Lúc nãy, anh nhìn thấy được Ninh Giai Kỳ lấy điện thoại ra, đương nhiên cũng nhìn thấy được tên người gọi đến trên điện thoại của cô.
Học trưởng Hạ Đình Kiêu.
Lại qua một lúc sau, cuối cùng cũng tan bữa tiệc.
Mọi người cùng ra về, vì đa phần ai cũng có rượu trong người, thế nên mọi người gọi xe hoặc là gọi tài xế trong nhà đến lái.
“Hôm nay mọi người đều phải đi về nhà phải không?” Mạnh Di Di đội mũ và đeo khẩu trang lên, nói, “Tôi không lái xe, cho tôi đi nhờ với.”
Lúc nói chuyện như đang nói cho mọi người nghe, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Cảnh Nhược Đông.
Đương nhiên có người sẵn lòng đưa Mạnh Di Di về, chỉ là người sáng suốt đều không muốn tự làm mình mất mặt mà thôi.
Nhưng Cảnh Nhược Đông không trả lời, anh nhìn về phía Ninh Giai Kỳ, nói với giọng điệu đương nhiên “Tôi đưa em về trường học.”
“Đúng rồi, suýt chút nữa là quên Ninh Giai Kỳ cũng phải quay về trường học.” Mạnh Di Di cười nhạt, “Vậy cùng đi thôi, đưa em ấy về trường
trước rồi chúng ta lại về cũng được.”
“Không cần.” Ninh Giai Kỳ xua tay, “Cũng không thuận đường, em bắt xe về là được.”
“Cả người đầy mùi rượu.” Giọng điệu Cảnh Nhược Đông hơi bất mãn:“Lên xe, đưa em về.”
Ninh Giai Kỳ âm thầm cắn cắn môi, thật ra cô cũng không muốn đi cùng xe với bọn họ.
Ngay khi cô còn đang tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, đột nhiên có người gọi tên của cô “Ninh Giai Kỳ”.
Một giọng nói quen thuộc, Ninh Giai Kỳ quay đầu liền nhìn thấy Hạ Đình Kiêu đứng cạnh một trụ đá cẩm thạch cách đó không xa.
Trong bóng đêm, anh ấy đứng thẳng người ở đó, vẫy vẫy tay Với cô, nhìn rất ấm áp và hiền hòa.
Những người còn đang đứng ở cửa chưa đi cũng nhìn theo tầm mắt Ninh Giai Kỳ, vừa thấy thế, bèn rất tự giác nhìn về phía Cảnh Nhược Đông.
Ninh Giai Kỳ cũng không hề chú ý nhiều đến thái độ của người khác, cô còn đang kinh ngạc không biết tại sao Hạ Đình Kiêu lại xuất hiện ở đây.
“Học trưởng?”
Hạ Đình Kiêu đi về phía cô “Em xong rồi à? Phải về trường học đúng không?”
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu.
“Vậy cùng đi thôi.”
Ninh Giai Kỳ “Sao anh lại ở đây?”
“Anh nghĩ lại vẫn nên đến đón em sẽ tốt hơn, thế nên mới đến đây đợi em.”
Lúc nãy trong điện thoại Ninh Giai Kỳ đã nói anh ấy không cần đến đây, vì chính cô cũng không biết khi nào mới kết thúc.
Hiện tại cách lúc Hạ Đình Kiêu gọi điện thoại cho cô đã hơn một giờ, cho nên anh ấy trong tình huống hoặc là không biết cô có thật ở đây không, hoặc là không biết cô đến khi nào mới kết thúc đã ngốc nghếch đến đây chờ.
Tâm trạng Ninh Giai Kỳ nhất thời phức tạp, cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.
Hạ Đình Kiêu gật đầu với đám người Cảnh Nhược Đông, sau đó lôi kéo tay áo của Ninh Giai Kỳ, “Đi thôi, về muộn thì ký túc xá sẽ đóng cửa mất.”
Cũng tốt, đi cùng Hạ Đình Kiêu thì không cần bọn họ đưa về.
Ninh Giai Kỳ “Ừ” một tiếng, quay đầu nói với Cảnh Nhược Đông “Vừa lúc hai người không cần đưa em, em về trường học trước đây”.
Cảnh Nhược Đông nhìn hai người, khẽ nhếch khóe miệng, không trả lời cũng không tỏ thái độ.
Nhưng Mạnh Di Di lại có chút kinh ngạc nói
“Ninh Giai Kỳ, bạn trai em à?”.
Không biết có phải là ảo giác hay không, xung quanh dường như yên tĩnh đi vài phần.
“Không phải.”
“Ah! Là học trưởng à!” Trương Nhất Manh đã uống khá nhiều, đang vịn vào trên người Liễu Thanh Giang, nghe Mạnh Di Di nói thế thì cười hì hì nói, “Còn chưa phải là bạn trai đầu, có điều cũng sắp rồi! Học trưởng cố lên!”
Ninh Giai Kỳ“............!
Sắc mặt Hạ Đình Kiêu hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng khẽ cười.
“Manh Manh, phải phiền anh đưa về rồi.” Trước mặt bao nhiêu người thế này, giải thích lại càng tỏ vẻ kỳ lạ, vì thế Ninh Giai Kỳ dứt khoát bỏ qua, nói xong câu cuối với Đường Tranh liền cùng Hạ Đình Kiêu rời đi.
Hai bóng người một cao một thấp rất nhanh đã đi xa, đứng từ xa nhìn tới, hình như hai người họ đang ở ven đường đợi xe.
“Không ngờ được.”Mạnh Di Di cười nhẹ một tiếng, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ nói “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Đường Tranh, cậu đưa hai người họ về nhà đi, tôi còn có việc.” Cảnh Nhược Đông bình tĩnh nói xong liền tới chỗ đỗ xe, hai người họ” chính là Trương Nhất Manh và Mạnh Di Di.
.
Danh Sách Chương: