• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên tĩnh như ch.ết.

Con ngươi của Sơ Hiểu Hiểu co rút, nhìn chằm chằm mấy chữ to màu máu kia, nhịn không được lại gần Giang Diễn.

Đột nhiên đầu dây bên kia truyền đến tiếng Trâu Hạo rít gào: “Giang Cẩu! Niềm tin giữa con người với con người đâu cả rồi!?”

Sơ Hiểu Hiểu đang tập trung tinh thần cao độ lúc này bị dọa nhảy dựng, run rẩy suýt chút nữa đánh bay điện thoại di động của Giang Diễn.

Cũng may Giang Diễn nhanh tay lẹ mắt đổi di động từ tay trái sang tay phải, thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp!”

Trâu Hạo tức giận nói: “Cẩu độc thân điên cuồng tăng ca đến rạng sáng đã rất tuyệt vọng rồi, còn phải thưởng thức màn show ân ái của mấy người nữa, làm vậy coi được không, không thể thông cảm cho tôi chút nào sao?”

“Tôi không phải chó, cậu mới là chó.” Giang Diễn dứt khoát mở loa ngoài, “Trước khi nói chuyện có thể sủa trước một tiếng được không, rất dọa người đấy.”

Trâu Hạo bật cười ‘ha ha’: “Dọa người cái rắm, lúc ra nhiệm vụ một chọi mười sao không thấy anh sợ hãi các thứ đi?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Trước khi Giang Diễn mở miệng, cô thẹn thùng giành trước nói: “Cái người sợ hãi các thứ đó....hình như là tôi.”

Đối diện trầm mặc một lúc lâu.

Trâu Hạo: “Chị dâu, đừng nói nữa, tôi sửa! Tôi sửa còn không được sao!”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Trâu Hạo: “Cô đừng nói nữa, cô vừa mở miệng nói chuyện là tôi lại đau lòng.”

Sơ Hiểu Hiểu: “... Ừm, là lỗi của tôi.”

Trâu Hạo: “Haiza, cứ như vậy đi, hôm nay không có cách nào nói tiếp nữa.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giang Diễn đột nhiên chen vào: “Lúc nãy cậu nói người bị hại lầu bầu mấy lời nguyền rủa, cô ta nói cái gì?”

“E là không phải do bị hoảng sợ.” Trâu Hạo nói, “Vốn còn muốn làm biên bản ghi chép, kết quả cô gái kia không chịu nói gì cả, nói được hai ba chữ lại lan man sang chuyện khác, còn toàn là mấy chuyện ma quỷ.”

Giang Diễn: “Kiểm tra nồng độ cồn với m4 túy chưa?”

“Kiểm tra rồi, đều bình thường.” Trâu Hạo nói, “Không phải tôi nói chứ, đoàn làm phim này đúng là toàn gặp chuyện độc, tôi đã bảo là lễ khởi quay phải chọn ngày hoàng đạo mới được, anh còn chê tôi mê tín dị đoan.”

“Cô ta nhận được bức thư đe dọa khi nào?” Giang Diễn trầm giọng nói, “Vẫn giữ lại chứ?”

“Ngày Giáng Sinh, bị người ta đặt trong phòng khách sạn.” Trâu Hạo nói, “Hôm đó Tô Du tham dự một hoạt động thương mại gần rạng sáng mới quay về, sau khi phát hiện bức thư này sắc mặt rất kém, nhưng xem rất lâu.”

“Xem rất lâu?” Giang Diễn nhíu mày.

Trâu Hạo bên kia lên tiếng: “Càng không thể tưởng tượng là sau đó Tô Du còn bỏ bức thư vào trong túi xách của mình, cho đến khi xảy ra vụ tai nạn tối hôm qua.”

Giang Diễn hỏi: “Tô Du tự lái xe? Trợ lý đâu?”

“Nói là Tô Du bảo cô ấy về khách sạn chờ, không lâu sau thì nhận được tin Tô Du gặp chuyện không may.”

-

Nếu như cuộc điện thoại trước đó đã dọa Sơ Hiểu Hiểu không nhẹ, vậy thì tin tức này của Trâu Hạo có thể nói là khiến cô không còn buồn ngủ nữa.

“Anh nói Tô Du cố ý tách trợ lý của cô ta ra, là vội vã muốn đi gặp ai?”

Sơ Hiểu Hiểu vùi đầu suy nghĩ, nói xong lại không nghe thấy Giang Diễn trả lời, hồ nghi ngước mắt nhìn anh.

Khóe miệng Giang Diễn hơi cong lên, vẻ mặt mang theo sự đánh giá đối diện với tầm mắt của cô.

Đối phương cũng không đáp lại nghi vấn của cô, chỉ chăm chú nhìn cô vài giây, hứng thú nói: “Vì sao em cảm thấy Tô Du cố ý tách khỏi trợ lý của cô ta?”

Sơ Hiểu Hiểu chậc chậc mấy tiếng: “Con người của Tô Du tuy rằng không tới mức xấu, nhưng tật xấu cũng không ít, cố chấp bướng bỉnh cũng thôi đi, đã vậy còn ngạo mạn kiêu căng rồi đôi khi bám ch.ết lấy sĩ diện, nếu như đi bàn chuyện đàng hoàng thì nhất định phải mang theo trợ lý của cô ta, chứ không phải một mình ra ngoài như vậy.”

Bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng cười khẽ của Giang Diễn, sau đó anh nói: “Được rồi, bây giờ em nghĩ nát óc cũng vô dụng, còn không bằng tập trung ngủ ngon một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức mới thực tế hơn.”

Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, rốt cuộc mới có chút cảm giác rằng cô và Giang Diễn đang nằm cùng một chiếc giường.

Cùng một chiếc giường...

Một chiếc giường!

Sơ Hiểu Hiểu không quá tự nhiên nuốt nước miếng, nhưng càng như vậy càng cảm thấy cổ họng khô khốc.

Cho đến khi bên cạnh truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Sơ Hiểu Hiểu vùi đầu nhìn chằm chằm hai tay mình đang siết chặt đặt trước người, biết là Giang Diễn đã nằm xuống.

Rồi sao nữa?

Cô cũng nằm xuống luôn sao?

Nhưng chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi!

Ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng.

Lâu đến nỗi Sơ Hiểu Hiểu đã bắt đầu hoài nghi có phải Giang Diễn đã ngủ rồi không.

Thì bất ngờ một giọng nói hờ hững truyền vào tai Sơ Hiểu Hiểu: “Em đang làm gì vậy, tập ngồi thiền à?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Cô vất vả nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng trong bóng tối kia: “Có ai từng nói với anh là anh chẳng biết chút tình thú nào chưa?”

Đối phương nghe vậy nghiêng đầu nhìn sang, rõ ràng là động tác rất nhỏ nhưng lại tựa như có một cơn gió thổi qua, còn đi thẳng vào trái tim cô.

Chú ý tới ánh mắt của Giang Diễn, trái tim Sơ Hiểu Hiểu bỗng dưng đập thình thịch.

Một giây sau, giọng điệu ung dung của đối phương vang lên: “Ồ? Thế sao?”

Sơ Hiểu Hiểu lầm bầm: “Đáng đời anh độc thân vạn năm.”

Giang Diễn trầm tư một giây, bỗng dưng bật cười.

Anh cười làm Sơ Hiểu Hiểu càng không nhịn được nóng mặt.

Giang Diễn sâu kín nói: “Vậy em nói cho anh biết đi, cái gì gọi là tình thú?”

Nói xong anh dứt khoát nghiêng người, nhổm người dậy rồi chống đầu nhìn cô.

Khoảng cách giữa hai người vốn đã không rộng, theo hành động của anh càng có vẻ gần trong gang tấc, dường như chỉ cần cô khẽ nhúc nhích là có thể đụng vào da thịt tản ra nhiệt độ hơi nóng của đối phương.

Sơ Hiểu Hiểu cụp mắt, tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Giang Diễn thấy Sơ Hiểu Hiểu không lên tiếng, làm như nổi lên hứng thú trêu đùa, không dời mắt đi nữa.

Cho dù dưới ánh sáng lờ mờ, Sơ Hiểu Hiểu cũng có thể đoán được nụ cười ngứa đòn tr.ên mặt đối phương.

“Sao em biết được chứ.” Nhìn nhau thật lâu, Sơ Hiểu Hiểu là người đầu tiên bại trận, ánh mắt hết liếc đông lại ngó tây, “Lẽ nào em không phải là kẻ độc thân vạn năm?”

Giang Diễn cúi đầu cười: “Vật thì thật trùng hợp.”

Sơ Hiểu Hiểu cắn môi, đột nhiên có một loại tư vị cực kỳ vi diệu nào đó xông lên đầu, sau đó dần dần lên men, càng không thể vãn hồi.

Cô do dự vài giây mới chậm rãi nói: “Lúc trước xảy ra chuyện kia, anh chẳng chút suy nghĩ xông vào nhà em, anh không sợ sẽ phát sinh chuyện bất ngờ gì sao?”

“Gì cơ?” Giang Diễn hiển nhiên không ngờ Sơ Hiểu Hiểu lại đổi đề tài, một chốc sau mới hiểu ra cô đang nói gì.

Anh thoáng khựng lại giây lát, sau đó bình tĩnh nói: “Vào cũng đã vào rồi, còn để ý chuyện bất ngờ làm gì nữa?”

“Vậy tại sao anh lại đến?” Sơ Hiểu Hiểu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của mình, “Anh tới tìm chị gái của em sao?”

Cô đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập dữ dội, giống như sắp chạm vào cổ họng vậy.

Trong đầu dường như lại không khống chế được mà vang vọng giọng nữ âm trầm kia...

“Em trả Giang Diễn lại cho chị được không...”

“Em thật sự cho rằng Giang Diễn sẽ thích em sao...”

“Anh ấy chẳng qua chỉ là đang thay chị chăm sóc em thôi.”

Cô rõ ràng biết tất cả chỉ là lời mê sảng.

Nhưng vẫn không nhịn được.

Nếu không có chuyện đó, có phải Giang Diễn đã ở bên chị gái rồi không?

Cô không dám nghĩ.

Có lẽ ngày đó Giang Diễn vốn là tới tìm chị gái...

Có lẽ người ch.ết kia vốn nên là cô.

Giang Diễn không nói nhiều, chỉ nói: “Sao đột nhiên lại nói vậy?”

“Bởi vì...” Sơ Hiểu Hiểu không dám nhìn mặt Giang Diễn, rối rắm chốc lát lại càng không biết nên nói như thế nào, “Em vốn...”

Nói là bởi vì lòng riêng nên cô đã vụng trộm giấu quyển nhật ký kia đi......

Hay là nói ra tâm ý của chị gái với Giang Diễn, thật ra cô đều biết?

Giang Diễn: “Hửm?”

Sơ Hiểu Hiểu lắp bắp: “Em, lúc trước em ở trong phòng lâu như vậy, kỳ thật không phải không tìm thấy áo ngủ.”

Giang Diễn: “Rồi sao nữa?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Em vô tình phát hiện ra quyển nhật ký của chị gái, em...”

Giang Diễn: “Vậy sao?”

Nói xong anh nhẹ nhàng mỉm cười, phản ứng hoàn toàn khác với trong dự liệu của cô, phá vỡ không khí rối rắm khó hiểu này.

Sơ Hiểu Hiểu dại ra, cắn chặt môi dưới.

Giang Diễn chậm rãi nói: “Anh còn tưởng là người nào đó cố ý nói dối, định mượn cơ hội mặc quần áo của anh để quyến rũ anh.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giang Diễn: “Xem ra là anh suy nghĩ nhiều rồi.”

—hết chương 53—

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK