SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
❤❤❤
Chương 53: Liebe machen*
*Liebe machen (Tiếng Đức): [Tự dịch đi chòy, ai gảnh đâu dịch dùm]
Bệnh tình của Molders đã qua cơn nguy hiểm, Vân Cương đưa hắn về, chuẩn bị tự chăm sóc người này.
Nina Ivanovna đã mặc định họ là một cặp, nghĩ đến chuyện họ sắp âm dương cách biệt, cô ấy rất xót xa, vì thế đã thả cửa cho cô.
Vân Cương im lặng nhìn Molders nằm ở đó, cảm thấy để hắn cứ mê man vậy cũng không phải cách, nên cô hỏi hệ thống: “Có cách nào cho anh ấy tỉnh lại không?”
Hệ thống: “Để tôi thử một chút.”
Nói xong thì nó mất đâu chẳng còn tăm hơi, mà Molders vẫn im ỉm.
Lại qua hai ngày nữa, lúc đang lau mặt cho hắn, Vân Cương phát hiện hai con ngươi của hắn chuyển động, hình như muốn tỉnh lại rồi.
Cô bèn quan sát một lát, ai ngờ hắn chẳng có phản ứng gì cả.
Trông có vẻ là đang nằm mơ, chỉ là không biết ác mộng hay mộng đẹp.
Râu và tóc Molders đã mọc ra lại, cô muốn cạo giúp cũng không được, dù là bác sĩ đi nữa, cô cũng không được phép mang theo những thứ nguy hiểm trong lúc nghỉ ngơi.
Cô đưa tay ra dém chăn cho hắn, nhìn xuống hai gò má hõm sâu đã mất màu da sáng bóng, ai mà nghĩ người đàn ông trông như đèn đã cạn dầu này từng là một vị chỉ huy chiến trường oai phong một cõi?
Ai đó gõ nhẹ cửa phòng Vân Cương ba lần, cô bèn kéo rèm xuống rồi ra mở cửa.
Người đến là Wilm Hosenfeld, hôm nay cô gọi anh ta đến để hiểu kĩ chuyện của người này, vì anh ta sắp khỏi bệnh rồi, Wilm mà về trại lao động là họ chẳng còn cơ hội gặp nhau nào nữa.
“Có thấy khỏe hơn chút nào không?” Cô hỏi.
“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn!”
“Lần sau anh phải chú ý kĩ đấy, may là lần này chữa trị kịp thời nên không phát bệnh, nhưng vẫn còn nguy hiểm lắm.”
Wilm Hosenfeld gật đầu.
Vân Cương cũng biết nói thế là phí sức, dù gì ở đây người ta cũng không tự quyết định chính mình được.
“Anh có hay viết nhật ký không?” Tất nhiên là cô biết người này có nhật ký nên mới cố tình hỏi vậy.
“Có, nhưng mà… Bây giờ không còn cơ hội viết nữa.”
“Anh có thể đưa nó cho tôi không?”
“Tất nhiên là được, chỉ là hiện tại tôi không mang nó theo, đã giao cho vợ rồi, cô có thể đi tìm cô ấy.” Bỗng Wilm nhớ ra chuyện gì đó, bèn bảo: “Viết thêm thư thì sao? Để tôi báo cho cô ấy, tránh để cô ấy nghi ngờ.”
Vân Cương lấy một chồng báo ra khỏi tủ, lật hai cái thì tìm được một lá thư, cô đưa ngay sang.
Wilm mở nó ra, bắt đầu hạ bút.
Cô nhìn theo nét chữ tròn trịa đẹp đẽ của anh ta, bỗng thấy xúc động vô cùng, thành ngữ cũng nói: “Nét chữ nết người.” Làm sao một người viết chữ đẹp thế này có thể là một kẻ độc ác chứ?
Nhưng Vân Cương thay đổi suy nghĩ ngay, vì cô nhớ đến Molders, hồi còn ở trại cô cũng đã được thấy chữ hắn.
Trông cũng đẹp vô cùng, chỉ là lúc nào cũng thấy mùi chết chóc, hệt như bản tính ngang ngược, lạnh lùng của hắn vậy.
Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, tuần tra bên ngoài đến ra lệnh cho cô tắt đèn, cuộc nói chuyện mới kết thúc.
Đợi người kia đi, Vân Cương mới cẩn thận đưa Wilm về.
Sau khi đóng kín cửa, cô sửa sang lại đồ đạc trên bàn giữa bóng đêm, vừa định giấu đồ đi thì bỗng bị ai đó ôm lấy.
Vân Cương giật cả mình, song cũng kịp suy nghĩ, chắc chắn sẽ không có ai đi từ ngoài vào đây, vậy chỉ có thể là Molders thôi, thế nên cô yên lòng, nhẹ giọng nói: “Anh tỉnh rồi.”
Hắn không nói gì nhưng lại siết chặt tay hơn.
Vân Cương rút đôi tay đang quấn quanh eo mình ra, bảo: “Anh mới tỉnh dậy, có đói bụng không? Em còn chút bánh mì và bơ, anh muốn ăn chứ?”
“Không ăn.”
“Vậy anh buông em ra trước đã”
“Không buông.”
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Vì vừa tỉnh lại chưa lâu, giọng Molders vẫn còn hơi khàn: “Người đàn ông kia là ai?”
“Anh thấy rồi à?” Vân Cương cũng không biết phải giải thích thế nào nữa: “Một người bạn.”
“Anh quen em lâu vậy rồi, sao không biết em có thêm một người bạn Đức vậy?” Giọng hắn có vẻ không vui.
Biết hắn muốn chất vấn mình, Vân Cương cảm thấy hơi bực, giọng cũng bắt đầu đanh lại: “Sao đây? Em quen ai cũng phải báo anh biết à? Anh nghĩ mình là ai đấy?”
Vì họ đang đứng trong bóng tối, cô không nhìn được rõ mặt hắn, chỉ cảm thấy hai tay đang ôm mình cứng lại, sau đó Molders chán nản buông người ra.
Hắn tự giễu mình: “Phải, tôi là ai chứ? Cùng lắm chỉ là một tên tù nhân sắp chết, tôi có tư cách gì để quản em?”
Hắn nhượng bộ như thế, Vân Cương lại không đành lòng: “Anh đừng nói vậy mà…”
“Vân Cương… Anh đã mơ, có người nói, chỉ khi nào anh chịu chấp nhận những thứ phải chấp nhận, mới có được điều mình muốn.
Anh cũng không quan tâm, nhưng điều duy nhất anh muốn là em.” Giọng nói trầm thấp của Molders luẩn quẩn bên tai cô: “Có lẽ đó chỉ là một hy vọng xa vời, nhưng anh vẫn tỉnh lại, vì anh muốn nhìn em thêm vài lần nữa trước khi chết.”
Tự dưng lại nghe được lời chẳng khác gì thổ lộ, Vân Cương thấy hơi lúng túng, không thể làm gì khác ngoài im lặng.
“Vậy nên, anh chỉ muốn xin em, có thể đợi anh đi rồi hẵng…”
Lúc này Vân Cương mới hiểu ý Molders, mất nửa ngày trời, thì ra hắn nghĩ cô muốn tìm người yêu?
“Anh nghĩ đi đâu thế?” Cô giận giữ: “Em gọi anh ta đến có việc, người ta nhờ em đưa cho vợ và con gái một lá thư, vì thân phận hai bên nên mới phải lén gặp buổi tối.”
Molders khẽ nhếch môi giữa bóng tối, nhưng giọng vẫn nhàn nhạt: “Thật sao?”
“Ừ.” Vân Cương kéo hắn ra sau rèm, đốt một cây nến nhỏ, miễn cưỡng chiếu sáng không gian, “Người ta tỉnh táo hơn anh nhiều, từ đầu đã không đồng ý hành động giết người đó.”
Khóe môi Molders cứng lại, hắn mím môi, Vân Cương thấy vẻ mặt đó bèn cười: “Không vui hả?”
Dường như khuôn mặt anh run lên sợ hãi, song sau đó lại lắc đầu: “Không có.”
“Mạnh miệng.” Vân Cương bỉu môi.
“Không có thật mà!” Molders nhìn đôi mắt cô sáng ngời dưới ánh nến: “Vậy là chuyện em nói đã thành sự thật, rốt cuộc em là ai?”
“Ha…” Vân Cương đảo mắt, cười lộ tám cái răng: “Là tiên nữ trên trời.”
“Mặt vẫn còn dầy lắm” Molders béo má cô: “Tiên nữ nào cũng xấu như này à?”
“Alo! Ai bảo xấu?” Vân Cương giận giữ: “Do mắt anh tệ, ở nước của em, em được coi như là người đẹp đó!”
Molders điểm vào mũi cô: “Thì ra đàn ông nước em có mắt nhìn tệ thế.”
Vân Cương liếc mắt, gạt tay anh ra bảo: “Mũi cao thì hay lắm à, em là kiểu xinh xắn dễ thương, anh biết cái gì hả? Còn nữa, anh nói vậy khác nào mắt nhìn của anh cũng…” Nói đến đây, cô thấy ngài ngại, thế là im bặt.
Vây mà Molders lại gật đầu như không: “Phải, anh đồng ý, gu của anh cũng thấp quá.”
“Này!” Vân Cương bực bội nên đẩy vai hắn, nhưng do không chú ý lực, mà hiện Molders còn yếu nên bị cô đẩy ngã ngay.
Lúc nằm xuống, hắn níu tay cô theo quán tính, thành ra cô cũng ngã theo hắn.
Vân Cương nằm trên người hắn, hai người trừng mắt, bỗng một cơn mập mờ ập đến giữa màn đêm tĩnh lặng.
Cô lúng túng muốn bò dậy, nhưng Molders đã ôm chặt eo cô.
“Anh muốn làm gì, buông ra nhanh!” Dù không phải chưa ngủ chung giường, nhưng khi đó và bây giờ không giống.
Trong ánh mắt ẩn sau hàng mi buông, dường như hắn có ưu tư nào đó khó thành lời, sau lại bảo: “Liebe machen.”
Vân Cương hết cách: “Bớt vô sỉ lại!”
Molders thấy cô vội quá nên lắp bắp, bèn cười khẽ, lại siết chặt tay hơn, đặt cằm lên đỉnh đầu cô: “Em sợ cái gì? Anh chỉ nói vậy thôi.”
“Ai sợ chứ!” Vân Cương luôn phải là người thắng, lúc nào cũng là tướng quân thế: “Anh bây giờ á hả, ai thèm sợ, cái đồ gà nhỏ yếu!”
“Sao?” Molders nhướng đôi mày đẹp, xoay người đè lên cô, cười mà gằn từng chữ: “Gà, nhỏ, yếu?”
“Giỏi lắm.” Hắn vương ngón trỏ tay phải đến kìm gò má cô, lại xoa môi cô bằng ngón cái, không mạnh không nhẹ: “Anh cũng muốn để em xem thử, rốt cuộc anh có nhỏ, yếu, hay, không.”
Đúng là đàn ông nào cũng quan tâm chuyện đó hết! Sao mình ngu thế này!
“Đừng đừng, đừng, em sai rồi.” Vân Cương nhìn anh lại ngày càng gần hơn thì sợ lắm: “Em không nên động vào nỗi đau của anh!”
“…”
“… A a a, em không có ý đó đâu, em chỉ nói vậy thôi!” Nước mắt Vân Cương chảy ròng: “Ý em là bây giờ anh đang yếu lắm.”
“Không sao.” Mặt hắn vẫn chẳng thay đổi gì: “Một mình em thì dư sức.”
Quả là đàn ông nào cũng thích cậy mạnh, Vân Cương lắc đầu tự ói trong lòng.
“Được được được, không sao không sao, nhưng em lo cho cơ thể anh, em đi làm cho anh chút thức ăn rồi nói tiếp nhé.” Vân Cương bắt đầu dỗ dành Molders, trước tiên phải nghĩ cách thoát đã, nếu không cái bầu không khí đáng sợ này sẽ phát triển ngày một “quỷ dị” hơn.
Hiển nhiên Molders là một con lừa ngoan ngoãn, anh hôn trán cô rồi nói: “Được.”
????
- Tác giả có lời muốn nói: Tôi search Baidu đấy, không biết đâu không biết đâu.
[À thực ra Liebe Machen có nghĩa là làm tình, have sex đó:))) Quý zị thấy sao? Đã bị ăn một quả lừa hả? Ha ha ha ha????, thật ra tôi cũng bị lừa hu hu hu hu ????].
Danh Sách Chương: