• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"?".

Cố Mộng Điệp ngồi trên xe đang tính đi xuống theo anh, Trịnh Tạ Thiên như có mắt ở đằng sau, vừa lúc chân cậu vừa đặt xuống đất liền bị anh quay đầu nheo mắt lại, ý bảo em xuống thử tôi xem?, cậu quả thật không hiểu anh muốn làm gì, chỉ có thể im lặng rụt chân về đóng cửa lại, giương mắt nhìn chăm chú đằng trước chờ hành động tiếp theo của anh.
Cả nhà Cố gia ngồi trên xe cũng bị tình cảnh trước mặt làm cho ngơ ngác, đến ngay cả Cố Tam Long một kẻ trong thương trường cũng khó hiểu, lão vẫn chưa thể hiểu được mạch não của Trịnh Tạ Thiên lúc này, chỉ là lão có một dự cảm không tốt đối với bầu không khí lúc này.
Trịnh Tạ Thiên đi đến bên hông xe của Cố Tam Long nhìn vào đằng sau xe của lão, đôi mắt như chim ưng của anh quét một vòng chỗ ngồi đằng sau, đôi mắt đen mang sát ý hệt như một động vật hoang dã đi săn con mồi.

"Mộng Điền Hậu đi xuống".


Mộng Điền Hậu đang ngồi sau xe bị ánh mắt như hình viên đạn của Trịnh Tạ Thiên nhìn đến nổi phải xuất hiện một tầng da gà, bà ta ngồi bên trong nghe thấy khẩu hình miệng của anh, cùng với âm giọng lạnh lùng ra lệnh, một chút cũng không cho người ta từ chối.
Cả đám người trong Cố gia trong đầu đều bật ra một dấu chấm hỏi cực lớn, vẫn chưa biết vì sao người bị điểm tên lại là bà ta.

"?".

Mộng Điền Hậu bị khí thế của người đàn ông bên ngoài dọa sợ hãi, không dám đi xuống.

"Cậu là ai, cậu muốn cái gì?".
"Đi xuống!" Trịnh Tạ Thiên không rảnh quan tâm đ ến cảm xúc hoang mang sợ hãi của Mộng Điền Hậu, anh gần như gầm lên mất hết kiên nhẫn mà nói.

"Bằng không tôi đập nát cái xe này ra".

Cả con đường vắng cũng bị tiếng gầm của anh làm cho kinh sợ phải nổi một tầng gió đêm, khiến không khí càng thêm đông đặc nghẹt thở, những người ngồi trong xe Cố Tam Long chỉ hận bản thân lúc này không một phát biến mất khỏi chỗ này, mà người ngoài cuộc đã như vậy, vậy thì cái người bị điểm tên còn sợ gấp bội, Mộng Điền Hậu chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến như vậy.
Ngay cả khi bà ta bao nuôi tình nhân bên ngoài đi đêm về sợ bị Cố Tam Long phát hiện cũng chưa sợ đến mức này, bà cảm nghĩ như một giây sau nếu bà ta bước ra khỏi cái xe này có khi nào cái mạng già này của bà ta cũng coi như tiêu đời rồi hay không?
Mộng Điền Hậu đưa ánh mắt cầu cứu mọi người trong xe, nhưng đám người kia thân còn chưa lo nổi thì làm gì quan tâm đ ến bà ta, còn hận không thể tàn hình ngay lúc này.


"Còn không mau đi xuống!".

Cố Tam Long là người mất kiên nhẫn đầu tiên, cũng là người bị dọa cho sợ thứ hai sau Mộng Điền Hậu, lão ban đầu còn tưởng anh đến đây là để nói chuyện, dự tính muốn làm quen thân thiết vì biết Trịnh Tạ Thiên là một nhà doanh nhân nổi tiếng cả nước, phải biết ai gặp anh cũng đều muốn làm thân mang con gái đến cho người này, nhưng vẫn bị sự lạnh lùng cao ngạo của anh làm cho chùn bước không dám bước lên làm thân.

"Không sợ bị đập nát cái xe này sao?".

Lúc này lão cũng chẳng nhận ra giọng nói của mình có bao nhiêu là run sợ, Mộng Điền Hậu bị hai bên trong ngoài tạo áp lực nên không thể mở miệng ra mắng sự vô tâm này của lão, vì thế bà chỉ có thể im lặng ngoan ngoãn mở cửa xe đi xuống, ngay cả người con trai của bà là Cố Mộng Phi cũng chẳng lên tiếng bảo vệ mẹ mình, gã chỉ nhìn thoáng qua bà một chút rồi quay mặt đi.
Cố Mộng Phi đối với người sinh ra mình này chẳng có một chút gọi là yêu thương, trong lòng chỉ có căm thù và ghét bỏ, đối với gã trong cái nhà này ngoài tài sản bạc tỷ của Cố gia ra thì chẳng còn gì có thể khiến gã chú ý đến.
Mộng Điền Hậu vừa ra khỏi xe liền bị khí thế của Trịnh Tạ Thiên dọa cho kinh sợ, gió đêm thổi qua khiến bà rùng mình một cái, bà ta chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ có thể cúi đầu xuống nhìn mũi giày màu đen toát ra mùi tiền của Trịnh Tạ Thiên, giọng của của người kia cũng vang lên ngay sau đó.


"Bà đánh em ấy?".
Trịnh Tạ Thiên nhìn người đàn bà trước mặt, một cỗ hận ý dâng lên, nếu không phải lý trí của anh được rèn giũa từ nhỏ, thì có thể đã ra tay với người đàn bà không đáng làm mẹ này rồi.

Mộng Điền Hậu cũng nhận ra được cái chết sắp tới gần, vì quá sợ mà giọng nói ra cũng run đến mức người trước mặt có thể nghe thấy rõ.

"Tôi...tôi chỉ phòng...v...v...vệ chính đáng thôi, là...là nó ra tay trước, tôi...".
Cố Mộng Điệp ngồi bên trong để một bên tay lên cửa xe, đầu dựa vào nó ngó ra ngoài, mắt cậu híp lại cảm nhận cơn gió đêm se lạnh, đôi mắt chưa một giây nào dừng trên xe của đám người Cố gia, nhìn đám người kinh hãi nhút nhát vì người đàn ông của mình cậu vô cùng hài lòng, nhất là người đàn bà Mộng Điền Hậu kia, chỉ dám mạnh mồm trong Cố gia nhưng khi đối diện với người khác thì lại như một con chuột cống thấy ánh sáng mà chạy trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK