Thẩm Thư sau khi nhận được báo cáo, lập tức nhờ cảnh sát giao thông trên địa bàn thành phố hợp tác, xác định vị trí xe mà Kim Hiểu đang lái.
Nửa tiếng sau, nhận được thông tin từ đội cảnh sát giao thông khu Hòa Bình, chiếc xe việt dã màu đen của Kim Hiểu đang dừng ở bãi đỗ xe của khu thương mại ở trung tâm thành phố Sở Nguyên, trong xe không có người. Thẩm Thư nói với Mã Kinh Lược: “Dẫn theo mấy cậu hình sự đang ở đội, lập tức cho giám sát khu trung tâm thương mại.”
Nhưng cảnh sát đã đến chậm một bước. Lại một vụ án tạt axit khác, và lần này nó diễn ra ngay trước mặt cảnh sát. Nạn nhân ôm lấy háng, ngã lăn ra đất trông vô cùng đau đớn. Nam thanh nữ tú đang đi dạo mua sắm xung quanh bị một phen hết hồn, không dám tiến lại gần mà chỉ dám quây lại ở đằng xa. Mã Kinh Lược quan sát một vòng quanh khu vực xảy ra án mạng, rồi chửi bới ầm ĩ, lao thật nhanh đến vị trí đỗ con xe việt dã của Kim Hiểu.
Một người đàn ông mặc vest đen đang đút hai tay vào trong túi áo, cúi đầu đi thật nhanh đến trước con xe rồi mở cửa. Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau đưa ra đóng sầm cửa lại. Người đàn ông mặc vest vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông lực lưỡng đang mặc thường phục, mắt sáng như ngọn đuốc đang nhìn chằm chằm vào anh ta. Người đàn ông mặc vest lớn tiếng chửi: “Anh bị bệnh à, mau bỏ tay ra.”
Người đàn ông trong bộ thường phục ấy chính là Mã Kinh Lược, anh ta vừa nói vừa nhấn mạnh từng chữ cái một: “Kim Hiểu, chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng tôi biết anh, anh cũng biết tôi, tôi chính là cái tên Mã Kinh Lược đầu óc có vấn đề đây.”
Kim Hiểu toàn thân như có luồng điện chạy qua, nói: “Thì ra là cảnh sát Mã, nghe danh đã lâu, chẳng hay ngài đến đây có việc lớn gì chăng?”
Mã Kinh Lược đáp: “Việc lớn thì không có, đi điều tra một vụ án bỉ ổi đến mức không còn gì bỉ ổi hơn, sao có thể coi là việc lớn.” Vừa nói, Mã Kinh Lược vừa vặn ngược hai tay Kim Hiểu ra đằng sau rồi thò tay vào trong túi áo của hắn, lôi ra một chiếc máy tiêm, hỏi: “Đây là cái gì?”
Khuôn mặt Kim Hiểu ướt nhẹp mồ hôi dầu, toàn thân mềm nhũn như bị bại liệt, lắp ba lắp bắp nói: “Đến nhanh vậy sao, đến nhanh vậy sao…”
Nạn nhân thứ ba cũng là một thành viên trong câu lạc bộ trao đổi tình nhân, Ngô Minh Hải.
Theo lời khai của Kim Hiểu, hắn ta chính là hung thủ của ba vụ án tạt axit liên hoàn. Tình cảm giữa ông ta và cô vợ Lý Man rất tốt, có điều sau khi kết hôn mãi vẫn chưa sinh được con. Sau mọi nỗ lực chạy chữa hết bệnh viện này tới bệnh viện khác, đến năm 33 tuổi Lý Man mới mang thai, song do sinh con muộn nên đã mắc phải chứng bệnh tiểu đường. Sau khi sinh con, bệnh tình của cô ấy mãi không có biến chuyển, đành phải sống phụ thuộc vào việc tiêm insulin. Cũng may chỗ làm của Kim Hiểu khá dễ, nghỉ việc lâu ngày nhưng ông ta vẫn lĩnh lương và thưởng bình thường, tiền sau đó lại đem đổ hết vào việc chữa chạy cho vợ, nên kinh tế gia đình ngày một khó khăn.
Thế nhưng Lý Man lại rất sợ tiêm, sản sinh tâm lý kháng cự với việc tiêm insulin. Nghe theo lời giới thiệu của bác sĩ phụ trách chữa trị, Kim Hiểu đã tìm đến một đại lý cấp 2 chuyên kinh doanh thiết bị y tế để mua một chiếc máy tiêm không kim.
Điều mà Kim Hiểu không ngờ đến là, sau khi sinh, cơ thể Lý Man trở nên yếu ớt, song nhu cầu về t1nh duc lại mỗi lúc một cao. Nhưng Kim Hiểu đã không còn cảm xúc với cơ thể đã tàn tạ của cô vợ, có lúc cả tháng cũng không buồn làm chuyện đó. Đứa con thì đã có ông bà và bảo mẫu lo, Lý Man ở nhà đâm ra cô đơn và nhàm chán, bèn lên mạng để tìm người tâm sự, từ đó kết thân được với Triệu Minh Trạch.
Sau vài lần tham gia vào hoạt động tà dâm, Lý Man bị Kim Hiểu phát hiện. Ông ta vô cùng tức giận, lấy chuyện ly hôn ra để dọa, mới khiến Lý Man tránh xa khỏi đám người cặn bã đó. Thế nhưng Lý Man vẫn không sao quên được, mỗi lần nhớ đến khung cảnh thác loạn của mình với những người đàn ông kia lại không thể kìm chế được bản thân. Nếu ly hôn cô ta bây giờ, thì những mối quan hệ dây mơ rễ má của gia đình nhà vợ ở thành phố Sở Nguyên này sẽ khiến con đường quan lộ của ông ta khó thể thăng tiến. Dưới sự công kích từ ngọn lửa căm ghét và thù hận, Kim Hiểu hạ quyết tâm phải báo thù bằng được những tên nào đã khiến vợ ông ta ra nông nỗi này.
Dùng axit đặc để gây án, là phương pháp được hắn dày công xây dựng và lên kế hoạch tỉ mỉ. Gây án ở nơi đông người, vừa để giải tỏa nỗi căm hận trong lòng, vừa để làm nạn nhân được “nổi tiếng”, cũng là để thuận tiện cho việc trà trộn vào đám đông.
Kim Hiểu cho rằng, những vụ án gây ra bởi lòng thù hận xã hội diễn ra ngày càng nhiều. Việc tạt axit ở chốn đông người sẽ dễ bị cảnh sát quy vào vụ án hung thủ ra tay một cách ngẫu nhiên bởi tâm lý phản xã hội. Hơn nữa, thủ đoạn gây án của ông ta lại rất tinh vi, khó bị phát hiện. Cứ ngỡ kế hoạch mà mình vạch ra vô cùng hoàn hảo, đến một kẽ hở cũng không có, đâu ngờ rằng khi còn một mục tiêu chưa hoàn thành thì ông ta đã bị tóm.
Kim Hiểu than thở ra vẻ ăn năn lắm: “Đúng là sảy một li đi một dặm, tiền đồ bị hủy hoại sạch rồi, giờ còn phải sống nửa đời người còn lại trong ngục tù tối tăm, giá như những sự việc trên đời này có thể làm lại từ đầu.”
Thẩm Thư nói: “Anh làm trọng thương ba người, nếu là người bình thường e là phải đối mặt với án tử. Nhưng gia đình anh cũng gọi là có chút thế lực, kết quả ra sao thì phụ thuộc vào phán quyết của tòa, cảnh sát chúng tôi không liên quan. À mà, anh nói vẫn còn một mục tiêu báo thù, là ai vậy?”
Kim Hiểu nói ra một cái tên khiến cảnh sát phải sững sờ. Thẩm Thư nói: “Thật không ngờ, vị lãnh đạo ấy mấy hôm trước còn đến hỏi về tiến trình điều tra đến đâu rồi, bọn họ làm như vậy, chả trách nào không bị bắt sau mỗi lần cảnh sát đến càn quét câu lạc bộ.”
Kim Hiểu đáp: “Bọn chúng là lũ thú hoang đội lốt người, bọn chúng biết cách để bảo vệ bản thân, dù có ăn chơi, cũng phải chọn những hạng người cùng đẳng cấp để không lo bị lộ thân phận, nếu gặp chuyện cũng sẽ bao che cho nhau. Triệu Minh Trạch và Lãnh Nguyên đề quen biết tay lãnh đạo này nhưng cố tình không khai ra cho các anh, là vì chúng ảo tưởng vẫn còn một đống chuyện dơ bẩn cần đến sự giúp đỡ của người kia.”
Thẩm Thư cười nói: “Chuyện của bọn họ, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì cảnh sát chúng tôi cũng đâu có quyền hỏi, thành phố Sở Nguyên rộng lớn thế, còn bao việc phải làm, chúng tôi chỉ biết dùng hết trách nhiệm để không phải hổ thẹn với lòng mình mà thôi.”[…]
- -----oOo------