• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Min

Đậu Địa Chủ Hứa Nặc vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp Lâm Ngọc Đồng một lần, thứ nhất là muốn thỉnh giáo Lâm Ngọc Đồng một chút, rốt cuộc làm thế nào mà tốc độ tay của cậu lại lão luyện đến như vậy, bởi vì cậu ta nghe Lâm Ngọc Đồng nói qua, tốc độ gõ chữ cũng không phải không thể tăng lên, thứ hai cậu ta muốn hỏi Lâm Ngọc Đồng một vài vấn đề trong phương diện kỹ xảo sáng tác. Tuy rằng ở Kim Phàm cậu ta cũng có chút công trạng, nhưng so với Lâm Ngọc Đồng vẫn kém một ít, gặp mặt nhờ một chút, cậu ta cảm thấy có lẽ sẽ có thu hoạch.

Lâm Ngọc Đồng vốn tính toán đi ra ngoài một chút, chuyện này xong xuôi, mà lời hẹn đi chơi với Hứa Nặc vài ngày cậu cảm thấy cũng không tồi, dù sao trốn về nhà ba mẹ thì cũng vô ích, mà đến lúc đó bị Triển Dực Phi bắt về nhà còn không bằng triệt để đi xa một tí.

Thành phố mà Hứa Nặc ở không có nhiều danh lam thắng cảnh, nhưng cũng có vài điểm phong cảnh du lịch không tồi, hơn nữa mùa này qua bên đó thì khí hậu cũng vừa chuẩn.

Hẹn thời gian với Hứa Nặc tốt rồi, Lâm Ngọc Đồng gọi lớn: "Cao Văn Lượng, anh đang làm gì thế?"

Cao Văn Lượng cầm một vốc hạt dẻ cười, đưa cả Đại Khoản ló đầu ra từ lầu hai, "Sao vậy?"

"Tôi muốn ra ngoài đi chơi, đến chỗ một người bạn cũng viết truyện. Cậu ta với tôi đều làm cho cùng một nhà xuất bản mạng, tác giả của "Hải Thần Chi Nhận", tên là "Đậu Địa Chủ", anh hẳn là biết cậu ta? Hai ngày trước tôi còn giới thiệu Hạng Ca đọc truyện của cậu ta."

"Biết, cậu ta đang ở đây sao?"

"Không, tôi muốn đi đến thành phố K, anh đi không?" Tóm lại là chuyện cậu đi ra ngoài một mình vạn nhất có gặp phiền toái gì, cho nên cậu cũng không tính lén lút đi.

"Đi ra ngoài đi chơi cũng không phải là không được, nhưng về sau cậu cũng phải gọi tôi bằng "ca", tôi tốt xấu gì cũng cũng lớn tuổi hơn cậu, cậu sao gọi lão Hạng và bọn Sở Thiên Dật là "ca", đến tôi thì chỉ kêu tên hả?"

"Chỉ là cảm thấy anh giống bằng hữu quá mà thôi, nhưng nếu anh muốn tôi đổi xưng hô thì cũng được." Dù sao việc gọi là "Ca" hay gì đó cậu ngay cả nghĩ cũng chưa nghĩ tới. Hơn nữa Cao Văn Lượng mới khoảng 25, 26 tuổi, còn chưa lớn hơn cậu ở đời trước đâu, còn gọi Lão Hạng và mấy người Sở Thiên Dật là "Ca" bởi vì cả hai đời cậu cộng lại cũng không lớn hơn người ta.

"Đổi thành là gì?" Cao Văn Lượng cảm thấy tò mò mà hỏi.

"..... Mẹ của Đại Khoản?"

"Cậu cút sang một bên đi!" Cao Văn Lượng vừa dứt lời thì Đại Khoản mới nghe được tên mình chạy vào nhảy lên người y sủa "Gâu!" một tiếng.

Lâm Ngọc Đồng cười đến đau cả bụng, sau khi ăn xong xuôi thì thật sự bắt đầu đi dọn hành lý. Cao Văn Lượng thấy vậy cũng đi theo thu dọn, thứ nhất y có trách nhiệm phải bảo vệ Lâm Ngọc Đồng, thứ hai y cũng muốn nếm thử xem cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.

Sau ngày cứu được Lâm Ngọc Đồng từ tay mấy kẻ Lão Vu tới giờ, y và Hạng Quân còn chưa xa nhau được quá một ngày, y muốn biết tách khỏi nhau một thời gian lâu vậy Hạng Quân có thể chủ động gọi điện cho mình hay không.

Hai người bí bí mật mật lái xe ra khỏi cửa, trước đó Lâm Ngọc Đồng còn để lại cho Triển Dực Phi một tờ giấy nói rằng mình sẽ rời khỏi nhà vài ngày, hơn nữa còn ghi kèm cả mục đích vì sao muốn đi và ngày sẽ trở về.

Cũng sắp tới tiết Thanh Minh, Lâm Ngọc Đồng còn nhớ là phải đi tế bái mẹ của Triển Dực Phi, cho nên nhiều nhất là ba đến năm ngày sau cậu sẽ quay về.

Sau khi Triển Dực Phi tan tầm về nhà thấy tờ giấy ấy thì cũng không thể đuổi theo, chỉ có thể dặn Lâm Ngọc Đồng dù có chơi cũng không được quên phải chú ý an toàn, thuận tiện nói cho Lâm Ngọc Đồng biết đồ mặc trong hôn lễ đã được thiết kế xong, hôm nay anh đã nhìn ảnh, có rất nhiều kiểu dáng, chờ Lâm Ngọc Đồng về sẽ chọn kiểu. Dù sao ý ngoài lời nói chính là, em đừng đi chơi quá lâu!

Lâm Ngọc Đồng vâng vâng hai tiếng đáp ứng, cuối cùng dặn dò Triển Dực Phi, "Trong khoảng thời gian em không ở nhà lông của anh phải cố mọc dài ra nghe không."

"Em cứ bám lấy việc đó không tha phải không?" Triển Dực Phi giả vờ giận.

"Ừm hứ, a a, anh nhớ đừng để quá mệt." Lâm Ngọc Đồng nói xong thì trực tiếp cúp máy, mà cúp máy rồi lại bị Cao Văn Lượng khinh bỉ một trận.

"Cậu nói đi xe hơi đến đó rất thuận tiện? Dù sao bạn của cậu cũng nói có xe mà trực tiếp đến đón chúng ta là được, sao cậu lại phải còn tự mình lái xe tới." Cao Văn Lượng cảm thấy Lâm Ngọc Đồng đây là nhãn rỗi nên tự tìm việc, nếu không bọn họ cứ trực tiếp để người ta ra nhà ga đón là được rồi, chứ gì phải tới nơi rồi lại không quen thuộc địa hình mà thành một trận luống cuống!

"Đó là anh không biết Triển Dực Phi rất coi trọng những lần đầu tiên. Lần đầu tiên đi tàu tôi phải giữ lại để đi cùng anh ấy." Lâm Ngọc Đồng cũng không hề ngại khi nói mình đã có chút quen với thói quen của Triển Dực Phi, có rất nhiều việc hai người không cùng nhau làm đều được giữ lại theo bản năng, sau đó cùng nhau làm rồi lưu lại thành kỉ niệm.

" Ăn xong, cậu đừng nói với tôi là lần đầu tiên hai người làm chuyện đó xong ở dưới mông cậu còn để cả khăn tay đấy nhé (*)!"

(*) Cái câu này ý chỉ đến việc kiểm tra trinh tiết của phụ nữ thời xưa ấy, mấy phim cổ trang hay có nè =))

"ĐM! Anh đừng có đùa, sao mà thế được?" Lâm Ngọc Đồng suýt chút nữa thì tông xe vào thùng rác. Cao Văn Lượng định nói cái gì Lâm Ngọc Đồng đều biết rõ, nhưng nói trắng ra như vậy làm người khác không nói được lời nào còn giống như là lần đầu tiên nói, phỏng chừng là thật sự bị y cuốn đến nhức cả đầu.

Cao Văn Lượng vừa nhìn thấy mặt Lâm Ngọc Đồng thành 囧, thì cười đến vô tâm vô phế, sau đó đi ngang qua một quảng trường, cuối cùng thì biết đường phải đi thế nào.

Hai người đi tìm một chuỗi khách sạn đáng tin cậy, sau khi đặt phòng xong thì ngồi chờ dưới đại sảnh.

"Cậu không sợ lát nữa sẽ gặp phải gã đàn ông đáng khinh hay gì à?" Cao Văn Lượng nhàn rỗi, lại bắt đầu mở miệng pháo (*).

(*) Miệng pháo: Cái này là từ lóng mạng, theo mình hiểu thì nó là kiểu khẩu chiến trên mạng, nhưng ở đây chắc ý chỉ miệng Cao Văn Lượng không nói được điều gì hay ho.

"Có gặp gỡ thì cũng là xuống tay với anh, tôi sợ gì? Lại nói cậu ta cũng biết tôi kết hôn rồi." Trong lòng Lâm Ngọc Đồng nói đời trước biết Đậu Địa Chủ thì là người có miệng độc địa bộ dạng thanh tú nhưng bản thân cậu ta lại rất đáng tin cậy, cho nên không có khả năng là kẻ đáng khinh hay là bị lừa.

"Kẻ đó mà xuống tay với tôi thì vẫn còn Hạng ca đầy đủ tứ chi của cậu nha." Cao Văn Lượng nói xong thì cứ như được hai năm tám vạn (*), vừa lúc thấy một người đeo mắt kính đi vào cửa, liền hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Là người kia sao?"

(*) Hai năm tám vạn: Theo như Baike thì là câu tục ngữ của Bắc Kinh bắt nguồn từ việc chơi mạt chược, được 258 vạn thì sẽ ù vì giành chiến thắng, nên ý chỉ của nó chính là nói về việc vui mừng, giống kiểu câu "mừng như bắt được vàng" của bên mình. Mà ý của Cao Văn Lượng là có người ra tay thì Hạng Quân sẽ xử lý kẻ đó ấy nên mới vui mừng.

"Đúng, chính là cậu ta." Lâm Ngọc Đồng đứng dậy, "Ông chủ, bên này!"

Có vẻ như Hứa Nặc tới đây rất gấp gáp, trời không nóng nhưng đầu cậu ta đổ một tầng mồ hôi, cậu ta đi tới, cũng không quá xác định mà vươn tay ra: "Đồng Tử? Tôi nói chứ cậu trẻ quá!"

Không phải nói là kết hôn rồi sao? Thấy thế nào cũng vẫn đang còn là học sinh?!

"Tôi năm nay 21."

"Cmn, cậu thực sự kết hôn sớm vậy?" Hứa Nặc nhìn nhìn tầm mắt dừng lại ở người Cao Văn Lượng, "Vị này là một nửa của cậu đó à?" Lúc trước Lâm Ngọc Đồng đã nói, muốn dẫn một người bạn cùng tới.

"Không phải, đây là một người anh em của tôi, Cao Văn Lượng."

"Xin chào."Cao Văn Lượng đưa tay ra, bắt tay cùng Hứa Nặc một chút. Y phát hiện bộ dạng của Hứa Nặc này mang lại cùng một loại cảm giác với Diệp Hàn Anh, mang kính mắt, đều là thoạt nhìn thì nhã nhã nhặn nhặn nhưng kỳ thực là chẳng khác gì (sói) đang khoác tấm da dê. Diệp Hàn Anh là rắn, tiểu tử này lại có điểm giống thỏ, có chút giảo hoạt nhưng không phải loại xấu xa, đặc biệt đeo thêm kính đen vào, đã che đi một nửa sự giảo hoạt trong ánh mắt, thoạt nhìn thì vô hại hơn.

"Xin chào, rất vui được gặp anh, có thể gọi tôi là ông chủ như Đồng Tử hoặc gọi là Hứa Nặc cũng được." Hứa Nặc tùy ý chỉ về cái cửa ở phía sau, "Hai người còn chưa ăn cơm phải không? Đi thôi, tôi mời hai người ăn ít món đặc sắc bản địa."

Ở đời trước Lâm Ngọc Đồng lần đầu tiên gặp Hứa Nặc cũng không phải trong thành phố này, cho nên ở nơi này có chỗ nào ăn uống ngon cậu cũng thật sự là không rõ ràng lắm. Cậu và Cao Văn Lượng cũng khách khí, ngồi lên xa Hứa Nặc, cùng đi tới phố bán đồ ăn ngon của bản địa.

Nhớ tới chuyện Cao Văn Lượng cuồng ăn đậu phụ thối chiên, Lâm Ngọc Đồng đột nhiên thấy đau cả trứng, nhưng trăm triệu lần không ngờ tới việc làm đau trứng hơn còn ở phía sau, Hứa Nặc cư nhiên lại có chung khẩu vị với Cao Văn Lượng, cùng nhau ăn đậu phụ thối chiên!!!

Khiến Lâm Ngọc Đồng ngạt thở...

Đây đâu phải là món ăn đặc sắc của bản địa đâu?!

Hứa Nặc không khách khí nói: "Đây là một trong những món đặc sắc của bản địa, cách làm món đậu phụ thối chiên của nhà này không giống các nhà khác."

Cao Văn Lượng gật gật đầu, "Vị cay vừa đủ, lượng tương quết lên cũng không giống với bọn tôi ở bên kia, ở bên bọn tôi là rắc tương khô lên."

Lâm Ngọc Đồng chịu không nổi mà kéo ghế dựa, Hứa Nắc giúp cậu mua một vài món khác, có bánh hoa Lan hấp (1), hoa Lan xào với thịt thái miếng (2), trà hoa Lan, nghe nói đều là món đặc sắc của bản địa, tất cả đều dùng hoa Lan mới hái để làm nguyên liệu chế biến cùng. Mấy món ăn này đặc biệt rất thơm, ăn vào cũng không tồi, cuối cùng có thể an ủi khứu giác yếu ớt của Lâm Ngọc Đồng.

Lúc trả tiền Hứa Nặc nói: "Cơ bản là hai người bỗng nhiên tới, bằng không thì tôi đã có thể hỏi thăm xem còn chỗ nào bán đồ ăn ngon. Tôi bình thường đều trạch ở nhà rất ít khi ra ngoài, lại không quá thích việc nếm thử đồ ăn mới, cho nên thích ăn nhà ai liền chỉ chăm chăm vào nhà đó, trừ phi nhà này làm không còn tốt hoặc đóng cửa, nếu không thì sẽ không đổi chỗ khác. Chờ đến ngày mai, tôi đưa em họ tới, để nhóc đó dẫn đường."

Lâm Ngọc Đồng lên tiếng: "Làm phiền cậu rồi."

Hứa Nặc khoát tay, "Hiếm có thể tìm được một người bạn trên mạng hợp tính tình, cậu khách khí rồi."

Bởi vì Hứa Nặc còn vội vàng đuổi kịp bản thảo, cho nên Lâm Ngọc Đồng cũng không giữ cậu ta ở lại lâu, hẹn xong thời gian gặp ngày mai thì tạm biệt. Chủ yếu là Lâm Ngọc Đồng có thể ngồi một giờ là viết được ra rất nhiều, Hứa Nặc lại chỉ có thể ngồi bất động cả ngày. Lâm Ngọc Đồng thật sự có chút không đành lòng chiếm dụng nhiều thời gian của người khác.

Quay về khách sạn là khoảng 9 giờ hơn, Lâm Ngọc Đồng thấy thời gian cũng coi như còn sớm, dứt khoát liền đi gõ chữ trong chốc lát. Hiện tại tốc độ đánh máy của cậu là năm nghìn từ một giờ, một ngày chuyên tâm bốn giờ có thể tích được hai van chữ. Nhưng cậu muốn tích lũy lại thêm nhiều một chút, muốn lưu trữ cho đến tận lúc kết hôn nên mỗi ngày thêm hai ba vạn chữ nữa, tiện thể trong tuần trăng mật cũng sẽ không viết cái gì cả, chuyên tâm mà ở bên cạnh Triển Dực Phi.

Lâm Ngọc Đồng viết hơn 11 giờ mới nằm xuống giường đi ngủ, không biết được rằng Đậu Địa Chủ vì buổi đi chơi ngày hôm sau, mà vẫn đang cố gắng gõ từng chữ từng chữ một.

Vì thế tình cảnh của trường hợp (Hứa Nặc) đã định trước là tràn ngập các loại đả kích......

Hôm sau, Lâm Ngọc Đồng nhanh nhẹn chỉnh trang rồi đi ra ngoài cùng Cao Văn Lượng, đã hẹn Đậu Địa Chủ tới núi Du Lăng. Ở đây núi này cũng coi như là nổi tiếng, bây giờ tới đó có thể thấy bạt ngàn cả vùng núi là hoa đào, một cơn gió thổi qua, những cánh hoa như tiên tử nhẹ nhàng bay xuống, nhuộm mặt đất thành một màu phấn hồng nhàn nhạt. Sau khi xuống xe thì Lâm Ngọc Đồng cầm máy ảnh mãnh liệt mà chụp, cảm thấy cảnh tượng thiên nhiên đẹp đẽ thế này đặc biệt thôi thúc linh cảm.

Bởi vì đang là sáng sớm, cho nên trên núi không tính là nhiều người, Lâm Ngọc Đồng và Cao Văn Lượng đeo trên lưng mỗi người một balo du lịch, tới trước tấm bia đá là chỗ hẹn thì dừng lại. Hoa ở xung quanh không nhiều, nhưng lại không hề thiếu những tảng đá lớn có thể ngồi xuống để nghỉ ngơi. Những tảng đá có chút lạnh, Lâm Ngọc Đồng mới ngồi được chút đã cảm thấy mông lạnh như đóng băng nên lại đứng dậy tiếp tục chụp ảnh. Đưa ống kính hơi nghiêng, đúng lúc đang ngắm một đường chụp dưới chân núi, cậu nhìn thấy Đậu Địa Chủ đang hì hục leo đến đây, còn cách bọn họ một khoảng nhất định.

"Nói chứ cái cậu bạn trên mạng của cậu không phải có ý với cậu đấy chứ? Hẹn gặp ở nơi lãng mạn như vậy. Nếu mà để cho Dực Phi biết được, khẳng định là sẽ ghen." Cao Văn Lượng cười nói.

"Anh không nói đương nhiên anh ấy không biết. Còn có tôi khuyên anh tốt nhất là đừng nói, bằng không đối tượng anh ấy ghen rất có thể sẽ biến thành anh đấy." Xa không thấy, Cao Văn Lượng ở gần chẳng phải là nằm trong vùng súng đạn sao?

"Tôi cũng phải nói cái này. Cậu không biết chứ, lúc trước tôi vẫn nghĩ lão Hạng thích Dực Phi nên mới không nhìn đến tôi, đó là vì sao tôi mới không vừa mắt với người đàn ông của cậu suốt một thời gian dài."

"........ Lúc đầu tôi cũng nghĩ là Hạng ca thích Dực Phi." Lâm Ngọc Đồng nói xong, không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới tình hình lúc đầu gặp Hạng Quân cho tới bây giờ. Khi đó quả thật Hạng Quân mang theo chút phòng bị đối với cậu, chỉ là sự phòng bị ấy càng về sau thì càng phai nhạt dần, hơn nữa mối quan hệ của bọn họ cũng coi như là không tồi, vậy nên cậu cũng quên luôn chuyện lúc đầu. Nhưng giờ nhớ tới lại cảm thấy có điều là lạ.

Dường như Cao Văn Lượng cũng đang nghĩ đến điều gì, y không nói chuyện một hồi lâu.

Hứa Nặc rốt cuộc cũng lên đến nơi, nói là sẽ dẫn em họ tới lại không thấy đâu. Cậu ta chỉ chỉ lên bên trên nói: "Hai người có muốn lát nữa tiếp tục lên trên không? Trên núi này có chùa Du Lăng, người lên thắp hương bái Phật không ít, nghe nói rất linh."

"Được." Lời này là Cao Văn Lượng nói. Vừa nghe nói rất linh, y cũng muốn đi quyên ít tiền dầu vừng. Quan trọng là gần đây Hạng Quân luôn đi gặp bác sĩ tâm lý, bởi vì vấn đề không phải là Hạng Quân không có chí chất trên giường, mà là do vấn đề tâm lý nên thành ra vậy, cho nên y thực sự hi vọng Bồ Tát có thể hiển linh.

"Ông chủ, cậu đối phó với bản thảo xong rồi à?" Lâm Ngọc Đồng hỏi. Vì trước đó Hứa Nặc đã nói với cậu, đi ra ngoài chơi cũng được, nhưng phải đối phó xong với bản thảo đã.

"Hôm nay mới cập nhật chương mới từ đống bản thảo cũ trước đó, đêm nay về lại phải viết tới sáng mai!" Hứa Nặc vừa nói về việc này thì vẻ mặt liền đau trứng vô cùng, "Tôi hôm nay nhất định phải cầu Bồ Tát cho tốc độ tay của tôi nhanh hơn mới được."

"Chỉ tốc độ tay nhanh hơn cũng không được, chủ yếu là khiến cho tư duy phải nhanh lên, bằng không trong đầu cậu nghĩ có một câu, thì tay cũng không thể gõ thành hai câu được."

"Có lý. Thế còn cậu? Cậu muốn cầu cái gì?"

"Cầu cho mọi người trong gia đình đều khỏe mạnh an khang." Lâm Ngọc Đồng dứt lời, thấy nhóm khách hành hương đi về phía chùa, liền hòa theo dòng người mà bước tới. Trong ngôi chùa này thờ ba vị Phật, Lâm Ngọc Đồng thấy tất cả mọi người đang xếp hàng nên cũng không vội vã đi dâng hương, ngược lại còn đi xung quanh nơi này một vòng. Cậu nhìn thấy Cao Văn Lượng đang hỏi một dì xem phải dâng tiền dầu vừng cho nơi này thế nào, mà Hứa Nặc thì đang dán mắt vào một ông lão bán tràng hạt ở trước cửa, vì thế liền dứt khoát đi về hướng ít người hơn.

"Trừng Quan...." Lúc này đột nhiên Lâm Ngọc Đồng nghe một giọng nói gia nua nói một tiếng như vậy. Cậu tò mò lần theo tiếng nói ấy, chỉ thấy một phương trượng đại sư gọi đồ đệ lại. Người đồ đệ kia thoạt nhìn trông rất cao lớn, mơ hồ khiến người ta có một cảm giác quen thuộc, Lâm Ngọc Đồng không nói rõ được.

"Con đi gọi Vân Tâm đến đây." Phương trượng nói.

"Vâng thưa sư phụ." Người đồ đệ tên Trừng Quan kia bấy giờ quay người lại. Lâm Ngọc Đồng nhìn ông ta một cái, nhất thời sợ tới mức lui về sau một bước.

"Chú, chú hai."

Hết chương 49.

(1) Bánh hoa Lan hấp

2 Hoa Lan xao thit thai miêng


(2) Hoa Lan xào thịt thái miếng

2 Hoa Lan xao thit thai miêng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK