Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua lá cây khe hở ở trên đường nhỏ lưu lại ánh sáng loang lổ, Thẩm Nhất mặc quần áo bệnh nhân đứng ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm quang cảnh yên tĩnh phát ngốc.
Thẳng đến khi phía sau truyền đến một tiếng oán trách: "Thẩm Nhất, sao không nằm ở trên giường?"
"Hoạt động chút." Hắn trả lời.
Lâm An mang theo tươi cười rộng rãi, nói gì đó với hắn, đôi mắt cong cong, thoạt nhìn tâm tình thực tốt.
Vết thương của Thẩm Nhất dần dần chuyển biến tốt đẹp, khi rảnh Lâm An liền đến phòng bệnh xem hắn, trò chuyện với hắn giải buồn. Không biết vì sao, biểu tình Thẩm Nhất luôn là yếu ớt.
Lâm An có rất nhiều lần quay đầu, đều phát hiện Thẩm Nhất đang nhìn trộm cô, ánh mắt rất là u oán đáng thương. Bị cô phát hiện, hắn lại xám xịt dời đi tầm mắt.
Đứa nhỏ ngốc này, phỏng chừng là ở bệnh viện quá lâu, Lâm An nghĩ nếu Thẩm Nhất xuất viện sớm một chút, cảm giác sẽ tốt hơn.
Lâm An còn dặn dò Thẩm Nhất về sau khi làm nhiệm vụ cần chú ý an toàn, uy hiếp nói nếu hắn vào bệnh viện nữa, cô sẽ không tới chiếu cố hắn.
Thẩm Nhất sửng sốt, như là đang suy xét cái gì, nghĩ thông suốt rồi ngay sau đó gật đầu như đảo tỏi.
Chỉ cần bị thương không cần quá cần mẫn, cô liền nguyện ý chiếu cố hắn.
Lâm An làm việc dưới bác sĩ Tưởng vài tháng, quan hệ cũng tương đối tốt.
Hôm nay, bác sĩ Tưởng cùng Lâm An đang hỏi thăm một chút người bệnh đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người lớn tiếng kêu tên bác sĩ Tưởng, ông liền theo tiếng đi ra ngoài.
Bệnh viện vốn là nơi không thể lớn tiếng ồn ào, sợ ảnh hưởng đến người bệnh. Lâm An kinh ngạc một chút, cũng đi theo đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên hùng hổ đứng ở phòng bệnh, khóe mắt muốn nứt ra trừng mắt hắn: "Bác sĩ Tưởng, tôi chính là tìm anh!"
Lâm An ngẩn ra, cô biết người này là ai. Khoảng thời gian trước có một người bệnh yêu cầu phẫu thuật trái tim, hắn ta là người thân của người bệnh đó.
Tình huống người bệnh nguy kịch, yêu cầu lập tức phải làm phẫu thuật. Bác sĩ Tưởng cùng người nhà bệnh nhân nói chuyện, người nhà một chút cũng không muốn đồng ý làm phẫu thuật.
Bác sĩ Tưởng vốn tưởng rằng là trong nhà người bệnh kinh tế có hạn, ông thiện tâm hỗ trợ tiền làm phẫu thuật, nhưng người nhà người bệnh cũng không đồng ý.
Giải phẫu cứ như vậy mà vẫn luôn kéo dài, người bệnh bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất, đến cuối cùng lại rời đi.
Có một hộ sĩ đã từng nghe được mấy người nhà người bệnh thảo luận, người bệnh đã chết, để lại gia sản muốn chia như thế nào.
Đến cuối cùng kết luận là người bệnh lập hạ di chúc, tài sản toàn bộ quyên cấp từ thiện, một chút cũng không để lại cho mấy người nhà.
Vị trung niên này không có được di sản rất là tức giận, liền đem đầu xỏ chỉ hướng về phía bác sĩ Tưởng, trách cứ ông không làm phẫu thuật sớm một chút, bằng không người bệnh có thể tại ý thức thanh tỉnh mà sửa đổi di chúc.
Bác sĩ Tưởng cùng hắn lý luận, người này không nói được liền nổi giận đùng đùng mà rời đi, đến thi thể người bệnh chết đi vẫn luôn để ở nhà xác bệnh viện, không có người nhà nguyện ý xử lý hậu sự.
Thì ra ngay từ đầu bọn họ không đồng ý làm phẫu thuật cũng chỉ là không muốn chịu chi phí phẫu thuật mà thôi.
Bác sĩ Tưởng cảm thán một chút nhân tâm ấm lạnh, vốn tưởng rằng việc này cứ như vậy đi qua, không nghĩ tới hôm nay người đàn ông này lại tìm tới cửa. Phỏng chừng là trong nhà lại có biến hóa, hắn tiều tụy hơn rất nhiều so với không lâu trước đây.
Người đàn ông hai mắt đỏ bừng, trừng mắt bác sĩ Tưởng, hàm răng cắn gắt gao: "50 vạn thuộc về tôi toàn bộ ném đá trên sông, đều là bởi vì anh! Bởi vì anh không làm phẫu thuật, anh trả tiền tôi nhanh lên!"
Bác sĩ Tưởng không khỏi líu lưỡi, còn chưa phản ứng lại, liền thấy bàn tay hắn tiến vào trong quần áo, lấy ra một con dao bóng lưỡng, trong giây lát muốn đâm!
Lâm An sợ tới mức mở to hai mắt, vội vàng đẩy bác sĩ Tưởng sang bên cạnh, bác sĩ Tưởng đã bị đẩy đến một bên vừa vặn tránh đi con dao tập kích. Chung quanh đã vây quanh một ít người bệnh, ánh mắt hoảng sợ, không ai dám tiến lên ngăn lại.
"Các ngươi đều là một đám!" Người đàn ông thấy một đao không có đâm trúng, lại thấy Lâm An trở ngại hắn hành động. Hắn chửi rủa một tiếng, lại đem dao hướng tới Lâm An!
Tâm Lâm An nhảy nhảy, đã không kịp tránh né, mắt thấy con dao sẽ đâm đến ngực. Trước mắt bỗng nhiên duỗi ra một bàn tay thay cô cản trở công kích.
Lâm An khiếp sợ hoàn hồn, liền nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Tống Thừa Nhiên. Con dao cắt qua cánh tay hắn, máu lập tức liền thẩm thấu áo blouse trắng, một giọt một giọt mà rớt trên sàn nhà.
"Thừa Nhiên!" Mũi Lâm An đột nhiên đau xót, nước mắt ngăn không được mà tràn ra từ hốc mắt.
Nhưng hiện trường thực nguy cấp, Tống Thừa Nhiên lập tức đẩy cô đến phía sau an toàn, quay đầu lạnh lẽo nhìn hắn ta.
Màu máu đỏ tươi tựa như càng thêm kích thích người này phẫn nộ, hắn cầm dao lại lần nữa muốn xông tới, bắt đầu công kích không có mục tiêu.
Quanh mình đột nhiên trở nên thực ồn ào, hẳn là có cảnh vệ nghe tiếng chạy tới. Trong đám người đột nhiên lao ra một người bệnh, đột nhiên dùng sức bổ qua cổ tay phải của hắn, hắn ta lập tức mất sức lực, con dao trên tay rơi xuống trên mặt đất.
Người tới động tác nhanh chóng, lập tức đem con dao đá đến nơi xa, ngăn chặn hắn có thể nhặt được. Người kia xoay người nâng lên đầu gối, bụng người đàn ông va chạm thật mạnh, ngay sau đó đem áp đảo trên mặt đất, đôi tay bẻ ra sau lưng.
Người đàn ông không thể động đậy, trong miệng còn ồn ào: "Sao lại có thể đánh người! Buông tôi ra, tôi muốn báo cảnh sát!"
Người tới khí thế mười phần hét lớn một tiếng: "Tôi chính là cảnh sát!"
Lâm An nghe được âm thanh quay đầu lại mới phát hiện người chế phục chính là Thẩm Nhất.
Cảnh vệ đã tới đưa người đàn ông kia đến cục cảnh sát, lúc này Lâm An mới có cơ hội kéo Tống Thừa Nhiên bị thương đi xử lý, cắt tay áo mới biết được cánh tay hắn bị cắt bảy tám centimet, miệng vết thương sâu.
Sắc mặt Tống Thừa Nhiên có chút trắng bệch, hắn nhìn cô không có vấn đề gì chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Em không có việc gì là được."
"Thừa Nhiên..." Lâm An cơ hồ khóc thành một lệ nhân, cảm xúc kích động đến căn bản không có biện pháp xử lý miệng vết thương cho hắn, y tá trưởng liền tới hỗ trợ.
Bác sĩ Tưởng tuổi lớn chút, lúc này mới phục hồi tinh thần lại nhìn xem Tống Thừa Nhiên, một bên còn nói: "Đều do tôi không tốt, nếu là tôi cùng người nhà cố gắng một chút kịp thời gian giải phẫu quan trọng thì tốt rồi... Nếu là nói nhiều lý giải, hiện tại quan hệ y hoạn cũng sẽ không khẩn trương như vậy!..."
Ánh mắt Tống Thừa Nhiên ám trầm, đảo chưa nói cái gì.
Lâm An xoa xoa nước mắt, thấy miệng vết thương được y tá trưởng xử lý tốt, cô lúc này mới nhớ tới Thẩm Nhất.
Lâm An giải thích một chút với Tống Thừa Nhiên tình huống xảy ra liền lập tức chạy đi, Tống Thừa Nhiên không có ngăn cản, hắn biết cô đi tìm Thẩm Nhất.
Thẩm Nhất cùng một cảnh sát đứng ở trong thông đạo, biểu tình thực nghiêm túc, đại khái là thuyết minh tình huống, cảnh sát hướng tới Thẩm Nhất kính cái lễ liền rời đi.
Thẩm Nhất vừa xoay người, thấy cô thì giật mình.
Trên áo bệnh nhân của hắn chỗ bụng có một mảnh hồng, miệng vết thương nứt ra rồi!
Thẩm Nhất theo tầm mắt cô nhìn đi xuống, lúc này mới hồi lại, cảm nhận được cỗ xé rách đau đớn.
Hắn lập tức liền nghẹn, đành phải nói với cô: "Đau."
Lâm An cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười.
Một lần nháo loạn, ảnh hưởng không ít người.
Cảm xúc của Bác sĩ Tưởng không thực, thường xuyên nghi ngờ chính mình có phải làm không tốt ở đâu hay không, bác sĩ khoa tâm lý lo lắng đã chủ động chạy tới trị liệu cho ông.
Bác sĩ Tưởng tạm thời không thể làm phẫu thuật, Lâm An đã được trở lại làm việc với Tống Thừa Nhiên, cũng vừa lúc để cô chiếu cố hắn bị thương.
Cánh tay phải bị thương một mảng lớn, phẫu thuật cũng không thể làm. Những ca phẫu thuật đã an bài tốt đều để sau, thật sự khẩn cấp thì chỉ có thể giao cho bác sĩ khác.
Người nhà tập kích nháo loạn trật tự bị xử phạt, biết được tin tức những người nhà khác mặt mũi rốt cuộc không qua được, tới lo liệu hậu sự cho người bệnh đã chết đi.
Bởi vì chuyện này, Tống Thừa Nhiên cùng Thẩm Nhất rốt cuộc chính thức gặp mặt.
Thẩm Nhất vừa thấy Tống Thừa Nhiên còn cảm thấy quen mắt, sửng sốt một chút liền nhớ tới Tống Thừa Nhiên từng ở bệnh viện gật đầu chào hỏi với hắn.
Không nghĩ tới hắn chính là chồng của Lâm An.
Lòng Thẩm Nhất yên lặng mà chảy xuống hai hàng nước mắt, trên mặt lại vẫn là bình tĩnh mà bắt tay với Tống Thừa Nhiên.
Không thể không nói, tay trái của Tống Thừa Nhiên rất lớn, nắm đến tay hắn tê rần.
Trên mặt Tống Thừa Nhiên mang theo mỉm cười nhợt nhạt, lại không có cười đến đáy mắt: "Nếu như có yêu cầu muốn giúp anh làm phẫu thuật thì nói, hoan nghênh."
Thẩm Nhất khách khí mà đáp lại: "Vậy phiền bác sĩ Tống rồi."
Xong việc, Thẩm Nhất mới biết được Tống Thừa Nhiên là trái tim của khoa ngoại.
A... Hắn vẫn là không cần có cơ hội giải phẫu này đi.
————————————————
Common for reading