Năm nay mùa đông ở miền nam tới sớm, nhiệt độ còn thấp hơn nhiều so với năm ngoái. Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành
Mới đầu tháng 12 mà Giang Liên Tuyết đã không chịu được lạnh phải bật hệ thống sưởi trong nhà lên. Sau khi từ Thượng Hải về, Ôn Dĩ Ninh vẫn cứ sinh hoạt như bình thường. Cô có thói quen dậy sớm, Giang Liên Tuyết bị ảnh hưởng, không còn ngủ nướng tới khi mặt trời lên cao mới rời giường nữa, chín giờ bà bước từ phòng ngủ ra thì thấy trên bàn đã có sẵn đồ ăn sáng mà con gái để phần
Sự thay đổi rõ ràng nhất của Ôn Dĩ Ninh đó là, cô càng ngày càng trầm. Ở nhà cô rất ít khi nói chuyện, thường ôm một quyển sách đọc cả ngày. Mấy cuốn sách tiếng Anh ở tầng trên cùng của giá sách bụi bặm hai năm nay, bây giờ ngày nào cũng được cô lấy xuống. Hai tuần liền Giang Liên Tuyết không trò chuyện với con gái. Hôm nay, bà ngồi trên sofa, vắt chéo chân hút thuốc, thong thả hỏi,"Con không về đi làm à?"
Ôn Dĩ Ninh mắt nhìn sách, đầu không buồn ngẩng lên,"Con đang nghỉ"
Giang Liên Tuyết cười giễu,"Công ty con đãi ngộ tốt nhỉ"
Ôn Dĩ Ninh ậm ừ, không đáp lời
Cô ngồi cạnh cửa sổ, mái tóc dài theo gò má rũ xuống che hơn nửa khuôn mặt. Ánh nắng hắt vào khiến cho làn da nõn nà của cô gần như trong suốt. Dáng người mảnh mai của cô càng trở nên gầy gò trong bộ đồ ở nhà rộng thùng thình
Ánh mắt Giang Liên Tuyết rời khỏi người con gái, bà dập tắt điếu thuốc rồi đứng lên bình tĩnh nói,"Vị trí giáo viên tiếng Anh ở trường cấp ba vẫn còn trống, nếu con muốn làm thì để mẹ nói với Dương Chính Quốc"
Ôn Dĩ Ninh lật một trang sách, thản nhiên đáp,"Để con xem đã"
Một lát sau, Giang Liên Tuyết thầm thở dài,"Cuộc sống vẫn còn phải tiếp tục đúng không? Nếu con đã quyết định thì đừng suy tính thiệt hơn nữa, đợi con tới tuổi mẹ thì sẽ rõ, chỉ có tiền mới có thể cho con một cuộc sống yên ổn. Này, lát nữa con ra ngoài mua thức ăn đi, ở nhà nhiều làm gì cho mốc người, trưa nay Dương Chính Quốc tới ăn cơm đấy"
Lúc này Ôn Dĩ Ninh mới dứt mắt ra khỏi quyển sách, ngước nhìn bà,"Mẹ thật sự thích chú Dương à?"
Giang Liên Tuyết bật cười, tựa như nghe thấy điều gì rất hài hước,"Đến tuổi này rồi còn thích với không thích gì nữa, anh tình tôi nguyện không thì dẹp. Vả lại, mẹ còn có chuyện cần nhờ chú ấy giúp, không niềm nở mà được à?"
Ôn Dĩ Ninh lạnh nhạt cụp mắt, nói về vấn đề sát phong cảnh, Giang Liên Tuyết đúng là xứng đáng giành vị trí đứng đầu, không ai qua mặt được bà ở khoản này
Vào thứ sáu, Giang Liên Tuyết nhận được một cuộc gọi từ Lý Tiểu Lượng. Thầy Tiểu Lượng lúc nào cũng là một người ấm áp biết quan tâm săn sóc, biết ân cần hỏi han bậc trưởng bối về chuyện thường ngày. Giang Liên Tuyết mặt mày rạng rỡ trước những câu đùa của anh, trước khi cúp máy, bà gọi với lại,"Lượng Lượng, rảnh thì tới nhà dì chơi nhé, Dĩ Ninh vẫn đang ở nhà đấy" Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành
Lý Tiểu Lượng sửng sốt,"Dạ? Ninh nhi không quay lại Thượng Hải ạ?"
Giang Liên Tuyết tùy tiện đáp,"Không, nó không về, cháu rảnh thì dẫn nó đi ra ngoài chơi nhé, con bé mới chia tay nên suốt ngày buồn phiền ngây ngốc"
Ôn Dĩ Ninh từ phòng ngủ chạy ra,"Mẹ nói bậy cái gì đấy?"
Sau khi cúp máy, Giang Liên Tuyết đặt điện thoại lên bàn, nhẹ nhàng nói,"Mẹ nói bậy chữ nào hả?"
