trầm ổn mà mạnh mẽ, xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh truyền vào lòng bàn tay Trầm Hi. Trầm Hi vô thức trượt vào cổ áo ngủ dò xét tiến vào trong, bàn tay xẹt qua da thịt ấm áp, dán trên lồng ngực đang nảy lên.



Trầm Hi vô thức đếm tần suất nhịp đập trái tim trong lòng bàn tay, đang định rút tay lại thì đột nhiên cảm thấy có tầm mắt nóng rực dừng lại trên người. Theo bản năng ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt sâu thẳm của Lý Minh Hiên, Trầm Hi vô thức phát hiện tay mình vẫn còn nằm trong áo ngủ Lý Minh Hiên.




Trầm Hi vội vàng rút tay, đang định mở miệng thì nụ hôn của Lý Minh Hiên đã hạ xuống, ngăn chặn môi Trầm Hi.



Nụ hôn này tràn ngập bá đạo, mang theo tình tự Trầm Hi không thể nào lí giải được. Trầm Hi bị động hé miệng, tùy ý để đối phương càng quét trong khoang miệng.



Theo nụ hôn kéo dài, Trầm Hi chỉ cảm thấy trong cơ thể bùng lên một ngọn lửa, bàn tay nóng bỏng dán trên da thịt, dọc theo đường cong cơ thể bắt đầu di động. Ngọn lửa trong cơ thể ngày càng rừng rực, Trầm Hi khó nhịn hừ thành tiếng.



Tiêng hừ nhẹ này hệt như một tín hiệu, người bên cạnh lại càng không kiêng nể gì. Áo ngủ rất nhanh bị đối phương lột xuống, cứ việc nhiệt độ không khí cũng không thấp nhưng đột nhiên tiếp xúc với bên ngoài, cơ thể Trầm Hi vẫn nhịn không được run lên một chút. Tiếp đó một cơ thể nóng rực bao phủ lên, cả người Trầm Hi bị đồi phương giam cầm trong lòng ngực.



Những nụ hôn nóng bỏng không ngừng đặt xuống cơ thể, Trầm Hi híp mắt nhìn Lý Minh Hiên đưa tay lấy trong tủ đầu giường một lọ thuốc bôi trơn. Không biết vì cái gì, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Trầm Hi cư nhiên không phải ngăn cản mà là Lý Minh Hiên đã chuẩn bị thứ kia từ lúc nào, cậu thế nhưng không hề phát hiện.



Trong nháy mắt thất thần, có chất lỏng lạnh lẽo tiến vào phía sau, cơ thể Trầm Hi theo bản năng cứng đờ, ngẩng đầu chống lại biểu tình nhẫn nại của Lý Minh Hiên, trong lòng cậu không khỏi mềm nhũn, cố gắng thả lỏng cơ thể.



Lúc ngón tay tiến vào, Trầm Hi nhíu mày chịu đựng khó chịu, hoàn toàn bất đồng với lúc bị thuốc kích dục ảnh hưởng, lúc này đây ý thức Trầm Hi tỉnh táo vô cùng, loại cảm giác khác thường này thông qua cảm quan lại càng phóng đại hơn, làm Trầm Hi có loại cảm giác không nói nên lời.



Ngón tay chậm rãi rời khỏi, Trầm Hi không khỏi thở phào một hơi, giây tiếp theo dục vọng cực nóng của Lý Minh Hiên đặt ở phía sau, kiên định từng chút một tiến vào. Trầm Hi kêu lên một tiếng đau đớn, cứ việc trước đó Lý Minh Hiên đã làm khuếch trương, nhưng dũng đạo nhỏ hẹp vẫn không thể tiếp nhận dục vọng thật lớn như vậy. Cơ thể Trầm Hi một lần nữa cứng ngắc, Lý Minh Hiên nhẫn nại dừng động tác lại, dịu dàng hôn Trầm Hi.



Trong những nụ hôn trấn an, Trầm Hi chậm rãi thích ứng Lý Minh Hiên tiến vào, theo động tác của anh, Trầm Hi phát ra tiếng rên rĩ trầm thấp.



Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao, cơ thể hai người tùy ý dây dưa, Trầm Hi bám chặt lấy Lý Minh Hiên, theo từng chút va chạm của anh mà đầu óc trống rỗng, chỉ biết không ngừng gọi tên anh. Khoái cảm vô tận trong cơ thể trào ra, Trầm Hi thở hổn hển, cả người vô lực xụi lơ nằm trên giường. Lúc Trầm Hi đạt cao trào, Lý Minh Hiên hung hăng va chạm vài cái, sau đó ôm chặt lấy Trầm Hi, chậm rãi bình phục hơi thở dồn dập.



Hơi thở dần ổn định, Lý Minh Hiên nằm nghiêng bên cạnh, một tay ôm Trầm Hi, một tay vuốt ve tấm lưng xích lõa của cậu.



Trầm Hi theo động tác của Lý Minh Hiên từ từ nhắm mắt lại.



“Nếu quá mệt mỏi, hôm nay Tiểu Hi đừng tới bệnh viện nữa.” Lý Minh Hiên giống như tùy ý mở miệng.



Trầm Hi đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Minh Hiên.



Trong mắt Lý Minh Hiên tràn đầy bao dung, cúi đầu khẽ chạm vào trán Trầm Hi, cân nhắc từng câu từng chữ mở miệng.



“Trên thế giới này có đủ loại cha mẹ, có nghiêm khắc cũng có khoan dung, có người đối xử công bằng với tất cả những đứa con, lại khó tránh khỏi có người bất công. Chúng ta không thể nào chọn lựa thái độ của cha mẹ, lại không thể lựa chọn thái độ của mình. Anh biết rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện, trong mắt người ngoài nhìn thấy cùng bản thân cảm nhận không giống nhau. Tiểu Hi, cho dù anh yêu em nhưng cũng không thể cảm nhận được tất cả những thứ em cảm thụ, vì thế anh không có quyền chất vấn suy nghĩ của em, nhưng mặc kệ anh phủ nhận hay đồng ý, anh luôn tôn trọng suy nghĩ của em.



Không bàn luận về huyết thống, không tỏ vẻ tận tình khuyên bảo cứ việc Lý Minh Hiên không hiểu được cảm nhận của Trầm Hi, nhưng giống như lời anh nói, anh tôn trọng suy nghĩ của Trầm Hi. Bởi vì biết Trầm Hi hận Trầm phụ nên anh không khuyên Trầm Hi tới bệnh viện, mà tìm một cái cớ để cậu không cần miễn cưỡng bản thân.



Lúc này tâm tình Trầm Hi phức tạp không nói nên lời, cậu biết Lý Minh Hiên cùng Trầm phụ có cảm tình không tồi, chính vì thế nên những lời này của Lý Minh Hiên mới làm Trầm Hi không biết làm sao.



Tình tự xa lạ nảy lên trong lòng, Trầm Hi giống như trốn tránh chôn đầu vào lòng Lý Minh Hiên.




Lý Minh Hiên vỗ nhẹ lưng Trầm Hi, nghe âm thanh trầm thấp của Trầm Hi vang lên trong lòng ngực mình: “Cám ơn anh họ.”



Sáng sớm hôm nay hai người nằm trên giường đến tận giữa trưa, cũng không biết chuyện Điền Văn Diệu cùng Trầm Dung đã dấy lên một trận bát quái ở Trung Kinh. Cứ việc Phương Giai Dĩnh không có ý truyền đoạn video ra ngoài, nhưng đêm qua rất nhiều người có mặt ở Phương gia. Mỗi người truyền một câu, bất quá chỉ một đêm, chuyện Điền Văn Diệu cùng Trầm Dung đã truyền khắp giới thượng lưu Trung Kinh.



Có người khiếp sợ, có người mỉa mai, có người chờ xem kịch vui, đương nhiên cũng có người ác ý tiết lộ chuyện này cho phóng viên, cứ việc phóng viên không túm được đoạn video mới nhất, nhưng đoạn video năm năm trước bị đẩy ra, danh dự hai nhà Điền Trầm trong phút chốc đã bị tuột tới đáy cốc.



Trầm Kế ngồi bên giường bệnh lật xem tin tức trên báo, sắc mặt khó coi vô cùng.



Trầm phụ còn ngủ say, có hộ sĩ ôm số báo hôm nay đưa vào, Trầm Kế nhăn mặt nhíu mày ý bảo vệ sĩ chỉnh sửa lại số báo đó một lần, hễ đề cập tới chuyện này thì lấy đi hết.



Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, có vệ sĩ đi tới, thấp giọng báo cáo với Trầm Kế: “Trầm Dung thiếu gia mới gọi điện tới, nói muốn tới thăm Trầm tiên sinh.”



Trầm Kế cười lạnh: “Nó còn có mặt mũi tới à.”



Vệ sĩ im lặng không nói, Trầm Kế không chút do dự phân phó: “Tất cả các cuộc điện thoại của nó không được chuyển qua phụ thân, nếu nó tới bệnh viện thì ngăn ở bên ngoài, không cho phép nó gặp phụ thân, ngay cả nữ nhân kia cũng vậy.”



Vệ sĩ gật gật đầu, Trầm Kế chỉ thấy trong lòng có một ngụm khí giận, nếu không phải Trầm Dung, sao lần này Trầm gia bị mất mặt như vậy? Danh dự mấy trăm năm của Trầm gia trong một đêm đó đã bị hủy trong tay nó.



Lúc Trầm Kế nghiêm mặt suy nghĩ thì âm thanh Trầm phụ yếu ớt vang lên phía sau: “A Kế.”



“Phụ thân!” Trầm Kế vui sướng xoay người, đứng trước giường bệnh: “Phụ thân, người cảm thấy thế nào?”



Trầm phụ vừa tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần tốt rất nhiều, hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất: “Phụ thân không có việc gì, A Kế, bên ngoài có đưa tin gì không?”



Trầm Kế không chút biến sắc: “Điền gia phong tỏa chuyện này tốt lắm, bên ngoài không có lan truyền bất cứ tin tức nào.”



Trầm phụ yên tâm thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi, Trầm gia hiện giờ đang lúc rối loạn, chuyện này ngàn vạn lần không thể để Trầm gia bị kéo vào.”



Trầm Kế khẽ gật đầu.



Trầm phụ vui mừng nhìn Trầm Kế, thuận miệng hỏi: “A Thừa đâu?”



“A Thừa ở công ty.”



Trầm phụ nghĩ nghĩ: “Con gọi điện cho A Thừa, bảo khoảng thời gian này nếu có chuyện gì không hiểu thì đi tìm Vương Trường Lâm, có Trường Lâm trông A Thừa, phụ thân cũng yên tâm.”




Trầm Kế biết Trầm phụ luôn tin tưởng Vương Trường Lâm, lúc này liền gật đầu.



Lúc nhận được điện thoại của Trầm Kế, Trầm Thừa đang đau đầu nhìn đống văn kiện trên bàn, vừa nghe bảo cậu đi tìm Vương Trường Lâm, Trầm Thừa không hề nghĩ ngợi cúp điện thoại, trực tiếp phân phó Lục Cách Sâm thay mình đi một chuyến.



Lục Cách Sâm nghiêm nghị gật đầu, nhưng Trầm Thừa cũng không chú ý, lúc cậu vừa nhắc tới Vương Trường Lâm, ánh mắt Lục Cách Sâm nhu hòa hơn rất nhiều.



Chào Trầm Thừa, Lục Cách Sâm tự nhiên đi về phía phòng làm việc của Vương Trường Lâm.



Khi nghe thấy người bên trong nói ‘vào đi’, biểu tình vẫn luôn nghiêm nghị của Lục Cách Sâm trở nên ôn hòa. Theo cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lục Cách Sâm vô lực lộ ra nụ cười thật tươi với nam nhân trung niên bên trong.



“Cha nuôi!”



Nghe thấy vui sướng trong giọng nói Lục Cách Sâm, Vương Trường Lâm bật cười, lắc đầu: “Ngày thường cũng không phải không được thấy.”



Tâm tình lục cách sâm rất tốt: “Này không giống, đây vẫn là lần đầu tiên con quang minh chính đại gọi người là cha nuôi từ khi tiến vào Trầm thị tới giờ.”



Vương Trường Lâm cười cười, ý bảo Lục Cách Sâm ngồi xuống rồi nói: “Sao vậy? Có phải Trầm Thừa có chuyện không?”



Nhắc tới chính sự, Lục Cách Sâm liền nghiêm túc: “Trầm Đức Hàn phân phó, khoảng thời gian này Trầm Thừa có việc thì cứ tìm tới cha nuôi, Trầm Thừa liền bảo con tới đây nói trước một chút.”



Vương Trường Lâm trầm ngâm: “Có vẻ, lần này Trầm Đức Hàn bị tức không nhẹ.”



Lục Cách Sâm khinh thường: “Đứa con do tình nhân sinh ra thì có thể làm được chuyện gì tốt chứ.”



Ánh mắt Vương Trường Lâm chợt lóe: “Được rồi, cha biết con ấm ức thay cho Trầm Hi, bất quá Trầm Hi không chịu tranh giành cũng là sự thật. Vừa lúc khoảng thời gian này Trầm Đức Hàn cùng Trầm Kế không ở công ty, bước tiếp theo trong kế hoạch của con cũng nên tiến hành rồi.”



Nghe Vương Trường Lâm đề nghị, Lục Cách Sâm gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.



Hoàn


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK