Hôm nay, Thích Tinh Thùy thay mặt Hầu phủ đến hôn lễ. Nghe nói Thích Thi Anh bị ốm, đám người liền ở lại chăm sóc thành ra không có ai đến.
Có thể Hầu phủ muốn lảng tránh gì đó, ai mà biết được.
Thời Vũ khó hiểu liếc nhìn Thích Tinh Thùy.
Thích Tinh Thùy cũng liếc lại, không tình nguyện gọi: “… Tỷ phu.”
Thời Vũ nghe xong, trong lòng vừa vui vẻ vừa hoảng hốt. Ngắn ngủi vài tháng, hắn từ thân phận bằng hữu trèo lên tình lang, giờ lại thành tỷ phu. Từ ngày hắn nói không muốn thành thân đến giờ cũng chỉ mới hai tháng.
Không biết có chuyện gì mà Thời Vũ vẫn luôn bất an.
Nhưng nếu thực sự có thể làm tỷ phu thì Thời Vũ cũng thật vui vẻ.
Hắn kìm nén vui vẻ trong lòng, quay đầu nhìn Thích Tinh Thùy bị đám nữ lang trên đùa lưu luyến không rời: “Nhân duyên của ngươi thật tốt.”
Thích Tinh Thùy: “…”
Hắn tức muốn hộc máu: “Cái này không phải do nhân duyên ta tốt mà do phụ mẫu muốn ta mau chóng cưới thê tử để có người quản ta. Cuộc sống này còn gì để lưu luyến? Thường ngày đã bị Thi Anh tỷ đánh, bắt đọc sách, giờ lại đến một thê tử …. Ta dứt khoát bỏ trốn cho rồi.”
Thời Vũ không để ý: “Không phải ngươi rất thích nữ nhân sao? Ngày trước còn đùa giỡn dân nữ nhà lành cơ mà.”
Thích Tinh Thùy đỏ mặt: “Đó là vì ta nghĩ đấy là thị nữ của ta. Đùa với thị nữ một chút thì sợ cái gì. Nhưng mà ta không dám chọc vào đám nữ lang quý tộc đó.”
Nghĩ đến điều gì đó, Thích Tinh Thùy đánh giá Thời Vũ một lượt từ trên xuống dưới. Thời Vũ anh tuấn tiêu sái, khí độ thong dong, còn có một chút bất cần, sinh ra đã xinh đẹp, da trắng mắt đen, hoàn toàn là dựa vào khuôn mặt này để dụ dỗ tỷ tỷ …
Thích Tinh Thùy quay đầu nhìn Thích Ánh Trúc đang nói chuyện với Đường Trác trong đình. Thích Ánh Trúc nhìn thấy hắn liền nhẹ gật đầu. Đường Trác cũng gật đầu chào hỏi từ xa.
Bộ dáng tự phụ của hai người kia càng giống bạn đời.
Nhưng mà …
Thích Tinh Thùy nhỏ giọng hờn dỗi: “Ngươi đứng vội đắc ý, có nhiều người yêu mến Ánh Trúc tỷ tỷ lắm. Ngươi mà đối xử không tốt với tỷ ấy, ta sẽ đem tỷ ấy về nuôi.”
Thời Vũ nghiêng đầu nhìn hắn.
Thích Tinh Thùy uy hiếp: “Ngươi đừng tưởng rằng võ công cao thì lợi hại. Ta nói cho mà biết, trình độ của ngươi chỉ là mèo cào thôi, trong lòng tự mà hiểu lấy. Đừng có chuyện gì cũng đâm đầu lao lên mà bỏ quên tỷ ta ở phía sau. Còn nữa, ngươi mà dám tầm hoa vấn liễu, ta sẽ mang người đánh gãy chân ngươi.”
Thời Vũ: “Tầm hoa vấn liễu? Nữ nhân sẽ làm hư chuyện, vả lại, các nàng không đẹp.”
Thời Vũ ôm tay vuốt cằm làm Thích Tinh Thùy nghẹn họng, hắn không biết Thời Vũ có hiểu lời mình hay không nữa.
Thích Tinh Thùy: “Tỷ phu, ngươi thật sự không hiểu sự đời như tỷ ta nói hả?”
Thời Vũ liền nói: “Ương Ương vậy mà phỉ báng ta.”
— Hắn không thừa nhận đâu. —
Thích Tinh Thùy nghĩ nghĩ: “Vậy ta hỏi ngươi một chuyện, nếu tỷ ta bị bệnh rất nặng, khó mà cứu chữa thì ngươi cảm thấy thế nào?”
Thời Vũ không nghĩ nhiều: “… Chắc là rất khó chịu.”
— Người đời đều thế, hắn cũng nên thế. —
Thích Tinh Thùy nhìn hắn do dự, trong lòng nghẹn lại, tin hắn không hiểu chuyện đời đến bảy phần. Thích Tinh Thùy tò mò: “Đây là cảm giác gì vậy? Có phải lỡ ta xảy ra chuyện gì ngươi sẽ coi như không nhìn thấy phải không? Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến? Lạnh lùng vô tình? Tỷ phu này, ngươi thật lợi hại.”
Sắc mặt Thời Vũ cổ quái: “… Lợi hại?”
Lần đầu tiên hắn thấy có người cảm thấy như vậy là lợi hại.
Thích Tinh Thùy vây quanh Thời Vũ hỏi chuyện. Hắn thay tỷ tỷ hỏi gia cảnh nhà Thời Vũ, tài sản bao nhiêu, cưới xong muốn đi đâu, có thể gửi thư về cho hắn không …
Thích Tinh Thùy lải nhải vậy mà Thời Vũ lần đầu tiên không hề cảm thấy phiền. Hắn còn thích nghe Thích Tinh Thùy thổi phồng mình là đằng khác … Nhưng mà bên ngoài ồn ào, tân lang đã đến đón tân nương, Thời Vũ ấn tay lên vai Thích Tinh Thùy.
Hắn mờ mịt quay đầu.
Thời Vũ: “Lát nữa ta không có ở đây, ngươi phải ở bên cạnh Ương Ương.”
Thích Tinh Thùy khó hiểu: “Là sao? Sao ngươi lại không ở đây?”
Thời Vũ không nói gì chỉ đi vào nơi đầy náo nhiệt kia, Thích Thi Anh và Đường Trác cũng bước tới. Thời Vũ liếc nhìn Đường Trác, chạy đến bên người Thích Ánh Trúc.
Giữa âm thanh ồn ào, nàng nhỏ giọng: “Không ngờ chàng có nhiều chuyện để nói với Tinh Thùy như vậy.”
Thời Vũ mím môi.
Hắn muốn nhắc nàng xíu nữa sẽ có nguy hiểm nhưng nhìn bờ vai gầy yếu lại sợ nàng lo lắng.
Cả người Ương Ương toàn là điểm tốt, chỉ có thân thể quá yếu đuối làm hắn không thích.
Thời Vũ chỉ nói: “Lát nữa ta có việc rời đi.”
Thích Ánh Trúc hoảng hốt nghĩ hắn muốn đi giết người. Không được.
Thích Ánh Trúc túm chặt tay áo Thời Vũ để hắn cúi đầu nhìn nàng. Nàng muốn nói Thời Vũ đừng đi nhưng lại sợ mình hiểu lầm hắn.
Vả lại Thời Vũ đã làm sát thủ lâu như vậy, nàng cũng nên cho hắn thời gian từ bỏ.
Thích Ánh Trúc thả nhẹ tay, mưa phùn thổi qua, Thời Vũ cúi đầu chăm chú nhìn nàng.
Tiếng pháo nổ đinh tai truyền tới nhưng hắn lại nghe được âm thanh của nàng: “Cẩn thận chút, ta chờ chàng trở về.”
—
Tần Tùy Tùy cùng Bộ Thanh Nguyên không có ở trong do Tống phủ đã được đám người Diêm Đằng Phong bảo vệ. Tống Ngưng Tư xuất giá, hai người từ xa nhìn nàng đi cùng tân lang.
Trên mái hiên, Tần Tùy Tùy vác đao lên vai, Bộ Thanh Nguyên đeo mặt nạ hồ ly.
Đội ngũ đón dâu dài dằng dặc rồng rắn kéo nhau đến phủ của Bách Tri Tiết. Tân lang vui vẻ cưỡi ngựa, Tần Tùy Tùy và Bộ Thanh Nguyên theo sát phía sau.
Nhưng mà Kim Quang Ngự đâu, sao không ra tay ở Tống phủ? Chẳng lẽ muốn đến Bách gia?
Diêm Đằng Phong nhìn đám người triều đình đề phòng giang hồ nhân sĩ mà Tống gia nói. Căng thẳng đến tận khi Tống Ngưng Tư được tân lang đỡ qua chậu than hồng tiến vào phủ đệ.
Hai vị trưởng lão Bách gia như biết gì đó vừa vui vừa buồn nhìn đôi phu thê mới cưới.
Giữa ồn ào hỗn loạn, Thích Ánh Trúc phát hiện ra Đường Trác đã biến mất, Thời Vũ cũng không thấy đâu. Nàng ngày càng bất an, may còn có Thích Tinh Thùy bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thích Tinh Thùy tùy tiện: “Ánh Trúc tỷ, lúc tỷ gả đi nhất định sẽ đẹp hơn biểu tỷ. Tỷ xem gương mặt như khóc tang của nàng ấy đi, có giống ngày đại hỉ đâu?”
Thích Ánh Trúc dáo dác tìm Thời Vũ mà không thấy, đột nhiên nàng có cảm giác Thời Vũ nấp đi vì ở đây sắp xảy ra chuyện. Nàng nắm chặt bắp tay đệ đệ, không cho hắn chạy loạn.
Thích Ánh Trúc nghe Thích Tinh Thùy nhận xét Tống Ngưng Tư như vậy không nhịn được mắng: “Không được nói bậy.”
Nhưng nàng cũng ngẩng đầu nhìn tân nương cứng đờ được Bách Tri Tiết đỡ vào phủ đệ.
Tống Ngưng Tư trang điểm tỉ mì, đôi mắt bình tĩnh. Tay nàng nắm chặt đến trắng bệch, quả thật nhìn không ra nửa phần vui vẻ ngày thành thân.
Thích Ánh Trúc ngơ ngẩn không nhịn được nghĩ miên man.
Nàng không tự chủ càng thêm nắm chặt tay Thích Tinh Thùy: “Chỉ sợ sắp xảy ra chuyện, Tinh Thùy, ngươi đừng chạy loạn.”
Trong không khí kỳ quái như vậy, hôn lễ lại diễn ra suôn sẻ.
Diêm Đằng Phong cũng buông lỏng cảnh giác. — Hôn lễ cũng kết thúc rồi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.—
“Đưa vào động phòng …”
“Chúc mừng tân lang …”
Thời khắc này như muôn vàn tảng đá lớn rơi xuống nước. Ngay cả Bách Tri Tiết cũng quay đầu cười với Tống Ngưng Tư: “Nàng xem, không có chuyện gì cả, ta bình an cưới được nàng rồi. Người kia chắc cũng đã từ bỏ, nàng yên tâm đi.”
Tống Ngưng Tư buồn bực gật đầu.
Sự hiểu biết của nàng về Kim Quang Ngự không cho phép nàng yên tâm. Hắn sao có thể không gây chuyện chứ? Thiên hạ đệ nhất sát thủ mà không xuất hiện sao?
—
Bộ Thanh Nguyên và Tần Tùy Tùy cùng nhìn Thời Vũ bên cạnh: “Sao ngươi lại ở đây? Kim Quang Ngự sao còn chưa động thủ?”
Hai người này bình thường hay lo chuyện Tần Nguyệt Dạ, cũng không phải sát thủ chân chính.
Sát thủ, chỉ có Thời Vũ.
Thời Vũ nhìn chằm chằm hôn lễ bên dưới: “Nếu là ta, bây giờ mới động thủ …”
Tiếng nói vừa dứt, ba người liền cảm thấy trên nóc nhà một đôi mắt như diều hâu hướng tới. Quay đầu lại đã thấy hàng chục ngân châm đen sì bay tới. Đám người tham dự bên dưới cũng không thoát được.
Sắc mặt Tần Tùy Tùy thay đổi: “Kim Quang Ngự đến.”
Nàng cùng Bộ Thanh Nguyên nhanh chóng né tránh, bay xuống khỏi nóc nhà chạy về phía phu thê Tống Ngưng Tư. Tần Tùy Tùy vung tay, trường đao hướng về phía Bách Tri Tiết còn đang kinh ngạc.
Tống Ngưng Tư khẩn trương: “Tiểu lâu chủ …”
Diêm Đằng Phong chờ đám thị vệ sơ tán người: “Bình tĩnh, đừng hoảng hốt.”
Diêm Đằng Phong quay đầu thấy Tần Tùy Tùy và Bộ Thanh Nguyên đang giết về phía Tống Ngưng Tư. Hắn phi thân đâm về phía Bộ Thanh Nguyên: “Ác tặc, dám quấy nhiễu hôn lễ…”
Tần Tùy Tùy đâm thẳng về phía Bách Tri Tiết không hề nháy mắt. Tống Ngưng Tư là một nữ lang không biết võ công, bị đao phong chế trụ, không thể di chuyển, trơ mắt nhìn thanh đao chém tới.
Tống Ngưng Tư hốt hoảng: “Tiểu lâu chủ, ngươi sai …”
Câu còn chưa nói hết, người bên cạnh nàng đã cười gian né đao của Tân Tùy Tùy, nhảy lên một cái, kéo phu thê Bách gia ra chắn.
Tần Tùy Tùy đành phải dừng tay.
“Bách Tri Tiết” cười thành tiếng, chế trụ Bách gia phụ mẫu, chậm rãi xé mặt nạ.
Nhìn Tống Ngưng Tư trắng bệch cả mặt, hắn chậm rãi cười: “A Tư, nàng đã mãn nguyện chưa? Cuối cùng cũng thành phu nhân cưới hỏi đàng hoàng của ta rồi, còn không mau lại đây?”
Tống Ngưng Tư giật bắn cả người, hốt hoảng: “Bách sư huynh đâu? Ngươi làm gì huynh ấy rồi?”
Kim Quang Ngự lạnh băng nhìn đôi mắt của nàng: “Đương nhiên là phải chết. Hắn quỳ xuống cầu xin ta tha cho ngươi, thật ngây thơ. A Tư, cảm giác bàn tay đẫm máu thế nào? Có ghê tởm như nàng từng mắng ta không? Ha ha ha —“
Hắn cười thành tiếng, vài ám khí bay về phía hắn, hắn tùy tiện đẩy tay, phu phụ Bách gia vai cắm ám khí ngã xuống đất. Kim Quang Ngự híp mắt nhìn: “Đa tạ tiểu lâu chủ và hồ ly đao tương trợ, nếu không chắc ta cũng không giết được người.”
Tần Tùy Tùy bình tĩnh: “Đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, lên!”
Diêm Đằng Phong nhấc đao: “Hai ngươi đừng hòng giết người.”
Bắt đầu giết chóc, hiện trường hỗn loạn. Đám người sợ hãi, biết điều thì tránh, nhiều người hấp tấp chạy ra khỏi phủ. Thích Tinh Thùy rũ mắt nhớ lời Thời Vũ lúc nãy nói với mình.
Hắn bắt lấy tay Thích Ánh Trúc, nắm lấy vai nàng: “Ánh Trúc tỷ, mau đi thôi, đừng chọc đám người này.”
Thích Ánh Trúc hoảng hốt quay đầu nhìn lụa đỏ may mắn đã bị đám người đánh nhau chém rách, đổ ầm ầm cùng với bảng hiệu. Đám người đánh nhau túi bụi, chỉ có mình Tống Ngưng Tư sắc mặt trắng bệch băng bó cho phu phụ Bách gia.
Người người tránh né, người thì tránh không kịp.
Hai tay Tống Ngưng Tư toàn máu muốn kéo người đi nhưng không có sức. Nàng ngửa đầu khóc: “Ai đó giúp ta với …”
Nhưng mà ai nấy đều sợ hãi chạy vụt qua nàng, không có lấy một người dừng chân.
Tống Ngưng Tư không ngừng cầm máu trên người hai lão nhân, máu thấm đẫm hỷ phục cũng thấm vào tim nàng. Trong lòng nàng không ngừng hối hận, nàng không nhịn được gục đầu lên người hai lão nhân khóc lớn: “Thật xin lỗi, là ta hại sư huynh, giờ lại hại hai người. Cha ta bệnh nặng, muốn ta bỏ Kim đại ca trở về thành thân, ta không thể không về. Nhưng ta không muốn hại Kim đại ca. Ta khó xử, không muốn làm hại ai mới khiến càng nhiều người vô tội phải chết. Tất cả đều là ta sai, đều tại ta. Nhưng làm sao bây giờ? Sư huynh mất rồi, giờ ta lại hại chết cả hai người sao? Ai đó giúp ta với …”
Một đôi giày thêu xuất hiện trước mắt nàng.
Tống Ngưng Tư ngẩng đầu nhìn đôi tỷ đệ trước mặt.
Nước mắt nàng nhỏ giọt, Thích Ánh Trúc cười với nàng: “Hôm nay ta giúp biểu tỷ, muốn kết một đoạn thiện duyên. Ngày sau nếu có gặp lại, biểu tỷ phải giúp ta đấy. Tinh Thùy, mau gọi đám tôi tớ lại đây.”
Thích Tinh Thùy khẩn trương: “Mau lên. Đừng để đám sát tinh kia thấy — tỷ phu mà ở đây thì tốt rồi.”
—
Bây giờ Thời Vũ đã không còn ở Bách gia.
Ngay khi Tần Tùy Tùy cùng Bộ Thanh Nguyên nhảy xuống, Kim Quang Ngự hiện thân, hắn đã rời đi.
Khi Thích Ánh Trúc và Tống Ngưng Tư đang kéo người thì Thời Vũ đã ở Đoan Vương phủ.
Kinh thành đều tập trung sự chú ý vào Bách gia và Tống gia, Đoan Vương phủ lần nữa nới lỏng cảnh giác.
Thời Vũ đứng ở đầu tường, nhìn chằm chằm trong sân. Hắn đeo mặt nạ, hai tay nắm chặt hai thanh kiếm ngắn, không tiếng động nhảy vào.
—
Đèn lồ ng đu đưa, bóng như ma quỷ.
Tần Tùy Tùy cùng Bộ Thanh Nguyên theo sát Kim Quang Ngự không bỏ, còn Diêm Đằng Phong lại muốn bắt hết đám giang hồ này, hiện trường hết sức hỗn loạn.
Kim Quang Ngự nhìn hai nữ tử yếu đuối dám cứu hai cỗ “thi thể” ngay dưới mí mắt hắn. Hắn không biểu hiện gì nhưng tay thoáng đưa qua, hai thanh kiếm ngắn bay về phía hai lão nhân.
Thích Ánh Trúc đang cúi đầu băng bó cho hai lão nhân, Thích Tinh Thùy hốt hoảng nhìn chủy thủ đang đâm tới.
“Tỷ!”
Thích Ánh Trúc thấy, nhưng nàng không có võ công, không chặn được. Nếu nàng tránh thì chủy thủ sẽ cắm thẳng vào cổ họng hai lão nhân, nhất định sẽ chết.
Thích Tinh Thùy lại hét lên: “Tỷ!”
Thích Ánh Trúc không trốn, nàng nhắm mắt lại đợi cơn đau ập đến, lại chỉ đợi được tiếng rên nặng nề bên tai. Nàng bị một người đẩy ngã ngồi trên mặt đất.
Thích Tinh Thùy cũng Tống Ngưng Tư sửng sốt: “Đường nhị ca?”
Thanh kiếm ngắn cắm phập vào tay thiếu niên, máu chảy lênh láng.
Thích Ánh Trúc ngơ ngác nhìn: “Đường nhị ca …”
Đường Trác cười trấn an nàng, lại mắng: “Chuyện nguy hiểm như vậy sao lại làm một mình? Các ngươi đúng là làm bậy … Để ta giúp các ngươi.”
Trong một đêm Đường Trác như đã trở về làm lang quân mà nàng đã từng quen biết.