Beta: Rysa
Nghe nói trời đất muốn phân chia thành sáu giới, mời sinh linh thế gian nhập giới.
A Bát ngồi trong biển hoa nhìn thiệp mời trên tay tự xưng là vì Yêu giới Ma giới, đang muốn hỏi nhóm bạn nhỏ chuẩn bị đi giới nào, một trận gió hồng gió xanh bay qua, hét lên: " Cô -- A Bát, đi, tới chơi nha."
Tám mắt A Bát sáng ngời, ném thiệp mời trong tay đi, bay về phía những người bạn nhỏ, cùng nhau chìm vào biển hoa đầy màu sắc vui chơi đùa nghịch.
Qua trăm vạn năm, nghe nói Lục giới đã phân chia xong, ngay cả sinh linh cũng phân chia đều. Chỉ có duy nhất chúng nó ở biển hoa, chỉ lo chơi đùa, không thuộc sở hữu của bất cứ giới nào, vì thế sau khi Lục giới phân chia xong, chúng nó mới kinh ngạc phát hiện mình không có nơi nào để đi, chỉ có thể ở trong biển hoa cả đời, bằng không nếu đi ra bên ngoài, sẽ bị các giới đối xử như kẻ dị loại.
Chẳng qua...
Không sao, Lục giới có là gì, chúng nó chỉ cần biển hoa này.
Vì thế một nhóm quái thú tám mắt vẫn vô cùng vui sướng như cũ.
Hôm nay chúng nó thi đấu, lăn lộn ở trong biển hoa, xem ai lăn đến đích trước. Tốc độ của A Bát rất nhanh, lăn thẳng một mạch, so với các bạn nhỏ khác nhanh hơn nửa khoảng cách, đột nhiên "Rầm" một tiếng, nó đâm sầm vào đại môn của biển hoa, đâm vào cái cây làm từng cánh hoa trên cây rào rạt rơi xuống, vùi lấp hơn nửa cơ thể của nó.
Nó đang muốn khoe với đồng bọn nó nhanh nhất, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, một nam một nữ, giống như đang bàn bạc chuyện gì. Nó tò mò thăm dò, nhìn lên, liền thấy hai sinh linh kỳ quái đang đứng ở đó.
"Nơi này khá tốt, trồng cây lê ở đây, có được không?"
"Vì sao muốn trồng cây lê?"
"Nếu không thì trồng hạt giống cây hồng đi."
"... Nàng có thể kiên định một chút hay không?"
"Không thể không thể, được không?"
"Được rồi. Nàng muốn làm gì cũng được."
"Yêu chàng nhất, Ma Vương phu quân của ta."
"Khụ..."
Hai người kia gắn bó tựa vào nhau, đôi mắt tràn đầy tình cảm, làm cho nó cũng cảm thấy ấm áp dạt dào. Nó dịch ra bên ngoài một bước, muốn nhìn rõ mặt bọn họ. Nó chui ra khỏi đại môn, bổ nhào vào khu rừng mục nát u tối. Nó cả kinh, vội vàng xoay người trở về. Nhưng sau đó, đột nhiên có rất nhiều cây lê bay trên đầu, trải dài ngàn dặm, nằm ở phía trên khu rừng.
Nó nhìn thành rừng kia, trong nháy mắt Lê viên đã kết ra quả lê, nó kinh ngạc cảm thán không thôi, chỉ trong phút chốc nam nữ kia đi rồi, nó lại ngơ ngác nhìn hồi lâu, đột nhiên phát hiện nơi này không giống những nơi khác!
A Bát tò mò chạy sang trái, sang phải, chạy đến khi mệt mới nhớ đến về nhà, nó nhảy chân sáo trở về đại môn biển hoa, kéo tay nắm cửa, chuẩn bị về nhà.
Ủa? Tay nắm cửa đâu?
Tám mắt của nó đồng thời nhấp nháy, không, không có tay nắm cửa! Cửa gỗ cũng biến thành cửa đá. Nó sợ hãi đến nỗi sắc mặt biến đổi, ra sức đập cửa đá, nhưng một chút động tĩnh cũng không có, chỉ phát ra tiếng vang, đều là tiếng vang của cục đá.
A Bát vừa sốt ruột vừa sợ hãi, mặc kệ nó dùng biện pháp gì, ngay cả khi đầu bị đánh hỏng, cũng không thể mở được cánh cửa này.
Nó ngồi ở trong rừng cây khóc hu hu không ngừng, nhưng không có ai mở cửa cho nó.
Pháp thuật cũng không thể xuyên vào bên trong, chỉ cần có thể đi vào, báo cho các bạn của nó, để cho chúng nó mở cửa là cửa này có thể mở ra.
Nhưng không ai nghe thấy tiếng của nó.
A Bát nằm sấp trước cửa đá, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, chờ đợi cửa đá mở ra, nhưng không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, vẫn không có ai mở cửa.
Nó cũng đã quên mất mình bao lâu không về nhà, không trở về biển hoa kia.
"Nghe nói chỗ đó là cấm địa nha, gói hàng này làm sao đưa qua đây?"
"Đừng sợ, không có nơi nào mà tiểu tiên nữ Thần Phong Điện chúng ta không đi qua được."
"... Ta không sợ cái này, ta sợ cấm địa có quái vật, ăn mất chúng ta."
"... Ôi, sợ quá."
"Đúng, sợ quá."
Hai tiểu tiên nữ làm nhiệm vụ đi ngang qua rừng cây, vừa đi trên tầng lá khô vừa khóc, cầm Nhậm Vụ Thạch run bần bật, thanh âm càng ngày càng xa.
A Bát đã bị lá cây chôn sâu sáu thước đột nhiên ngồi bật dậy, Thần Phong Điện là cái gì? Tiểu tiên nữ là cái gì? Các nàng nơi nào cũng có thể đi qua? Như vậy có thể giúp nó mang phong thư trở vào biển hoa, nhờ các bạn nhỏ mở cửa cho nó hay không?
Tám con mắt ảm đạm không biết bao lâu của A Bát đột nhiên sáng bừng lên, "Cô -- Cô --"
Thanh âm vui mừng truyền khắp khu rừng, khiến cho tiểu tiên nữ mới đi không xa sợ tới mức tay chân mềm nhũn, thét chói tai chạy như bay rời đi.
A Bát nhảy nhót rời khỏi khu rừng, ẩn nấp một khoảng thời gian ở khắp nơi trên thế gian, rốt cuộc mới xác định nơi mà các tiểu tiên nữ ở gọi là Thần giới Thần Phong Điện, nó lại mất thêm rất nhiều sức lực, mới tìm được đại môn Thần giới.
Nhìn những thủ vệ trước cửa, nó nghĩ cách ẩn thân đi vào, nếu như bị phát hiện thì sẽ nói mục đích đến đây, nhưng không bị phát hiện là tốt nhất, bởi vì nghe nói đã phân chia thành Lục giới, nó không phải người Thần giới, có thể sẽ bị đánh một trận, như vậy nó không thể tìm được tiểu tiên nữ có thể đi bất cứ đâu.
May mà thủ vệ trước cửa không có phát hiện ra nó, nó vui vẻ bước vào Thần giới, nhưng không biết Thần Phong Điện ở đâu, nó liền ngồi xổm giữa tầng mây, mỗi ngày nghe lén cuộc nói chuyện của những người đi ngang qua, cho đến một ngày, cuối cùng nó cũng nghe thấy tiểu tiên nữ Thần Phong Điện, liền nhanh chóng đi theo.
Nhưng, làm thế nào nói cho các nàng biết mục đích nó đến đây là gì?
Nó nằm sấp trên Đại Điện, nhìn các nàng mỗi ngày ra ra vào vào, suy nghĩ hàng trăm ngàn lời mở đầu, lại sợ dọa đến các nàng.
Hôm nay, lúc nằm sấp trên Đại Điện, đột nhiên nó nghe thấy cuộc nói chuyện phiếm của các tiểu tiên nữ, nói cái gì mà Ma Vương xấu tính đem cái bàn của Đông Hải Long Vương lật ngược, trong lòng nó bỗng nhiên giật mình...
Ma Vương?
Chợt nghĩ đến, lúc nó đi ra ngoài, cửa gỗ kia vẫn là cửa gỗ, vậy mà sau khi Lê viên xuất hiện, cửa gỗ liền biến thành cửa đá, phía trên còn gắn một tầng phong ấn.
A Bát bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, nổi giận đùng đùng, gần như muốn phát điên.
Đều là lỗi của chủ nhân Lê viên!
Là hắn làm cho nó không thể về nhà!
Nó đã quên mất bao lâu rồi nó không về nhà, đều là hắn sai! Nhất định phải trừng phạt hắn, khiến hắn cũng phải chịu khổ!
"Rầm --"
Một gói hàng chứa đầy nộ khí xuất hiện trên giá Thần Phong Điện.
"Oa -- Liên Đạo, ta không muốn đi, ta không muốn đến Ma giới, tại sao lại là ta, tại sao vẫn cứ là ta?"
"Bởi vì ngươi là tiểu tiên nữ lợi hại nhất Thần Phong Điện."
"Ta không muốn đi, ta không muốn đưa gói hàng cho Ma Vương, Liên Đạo, Liên Đạo!"
"Khấu trừ ngày nghỉ của ngươi nha."
"..."
A Bát nghe tiểu tiên nữ khóc đến thê thảm kia, cũng lau lau nước mắt, nó nhớ nhà, rất nhớ nhà...
"Cái gì? Gói hàng biến thành quả pháo bột mì? Còn làm nổ lên mặt Ma Vương? Ta... Ta đi kiểm tra danh sách."
"Liên Đạo, là ai gửi gói hàng này?"
"Không có tên."
Đương nhiên không có tên, bởi vì đây là đồ vật đưa cho Ma Vương đáng giận kia, nó chính là sinh linh không thuộc trong Lục giới, làm sao sẽ có tên trên danh sách các ngươi. Trừng phạt chủ nhâm Lê viên xong, A Bát lại bò trở về mặt đất, lắc lắc cái đuôi mỗi ngày nhìn các tiểu tiên nữ bận rộn, qua một trôi đi, rồi lại một ngày...
Càng ngày càng nhớ nhà...
"Rầm --"
Một gói hàng đưa đến từ biển hoa xuất hiện.
"Không hay rồi, có tiểu tiên nữ té xỉu!"
"Nghe nói là nhận nhiệm vụ, đem gói hàng đưa đến một khu rừng, mới gõ gõ cửa đá, liền hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ, còn bị thương."
"A a a, đáng sợ!"
A Bát bất đắc dĩ ngồi xổm bên người tiểu tiên nữ bị thương kia, liếm liếm tay nàng, thực xin lỗi nha, biển hoa không muốn người ngoài xâm nhập, trên đại môn có kết giới rất mạnh, nàng nhất định là bị cửa đá làm bị thương, nhưng mà tiểu tiên nữ được xưng có thể xuyên qua hết tất cả phong ấn, cũng không thể xuyên qua đại môn biển hoa sao?
"Rầm --"
Lại xuất hiện một gói hàng đưa đến biển hoa.
Nhưng các tiểu tiên nữ đều bị thương, các nàng không có cách nào xuyên qua được kết giới kia.
A Bát cảm thấy mình không bao giờ có thể trở về nữa, khóc lớn một trận, đối với Ma Vương lại càng thêm căm hận.
"Rầm --"
Oán niệm hóa thành gói hàng, đưa đến Lê viên, lại nổ trắng mặt Ma Vương. A Bát cực kỳ vui vẻ, bột phấn này là phấn hoa của bông hoa tuyết đẹp nhất trong biển hoa chúng nó, đối với người khác mà nói, chúng không có một chút mùi hương nào, nhưng đối quái vật tám mắt bọn họ mà nói, lại là một mùi hương vô cùng đặc biệt. Không nghĩ tới... Nó vừa nghĩ liền có thể triệu hồi ra phấn hoa của bông hoa tuyết.
Nhưng, không có ai có thể mở ra cửa đá, để cho nó về nhà.
"Rầm --"
Gói hàng đưa đến biển hoa, lại xuất hiện một lần nữa. Lúc này người đi giao hàng, là tiểu tiên nữ A Phiến kia.
Sau khi ở nơi này một thời gian, nó đã có thể gọi được tất cả tên các tiểu tiên nữ.
Nghe nói tiểu tiên nữ kia là tiểu tiên nữ lợi hại nhất Thần Phong Điện, vậy nàng có thể đi vào biển hoa hay không?
A Bát muốn cùng nàng đi đưa gói hàng, nhưng luôn có một người rất lợi hại đi theo bên người nàng, làm cách nào mới có thể dẫn dắt hắn rời đi?
Phải rồi, năm lão nhân Thần giới không phải nói muốn bắt nó sao? Vậy đem xác để lại cho bọn họ đi.
A Bát lưu lại thể xác, chân thân đi theo A Phiến hạ giới, đi đến biển hoa trước.
Nhưng giống như các tiểu tiên nữ khác, nàng cũng sợ nó, chỉ vừa nhìn thấy mặt nó liền bị dọa ngất. Nó kiên nhẫn chờ nàng tỉnh lại, nhưng sau khi nàng tỉnh lại vẫn rất sợ hãi. Nó thấy nàng muốn chạy, rất khổ sở, cũng rất sợ hãi, nó sợ bỏ qua cơ hội lần này, sẽ không bao giờ được quay trở về.
Vì thế nó cắn lấy quần áo nàng, muốn đưa nàng tiến vào biển hoa.
Nàng vừa mới chạm vào cửa đá kia, nó liền thấy kết giới đại môn biển hoa xuất hiện, phong ấn vẫn còn ở đó, nhưng!
Tiểu tiên nữ này chỉ là sợ hãi, không có bị ngăn cản lại, đầu đi vào, nửa cái thân thể đi vào, nó thậm chí có thể thông qua nàng nghe thấy tiếng đồng bọn trong biển hoa.
Tâm nó tĩnh mịch không biết bao nhiêu lâu, vui mừng đến nỗi tim muốn nhảy ra.
Đột nhiên, chính răng nanh đang đẩy tiểu tiên nữ đi vào bị chém gãy, bị một cổ sát khí trực tiếp chém gãy.
Nó sửng sốt, tiểu tiên nữ bị người khađoạt đi rồi, nó vội vàng nhìn về phía đại môn biển hoa, thấy được một góc biển hoa. Đại môn nhanh chóng đóng lại, gần như trong nháy mắt, nó đã hoàn toàn đóng lại.
Phong ấn một lần nữa khép kín, biển hoa...... Đã biến mất.
Nó...... Không thể về nhà.
A Bát ngây dại sợ hãi nhìn cửa đá, nhìn đến ngôi nhà không thể về được, đau thương khóc thành tiếng.
Ta muốn...... Về nhà.