Một buổi sáng đẹp giấc, Nhâm Phó Hạ thức dậy trong căn phòng quen thuộc.
Cô hẳn đã quen với căn phòng rộng lớn này, ở lâu hình như cô càng quên mất bản thân mình đã đến từ đâu, và không còn quan tâm tới lý do mình ở đây nữa.
Như thể cô bây giờ đã chấp nhận ở nơi này, ở Chung gia...!cô không còn thấy áp lực nữa.
Chỉ tiếc là...!căn nhà rộng lớn như vậy nhưng Nhâm Phó Hạ ngoài ở căn phòng ngủ của mình ra rồi xuống dưới phòng khách thì cô chẳng còn đi đâu nữa.
Một phần là do cô không có tính tò mò cao và một phần cũng do không có thời gian.
Hôm nay ngày nghỉ cuối tuần chủ nhật, cô đã thức từ năm rưỡi nhưng vẫn chỉ nằm giường lướt mạng xã hội.
Khoảng vài tiếng trôi qua thân thể lười nằm giường cô cũng ngồi dậy trải lại bản thân cho gọn gàng rồi xuống dưới.
Trên vai là con mèo nhỏ bám dính, ngày thường nó cứ vậy.
Tới cầu thang mới nhớ, Chung Ngụy đâu nhỉ? Ngày thường anh ấy sẽ hay kêu cô dậy, nhưng cô cũng bỗng nhận ra là ngày chủ nhật cô không đi làm vì thế anh cũng sẽ không kêu cô.
"Bây giờ anh ta đang làm gì nhỉ?"
Nhâm Phó Hạ vừa ngáp xuống dưới, nước mắt cũng gần chảy ra.
Cô nhìn xuống căn nhà bỗng chốc ngẩn mình ra đó, sao lại có nhiều người rồi vây?
Đó là Chung Ngụy và Chung lão gia, phu nhân, còn có một bà già nữa, đang ngồi ở bàn ăn.
Cô đột nhiên cảm thấy hoang mang và ngại ngùng quá, phải làm sao đây.
Bố mẹ anh ta về nhưng anh ta lại không hề báo cho Phó Hạ biết.
Cô bây giờ muốn biến mất khỏi căn nhà này quá, có ý định chuồn đi nhưng liền bị tiếng gọi của Chung thiếu tướng làm đứng im.
“Phó Hạ, em qua đây ngồi đi.”
Nhâm Phó Hạ quay người lại, cô nhận được tất cả nụ cười của những chủ nhân thật thụ của căn nhà này.
“Cháu dâu đó sao, mau tới bên bà nào.”
“Con dâu, mau ngồi vào bàn đi.
Nhà chúng ta chỉ chờ con thôi đó.”
Nghe vậy Nhâm Phó Hạ bỗng thấy xấu hổ hiện khắp người, cô cười nhẹ từng bước tới gần bàn lớn.
“Con chào mọi người ạ.”
Nụ cười cô hiện ra cứng đờ, thấy vậy Chung Ngụy liền lén cười một cái.
Anh tiến tới lùi ghế ra cho Phó Hạ ngồi.
Phó Hạ lườm qua anh ta một cái nhỏ giọng chất vấn: “Tại sao bố mẹ anh về mà anh không nói cho em? Còn bà nữa là sao?”
Chung Ngụy nhìn biểu cảm như lần đầu trải của cô thấy mắc cười quá, nhưng nhịn, anh ngồi bên cạnh nhỏ giọng trả lời: “Ngày nghỉ đẹp đẽ của em, sao anh làm phiền được chứ! Với lại bố mẹ và bà nội anh cũng mới về khoảng một tiếng trước.”
Nghe xong Nhâm Phó Hạ như hoá đã, về từ một tiếng trước, là lúc cô vẫn nằm trên giường để nghịch điện thoại.
Tuy cô không có ý gả cho nhà này nhưng cô là con gái, nên vẫn muốn giữ hình tượng trước những nguờ xung quanh.
“Thật là.”
“Em đừng căng thẳng, hôm nay bố mẹ và bà tụ họp đông đủ là để quyết định coi có kết hôn không đó.”
Nghe xong Nhâm Phó Hạ như chết lặng, kết hôn? Đúng rồi, khoảng mấy tuần trước Chung Ngụy có nói hết tháng này là sẽ coi về việc kết hôn.
Một thánh nay cô sống tự do quá nên đã không còn nghĩ tới mình là người đang có hôn ước, và đã quên rằng phải tìm cách hủy bỏ hôn ước.
Bỗng cô lại lặng, hình như cô và Chung Ngụy đang yêu đương.
Nếu như anh ta cho rằng yêu đương rồi Phó Hạ sẽ đồng ý kết hôn thì cô phải làm sao đây? Bởi vì cô chỉ buộc miệng nói, chứ quãng thời gian này yêu đương gì chứ? Nhâm Phó Hạ mới cảm thấy chẳng có yêu đương gì, cô phải nói cho Chung Ngụy biết thôi.
“Chung Ngụy, tôi nói thật anh đừng buồn.
Thật ra tôi nhận lời yêu đương với anh nhưng tôi chẳng có tình cảm gì với anh cả, anh hiểu không?”
Nói xong Nhâm Phó Hạ như bị trật mất một nhịp tim khi thấy vẻ mặt phức tạp cúi gằm im lặng của Chung Ngụy, cô lại đi làm tổn thương một người tốt như anh ta? Cũng tại cô, tự dưng điên khùng lại nhận lời yêu đương với anh ta làm gì chứ? Nhâm Phó Hạ cô chính là mất chí đến điên rồi, đã thế sau khi nhận lời người ta xong cô còn quên mình đang yêu đương nữa chứ.
Nếu không có sự việc đang tiếp diễn ngày hôm nay thì có khi nay mai cô vẫn không biết mình và Chung Ngụy chính là đang yêu đương.
“Mấy đứa trẻ này đang tán tỉnh nhau à ha ha.” Bà nội lên tiếng.
Nhâm Phó Hạ quay qua nhìn bà cuờ một cái.
“Nhóc Ngụy, con thế mà đã lấy được tình cảm của con dâu mẹ rồi.” Chung phu nhân cười tươi nói.
Còn Chung lão gia lại lạnh mặt nhìn thằng trai của mình.
“Thằng Cống Dãnh này cũng biết tán tỉnh là người làm cha này vui rồi.”
“Anh này, trước mặt con dâu sao lại nói ra mấy biệt danh đáng cười xấu hổ của con ra nói thế hả?”
“Chứ em muốn anh gọi nó giống em sao?”
Chung phu nhân nở nụ cười điềm đạm.
Ngôi nhà này người hoà thuận ghê, lại yêu thương nhau nữa, khác với gia đình của Phó Hạ rất nhiều.
“Cháu dâu ngoan của bà, cháu có thích thằng cháu của bà không?”
Bà nội của Chung thiếu tướng, Ôn Lam Hoạ.
Bà ấy sống cũng tới chín mươi tuổi, dáng người rất nhỏ, da thịt cũng nhăn nheo rất nhiều, đặc biệt bà ấy có nụ cười rất đẹp, nó như bao phủ lấy trái tim của Phó Hạ.
Tuy nhiên Nhâm Phó Hạ hơi khó xử trước câu hỏi này của bà ấy, cô có thích Chung Ngụy? Nhâm Phó Hạ không thích, không chắc, thích, cũng chưa rõ.
Cô nhìn qua Chung Ngụy, thấy anh đưa mắt nhìn cô có vẻ mong chờ.
Nhâm Phó Hạ vội nghoảnh mặt đi, nên nói thật hay nói giả?
Ngẫm nghĩ lại những lần anh chững chạc bước tới ôm cô, bảo vệ cô! Nhâm Phó Hạ cảm thấy mình hình như có chút động lòng rồi, ngay vừa rồi nố lờ vô tình cho Chung Ngụy nghe cô cũng cảm nhận được trái tim mình không muốn, nhưng chưa tới nỗi dám nhận là yêu.
Mà đây...!bà ấy chỉ hỏi là thích, vậy dễ trả lời rồi.
Cô nở nụ cười nhỏ nhắn đáp lại: “Cháu đương nhiên thích anh ấy!”.
Danh Sách Chương: