• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lục Dạ Hàn lúc này như một ác ma, trông anh rất đáng sợ, cô muốn giải thích nhưng anh lại chẳng thèm quan tâm tới, cứ nhất quyết nghĩ cô làm chuyện xấu sau lưng của anh.

Lục Dạ Hàn tát vào mặt cô một cái mạnh, lúc này nước mắt từ khóe mi cô tuôn trào ra, cô ôm lấy anh van xin trong vô ích, Lục Dạ Hàn đưa tay bóp lấy cổ của cô mặc cho cô vùng vẫy,sâu trong ánh mắt đó không phải là anh nữa rồi, mà là một con quỷ dữ đang muốn giết cô.

“Dạ...!Hàn...!hãy nghe...!em giải thích.”
Diệp Tâm Ngữ khó khăn nói, nhưng đôi tay anh vẫn dùng lực bóp lấy cổ của cô, iệp Tâm Ngữ sắp không thể kháng cự được nữa rồi, thấy cô không thể thở được nữa anh liền buông cô ra, anh đứng dậy đi tới bên ghế châm một điếu thuốc lên hút, làn khói nghi ngút bay khắp phòng.

“Nói! Ai là cha ruột của đứa bé trong bụng cô?”
Diệp Tâm Ngữ ngồi dậy ho khan, cô đưa tay lau đi nước mắt của mình, giọng nói yếu ớt nhỏ dần.


“Có lẽ anh sẽ không tin, nhưng lần trước anh say...!chúng ta đã quan hệ với nhau.”
Diệp Tâm Ngữ nói rõ ra tất cả với anh, Lục Dạ Hàn đột nhiên cười lớn làm cô giật mình, ánh mắt của anh sắc lạnh lườm cô, anh nâng ly rượu lên uống rồi quăng mạnh xuống đất, cô nghĩ anh dễ bị những lời nói không có chứng cứ nào của cô có thể khiến anh tin một lần nữa sao?
“Cô nghĩ tôi là trẻ lên ba? Chỉ cần nói vậy là tôi tin à?”
Diệp Tâm Ngữ đi lại chỗ của anh, cô ôm lấy chân của anh khóc lóc, Lục Dạ Hàn nhẫn tâm đạp cô một cái ngã lăn ra đất, cảm giác đau đớn ở dưới bụng truyền tới, không biết nên làm sao để anh có thể tin tưởng mình.

“Em có thể thề với trời đất, em chưa từng phản bội anh, cũng chưa từng làm chuyện gì xấu sau lưng anh cả, Dạ Hàn...!hãy tin em.”
Lục Dạ Hàn mặc cho cô giải thích anh không mấy quan tâm, anh liền đi ra ngoài sau đó khóa chặt cửa lại, lúc này anh tức giận vô cùng anh không thể ở lại đây nếu không anh không thể kiềm được mà giết chết cô ngay lúc này mất.

“Ở trong đó đi, loại mưu mô như cô không xứng đáng có được tình yêu thương đâu.”1
Lục Dạ Hàn lái xe rời đi, anh lại đi tìm đến thứ mang tên rượu, nó tuy không giúp ích cho anh được gì nhưng hiện tại anh cảm thấy thoải mái hơn, anh uống hết ly này đến ly khác, mỹ nữ nhìn thấy anh liền đi tới xoa bóp vai cho anh, Lục Dạ Hàn lần này không để ý đến họ nữa để họ vây quanh anh muốn làm gì làm.

“Thiếu gia để em đấm bóp cho anh.”
“Ăn trái cây đi nào.”
Lục Dạ Hàn đưa tay kéo một cô gái vào lòng, để cô gái đó phục vụ cho mình lúc này, Phong Vũ Luân đang ngồi ở bàn đối diện đã nhìn thấy cảnh tượng này anh liền lắc đầu, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Dạ Hàn anh đuổi hết đám con gái đó đi hết.

“Lục thiếu cũng có ngày hôm nay sao?”
Lục Dạ Hàn không mấy quan tâm tới anh, tự mình rót rượu ra uống, anh không muốn nói chuyện với Phong Vũ Luân cũng không muốn nhìn thấy những ai quen biết anh, vì bây giờ anh không muốn họ thấy anh thảm hại như thế này.


“Khinh tôi vậy sao? Chán thật đấy, không chơi thì thôi.”
Lục Dạ Hàn liền đứng dậy rồi rời đi, để lại Phong Vũ Luân không hiểu chuyện gì xảy ra, cuối cùng lại cô đơn ngồi uống một mình, cứ ngỡ có thêm một người bạn cùng nhâm nhi uống chung ấy vậy mà.

Mưa nặng hạt dần, Lục Dạ Hàn lái xe về Lục gia, bên ngoài trời đang mưa lớn hơn.

Anh đẩy cửa phòng đi vào bên trong, Diệp Tâm Ngữ dường nư đã kiệt sức rồi, cô ngã lăn ra sàn ngủ.

“Càng nhìn càng phát chán.”
Lục Dạ Hàn đi tới nắm tay của cô kéo cô ngồi bật dậy, Diệp Tâm Ngữ giật mình tỉnh dậy, cô bị anh thô bạo lôi đi ra ngoài, mưa ngày càng nặng hạt, Lục Dạ Hàn không phải là muốn đuổi cô ra ngoài đấy chứ?
“Dạ Hàn, anh định làm gì?”
Lục Dạ Hàn không nói gì, cứ thế mà lôi cô đi ra ngoài anh thô bạo quăng cô mạnh xuống đất, rồi đóng cửa lại, mặc cho Diệp Tâm Ngữ đập cửa cầu xin, trời mưa lớn thế này cô biết đi đâu được đây, nhưng sức khỏe của cô hiện tại quá yếu không thể chống cự được, nếu cứ thế này cô sẽ chết mất.1
Lúc này cô không còn chút sức sống gì nữa, cô dần mất nhận thức rồi ngất đi,ở khóe mi cô đọng lại một chút nước, không biết là nước mắt hay là nước mưa, lòng người bây giờ thật lạnh lẽo, trái tim cô như đã chết đi nhưng tại sao trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về anh.


“Tiểu thư.”
Bác Dương xuất hiện kịp lúc, ông đã chứng kiến được mọi chuyện, ông không ngờ Lục Dạ Hàn lại đối xử với cô như vậy, nhìn cô bị hành hạ đối xử như vậy trong lòng ông đau đớn, cứ như nhìn thấy con gái của mình bị chồng vũ phu hành hạ vậy, ông bế cô lên đưa ra xe rồi đi đến bệnh viện.

“Tiểu thư, cố lên sắp đến bệnh viện rồi.”
Lục Dạ Hàn ở trong nhà, cảm giác trống vắng tình lặng khó tả, những hồi ức cứ thế quay lại, giọng nói của cô vang bên tai, cả những lúc chăm sóc anh, Lục Dạ Hàn đưa tay tát mạnh vào mặt mình.

“Chết tiệt.”
Anh đẩy cửa đi ra tìm cô nhưng không thấy, lúc này anh mới cảm thấy hối hận vì những hành động điên rồ của mình đã gây ra đối với cô nhưng tất cả đã muộn rồi, cô đã đi mất rồi.1.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK