_”Không phải là ngươi đúng không ?” Thẩm Hạ Đông trên mặt mang theo chờ mong,hắn muốn từ chính miệng Thẩm Thành nghe được hai chữ “Không phải”.
Nhưng chỉ thấy Thẩm Thành đột nhiên trầm mặc,bởi vì không gian quá tối nên Thẩm Hạ Đông không thể thấy rõ biểu tình trên mặt Thẩm Thành,Thẩm Hạ Đông nhẹ giọng nói “Có người bị hút hồn đến chết,Trương trinh thám nói…hắn nói…”
Thẩm Thành hơi lệch đầu,hắn nhìn Thẩm Hạ Đông, trong mắt hiện lên âm ngoan.
_”Ngươi không làm như vậy đúng không…” Thẩm Hạ Đông hỏi.
Biểu tình trên mặt Thẩm Thành có chút biến hóa, có cái gì đó vừa chợt lóe lên , sau đó nhanh chóng biến mất vô tung.
_Cút ngay!
Đây là lần thứ hai hắn nói,giống như cho Thẩm Hạ Đông một cơ hội cuối cùng.
Thẩm Hạ Đông đứng dậy,nhìn Thẩm Thành, mấp máy môi “Ngươi, ngươi theo ta về nhà đi.”
_”A..” Thẩm Thành phát một tràng cười cực nhẹ,nhưng khi vừa rơi vào tai Thẩm Hạ Đông,hắn vô cùng rõ ràng,tiếng cười đó có bao nhiêu châm chọc.
_”Nhà bây giờ mặc dù đang sửa lại, nhưng, chúng ta có thể ra ngoài thuê một gian khác…” Thẩm Hạ Đông không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thành , Thẩm Thành không nói gì,biểu tình đột nhiên biến đổi,hai tròng mắt dần dần đỏ ngầu,hắn nói “Cút ngay cho ta!”
Nhìn Thẩm Thành như vậy,khiến Thẩm Hạ Đông có chút sợ hãi,hắn vội vàng nói “Còn nữa , ta muốn cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi đã không làm hại Tiểu Thanh!”
Lúc này Thẩm Thành đã xoay người sang chỗ khác,thân thể trở nên run rẩy, thoạt nhìn thực không bình thường.
Thẩm Hạ Đông luống cuống đứng sau lưng hắn,”Ngươi làm sao vậy…”
Còn chưa kịp dứt lời, Thẩm Thành đã xoay người lại, lao thẳng đến chỗ Thẩm Hạ Đông,thời điểm gương mặt của Thẩm Thành kề sát mặt mình, Thẩm Hạ Đông không khỏi hoảng loạn, làn da Thẩm Thành tái nhợt,nổi lên chi chít gân máu, hai con mắt đỏ như huyết,vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Đông như một con sói đang quan sát con mồi.
Thẩm Hạ Đông kinh ngạc,muốn lùi về sau.
Thẩm Thành nhanh tay nắm lấy vai hắn “Muốn trốn?”
_”Không…” Thẩm Hạ Đông lắc đầu, nói năng có chút lộn xộn “Ngươi làm sao vậy…”
Thẩm Thành thấp giọng “Đây là ngươi bức ta…” Sau đó ngậm lấy đôi môi của Thẩm Hạ Đông,lúc bắt đầu Thẩm Hạ Đông hốt hoảng từ chối vài cái nhưng sau đó lại buông tha cho giãy dụa, đầu lưỡi đau xót, trong miệng tràn đầy máu tươi.
Thẩm Thành dùng sức cắn mút,đầu óc Thẩm Hạ Đông bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê,cả người vô lực.
Xé nát quần áo của Thẩm Hạ Đông,Thẩm Thành cơ hồ không chút do dự nâng hai chân Thẩm Hạ Đông lên,tiến nhập vào thân thể hắn.
Thẩm Hạ Đông hừ hừ hai tiếng, cái đầu giật giật,nhưng không có khí lực đẩy ra. Mặc cho Thẩm Thành muốn làm gì thì làm.
Thẩm Hạ Đông cảm thấy thân thể mềm nhẹ như bông,không thể nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu Thẩm Thành mới chịu dừng lại,Thẩm Hạ Đông phát hiệnThẩm Thành đã trở lại bình thường, nhưng chính hắn cũng dần dần mất đi ý thức.
Trước khi hôn mê hắn nhìn theo thân ảnh hốt hoảng củaThẩm Thành,vốn định gọi Thẩm Thành lại,nhưng thủy chung không thể mở miệng.
****
Thẩm Hạ Đông bị một trận ồn ào đánh thức,trong lúc nhất thời không thể xác định mình đang ở chỗ nào,hắn mở mắt nhìn xung quanh.
_”Tất cả những chuyện này chắc chắn đều là do hắn làm! Thứ ghê tởm đó không đáng được tha thứ! Ngay cả cha ruột của mình cũng có thể làm ra loại chuyện mà ngay cả cầm thú cũng không bằng!”Tựa hồ là Đặng Dương.
Theo sau là giọng nói của lão Trần “Ngươi đừng lớn tiếng như vậy được không, đánh thức hắn thì làm sao bây giờ!”
Có lẽ hắn đang ở nhà của lão Trần.
Thẩm Thành đâu rồi ?
Thẩm Hạ Đông từ trên giường ngồi dậy,đã khôi phục được một chút,nhưng luôn cảm thấy cả người mềm nhũn, tìm không ra điểm khí lực.
Ngoài cửa, tiếng cãi cọ đình chỉ,Trương Mục đi đến “May mắn là ta kịp thời phát hiện ra ,bằng không còn không biết ngươi muốn gạt ta đến khi nào.”
_”Cái gì ?” Thẩm Hạ Đông kinh ngạc ngẩng đầu,hắn giấu chuyện gì chứ ?
_”Chẳng lẽ ý ngươi nói là Thẩm Thành sao ? Cái này ta không có! Ta xin thề, ta mới vừa gặp lại nó này ngày hôm qua…” Nếu Trương Mục phát hiện được chuyện mà Thẩm Thành đã làm với mình thì sẽ có phản ứng như thế nào đây ? Đó rõ ràng là loạn luân !
Thẩm Hạ Đông không dám nhìn Dương Mục,Trương Mục tựa hồ đọc được suy nghĩ trong lòng hắn,thản nhiên nói một câu “Ta không thấy gì hết.”
Nhất định đã biết…
_”Được rồi, ta tạm thời tin ngươi. Nhưng mà..” Trương Mục cúi người, dùng vẻ mặt ác liệt nhìn Thẩm Hạ Đông “Chuyện này ta tin chắc là do Thẩm Thành làm,hắn đã mất hết nhân tính,ngươi rõ chưa ? Hắn thiếu chút nữa đã giết chết ngươi,bằng không kết cục của ngươi cũng sẽ thê thảm như Tiểu Vương.”
_”Không thể nào!” Thẩm Hạ Đông bác bỏ “Nó sẽ không làm như vậy!”
_ “Chuyện này chính là sở trường của ta.” Trương Mục đứng lên, vuốt thẳng quần áo,”Tin hay không thì tùy ngươi,ta nhất định phải bắt được hắn,đối phó bằng cách nào thì ta còn chưa biết nhưng ta không thể để hắn tiếp tục hại người.”
_Ý của ngươi ? Tiểu Vương chết là do nó làm sao ?” Thẩm Hạ Đông nhất thời cảm thấy thiên toàn địa chuyển, vì cái gì ?
_”Thẩm Hạ Đông, đừng để sự áy náy che mất lương tâm của ngươi. Dù ngươi muốn mau chóng bồi thường cho hắn nhưng quá nóng vội như vậy thì đối với ngươi cũng không tốt đâu.” Trương Mục mạc danh kì diệu bỏ lại hai câu liền rời đi.
Mà ánh mắt lão Trần dùng để nhìn Thẩm Hạ Đông cũng đã thay đổi, càng thêm cẩn trọng cùng đồng tình “Ngươi không sao chứ ?”
Thẩm Hạ Đông không trả lời, xuống giường mang giày chuẩn bị đi.
_Trương Mục nói ngươi bị hút…
_”Hút mất ba hồn bảy vía chứ gì ? Sẽ chết ?” Thẩm Hạ Đông lãnh đạm nói “Ta không tin.”
Đây là lần đầu tiên hắn dùng thái độ kiên định như vậy bác bỏ những chuyện xấu liên quan đến Thẩm Thành “Nếu nó thật sự muốn hại ta thì ta còn mạng để sống đến bây giờ ư ? Huống chi không phải bọn họ còn chưa tìm ra chứng cứ sao ?”
_”Hình như…là vậy…” Lão Trần ngẩn người nhìn Thẩm Hạ Đông, máy móc mở miệng,lăng lăng nhìn Thẩm Hạ Đông rời đi, sau đó lại lẩm bẩm “Chẳng lẽ là như vậy ?”
Phía sau ẩn ẩn có chút đau đớn, Thẩm Hạ Đông cũng không bận tâm nhiều lắm, tỏ ra trinh tiết liệt nữ thì có ích gì chứ,huống chi cũng không phải là lần đầu tiên, hắn thân là hàng thật giá thật nam nhân chứ không phải nữ nhân yếu đuối. Hắn thầm nhủ như vậy. Có lẽ là đang tự an ủi mình….
Chính là Thẩm Thành bây giờ đang ở đâu ?
Thẩm Hạ Đông chạy đến nhà xưởng bỏ hoang ngày hôm qua, lần này dù hắn có gọi rách cả cổ họng cũng thấy Thẩm Thành xuất hiện.
Hắn còn thử tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong nhà xưởng nhưng cuối cùng vẫn không thể chấp nhận được sự thật là Thẩm Thành đã bỏ đi. Không phải nó luôn ở chỗ này sao ? Giờ lại đi đâu rồi ? Sao hôm qua nó lại kích động như vậy ? Nó gặp chuyện gì sao ? Cái chết của Tiểu Vương, rốt cuộc là do ai gây ra ? Thẩm Hạ Đông dù thế nào cũng không tin là do Thẩm Thành làm,hắn đã hiểu lầm Thẩm Thành nhiều lần như vậy…Hắn không muốn giẫm vào vết xeđổ ..
Thẩm Hạ Đông nhận được điện thoại của chủ nhà trọ,trong điện thoại người kia nói mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng ,chỉ còn chờ hắn dọn vào mà thôi.
Thẩm Hạ Đông tới đây mới nhớ tới chuyện thuê phòng.
Hắn quyết định, trước giải quyết vấn đề chỗ ở sau đó mới tiếp tục nghĩ biện pháp đi tìm Thẩm Thành,hắn muốn chứng minh những chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới Thẩm Thành.
Đứng dưới lầu, chủ nhà trọ cười cười với hắn “Đều đã thu thập xong,ngươi dọn lên đi,ta ra ngoài mua ít đồ, ngươi cầm chìa khóa rồi phải không ?”
Thẩm Hạ Đông lên lầu hai, bên trong quả thật đã được quét dọn tươm tất ,chăn đệm cũng được đổi, hoa trên bàn cắm đầy những cành hoa tươi mới. Cả căn phòng mang đến cảm giác thoáng mát sạch sẽ.
Sau khi Thẩm Hạ Đông mang đồ lên, sắp xếp lại mọi thứ thì cũng mau giữa trưa. Mà chủ nhà hình như đã trở lại,Thẩm Hạ Đông nghe thấy tiếng đóng cửa dưới lầu.
Thẩm Hạ Đông bắt đầu suy nghĩ đến việc tìm Thẩm Thành, hắn nhìn ra cửa sổ,ban ngày ban mặt thế này chắc Thẩm Thành sẽ không xuất hiện ?
Vậy chờ đến tối lại chạy đến chỗ nhà xưởng nhìn xem, nói không chừng sẽ có cơ hội gặp lại.
Thẩm Hạ Đông đi vào nhà vệ sinh tắm rửa,nhìn ảnh ngược của mình trong gương,sắc mặt hơi kém,có lẽ mà do mất ngủ.
Xong xuôi, Thẩm Hạ Đông trở về phòng,đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thẩm Hạ Đông vội vàng mặc quần áo rồi ra mở cửa,chủ nhà bưng mâm cơm đưa cho hắn “Đây là lúc nãy ta ra ngoài, sẵn tiện mua thêm một phần cho ngươi.”
_”Ngươi quá khách khí rồi.” Thẩm Hạ Đông uyển chuyển cự tuyệt không muốn nhận , chủ nhà thấy thế liền cười cười “Ngươi theo ta ngại cái gì,không phải chỉ là chút đồ ăn thôi sao, cầm đi.”
Thẩm Hạ Đông đành phải nhận,sau đó hỏi “Ngươi muốn vào uống chén trà sao ?”
Chủ nhà lắc đầu “Thôi. Cần ta giúp gì không ? Nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với ta nhé. Ta đi trước, không quấy rầy ngươi nữa.”
Nhìn chủ nhà xuống lầu,Thẩm Hạ Đông cảm thấy người này quả thật không tồi,bưng mâm cơm vào phòng đóng cửa lại.
Lúc này đang xuống lầu, chủ nhà đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn cửa phòng Thẩm Hạ Đông từ từ khép lại.,
Hắn tuyệt đối không thể làm tổn thương đứa bé kia một lần nữa.
Ăn cơm xong, Thẩm Hạ Đông nhìn văn kiện trong tay,trong lòng vô cùng phiền muộn,không biết vì cái gì, hắn luôn có cảm giác bất an. Rồi lại không biết vì sao, dù đang mặc một chiếc áo khá mỏng nhưng lòng bàn tay lại đổ rất nhiều mồ hôi. Thẩm Hạ Đông cảm thấy căng thẳng,đầu óc thực hỗn loạn,rõ ràng là muốn là trấn tĩnh nhưng càng làm càng loạn.Giống như trong đầu có một cuộn tơ vò,càng gỡ càng rối.
Sau đó cũng không biết có phải là do mệt mỏi, Thẩm Hạ Đông cảm thấy buồn ngủ,nằm trên giường định chợp mắt một hồi.
Ai ngờ hắn cư nhiên ngủ thẳng đến khi trời tối đen,Thẩm Hạ Đông hốt hoảng nhảy dựng lên,hắn cuống quít mặc quần áo, mang giày vào,sau đó vội vàng xuất môn.
Lúc xuống lầu mới phát hiện bên trong một mảnh tối đen,chủ nhà tựa hồ đã ra ngoài, Thẩm Hạ Đông cầm chìa khóa,nghĩ thầm,vậy không cần phải chào hỏi, liền trực tiếp rời đi.
Ngay khi Thẩm Hạ Đông vừa ra khỏi nhà,chủ nhà mới lẳng lặng mở cửa. Đi lên lầu, đứng trước cửa phòng của Thẩm Hạ Đông.
Cánh cửa rõ ràng đã được Thẩm Hạ Đông khóa rất kĩ thế nhưng nàng lại có thể dễ dàng mở được.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quét mắt nhìn một vòng khắp phòng.
Đi đến chỗ đặt bình hoa,lấy mấy cành hoa trong bình ra, thay bằng những đóa hồng đỏ tươi,nàng cúi đầu ngửi ngửi “Ân, thật thơm.”
Nàng nhếch miệng cười,trong nháy mắt, khuôn mặt dường như có chút mơ hồ…