Khuôn mặt Ôn Dĩ Ninh trắng bệch mang theo sự bất cam và tức giận gộp lại, cô cố gắng đè nén cơn tức giận không để nó bùng phát,câu hỏi của Giang Liên Tuyết cô không trả lời nổi
Rèm cửa phòng khách bị kéo giật ra, ánh nắng bên ngoài thoáng len vào ánh mắt Ôn Dĩ Ninh. Theo bản năng, cô giơ tay nghiêng đầu tránh né, ánh mặt trời đùa nghịch trong mắt cô, khiến cho cô đau đớn tới nỗi muốn rơi lệ
Giang Liên Tuyết buộc rèm cửa sổ lại, quay lưng về phía Ôn Dĩ Ninh, giọng nói bình tĩnh đan xen một chút bât đắc dĩ,"Sau cơn mưa không phải trời sẽ nắng sao, ra ngoài cho bớt ngột ngạt đi"
Buổi chiều, Lý Tiểu Lượng dẫn Ôn Dĩ Ninh tới công viên Thành Nam chơi
Khung cảnh đầu đông cũng có một sức hấp dẫn khá riêng, chừng mười ngày nay mưa gió liên miên, nhiệt độ hạ thấp, khó khăn lắm mới có một ngày nắng đẹp như thế, trong công viên có không ít người. Ôn Dĩ Ninh đút hai tay vào trong túi áo, chiếc áo len cao cổ khiến gương mặt cô trông càng thêm nhỏ nhắn. Cô không nói chuyện, chỉ có Lý Tiểu Lượng ra sức kể cho cô vài tin tức thú vị
Bước tới bên hồ, Ôn Dĩ Ninh dừng chân, đứng im bất động
Lý Tiểu Lượng lo lắng đứng phía trước cô, chăm chú để ý từng cử động
Ôn Dĩ Ninh lườm anh,"Sao, anh nghĩ em muốn nhảy hồ hả?"
Lúc này, đôi vai Lý Tiểu Lượng mới thả lỏng ra, anh thở phào nhẹ nhõm, tươi cười như cũ,"Nếu em nhảy thật thì anh có thể vớt em lên"
Ôn Dĩ Ninh buồn bực đáp,"Nếu em thực sự muốn chết thì chắc chắn sẽ không để cho ai biết"
Lý Tiểu Lượng gấp tới nỗi đỏ bừng cả mặt
Cô nhìn anh, rồi bật cười,"Em không chết được chưa, thầy Tiểu Lượng, ngồi xuống đây với em một lát đi"
Hai người ngồi xuống ghế đá, ánh nắng chan hòa, có vài chiếc du thuyền đi trên hồ, thỉnh thoảng từ đó vọng lại tiếng cười nói rôm rả. Hàng liễu bên hồ vào đông lá rụng, chỉ còn vài cành cây tiêu điều đung đưa theo gió. Ôn Dĩ Ninh kéo sát áo lại, ánh mắt nhìn về xa xăm
Lý Tiểu Lượng có thể nhận ra ánh mắt của cô lúc này vô cùng mờ mịt hoang mang, không có trọng tâm
Anh đắn đo hồi lâu, do dự không biết nên tìm lý do gì, cuối cùng vẫn chọn cách thẳng thắn,"Nếu em buồn thì khóc lên đi. Cùng lắm thì anh cho em mượn bờ vai đấy"
Không có lời hồi đáp
Lý Tiểu Lượng quay đầu, thần thái Ôn Dĩ Ninh lúc này vô cùng htanr nhiên bình tĩnh
Tâm trạng của cô lắng đọng tới tận đáy, cô nói,"Em chia tay với anh ấy rồi"
Lý Tiểu Lượng gượng cười,"Chia tay là chuyện bình thường thôi mà, lý do thì nhiều lắm. Em có nhớ lúc chúng ta chia tay không? Bây giờ hai đứa mình vẫn là bạn tốt của nhau còn gì. Chẳng qua chỉ là thay đổi mối quan hệ tiếp tục tình cảm, anh thấy thế cũng tốt"
Ôn Dĩ Ninh cúi thấp đầu, hàng mi khẽ lay,"Không có mối quan hệ nào khác cả"
Lý Tiểu Lượng á khẩu
Cô gái ngồi trước mặt anh rõ ràng chỉ đang kể lại câu chuyện một cách qua loa, nhưng bao trùm lấy cô lúc này là tầng tầng lớp lớp thê lương và tịch mịch. Cô đắm chìm vào trong thế giới ấy, bất kể anh có nói gì hay an ủi gì cũng chỉ là vô ích
Lý Tiểu Lượng không nói gì thêm, anh trầm mặc kéo vai cô, để cô tựa đầu vào người mình
Trời quang mây tạnh, một buổi chiều trong xanh và yên tĩnh thế này khiến người ta cảm thấy cực kỳ không chân thật
"Ninh nhi, mặc kệ sau này em quyết định thế nào, mặc kệ người khác đều cho rằng em sai, thì anh vẫn sẽ luôn ủng hộ em. Cuộc sống này có quá nhiều điều hối tiếc, cho nên hai chữ vui vẻ trở thành nỗi mong đợi lớn lao. Chỉ cần em cho rằng thế là đúng, vậy em cứ kiên định đi. Anh chỉ hy vọng em vui vẻ, ung dung đối mặt với hết thảy khó khăn trở ngại"
Giọng nói sang sảng trong trẻo của Lý Tiểu Lượng mang theo sự chất phác, khiến cho cô có thể trông thấy bầu trời bao la rộng lớn, khiến cho cô cảm nhận được ý tốt ấm áp của anh. Ôn Dĩ Ninh gối lên vai anh, áp lực và nỗi đau mấy ngày nay hòa vào dòng nước mang theo nỗi xót xa, tất cả như tan ra rồi bị gom lại chung một chỗ. Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành
Cô chậm rãi nhắm mắt, hai hàng lệ lặng lẽ rơi xuống.
___
Cuối tháng 12, trước đêm noel, tập đoàn Á Hối xảy ra một chuyện lớn
Hệ thống định vị chỉ dẫn giao thông đã được đưa vào dây chuyền sản xuất sau vài năm chuẩn bị, đây là một bước quan trọng trong việc chuyển đổi hình thức công nghiệp của tập đoàn, là thành quả chiến thắng đầu tiên Đường Kỳ Sâm giành được cho sự kiên trì nhiều năm. Hai năm nay, từ bước sàng lọc dự án tới bước nghiên cứu thị trường, rồi bắt đầu cho nhóm nghiên cứu và phát triển kỹ thuật, tới những khó khăn để giành được sự biểu quyết tại hội đồng quản trị, tâm huyết mà Đường Kỳ Sâm phải bỏ ra quá nhiều
Vào cuối tháng, tập đoàn Á Hối đã đấu thầu thành công hạng mục lắp đặt điều hướng trong dự án mở rộng của cục đường sắt Tây Nam, số tiền của bản hợp đồng này rất lớn, là nền tảng cho mục tiêu lợi nhuận năm sau của doanh nghiệp. Dựa vào dự án tiêu biểu này, thành tích của tập đoàn Á Hối đã tăng hẳn 15% so với năm ngoái, đây cũng là năm thứ bảy Đường Kỳ Sâm liên tiếp phá vỡ kỷ lục chín con số của lợi nhuận ròng kể từ khi anh tham gia vào ban điều hành giám đốc.
Cuối năm, bộ phận kế toán tài chính và bộ phận tư pháp là hai phòng ban bận rộn nhất, bọn họ tổng hợp thành tích công trạng cả năm rồi gửi dưới hình thức mail, truyền đạt tới lãnh đạo cấp cao các chi nhánh của tập đoàn Á Hối trong và ngoài nước.Trước đêm giao thừa, vị lãnh đạo trẻ tuổi tài ba của chúng ta lại nhận được đủ lời mời từ các tổ chức cơ quan, mang về đủ loại vinh quang
Cùng thời gian này, cậu Hai của Đường Kỳ Sâm cũng đã tiến khá xa, có tin đồn rằng ông sẽ được thăng từ lãnh đạo tỉnh lên tới chức phó cấp quốc gia, cục diện giữa các phe phái vô cùng căng thẳng, , nhà ông ngoại anh ở Nam Kinh cũng sợ bóng sợ gió mấy cái tin đồn được loan truyền trong giới
Với tư cách là cánh tay đắc lực của Đường Kỳ Sâm, Kha Lễ rất cẩn thận khi sắp xếp lịch trình dày đặc cuối năm cho anh, cuối năm nay cậu không dám để xảy ra sơ xuất. Đầu tháng, Đường Kỳ Sâm lại tái phát bệnh dạ dày, lần này ngay cả thuốc giảm đau cũng mất tác dụng, đau tới nỗi ngất đi. Anh ở chỗ lão Trần tĩnh dưỡng vài ngày nhưng không cho bất cứ ai trong nhà hay biết. Ban đầu lão Trần không đồng ý, anh ta nói không dám lấy cơ thể anh ra làm trò đùa, kiên quyết,"Nhất định phải cho gia đình anh biết"
Người khác có thể không hiểu, nhưng Kha Lễ lại biết rõ. Lần phát bệnh này của Đường Kỳ Sâm phần lớn là do tâm bệnh bùng phát
Anh thuyết phục lão Trần,"Anh đừng nói với gia đình anh ấy"
Lão Trần là người thông tình đạt lý, gần đây anh ta cũng có nghe nói về chuyện này, bèn thăm dò,"Đường tổng và cô gái kia"
Kha Lễ đè lên vai lão Trần, không để anh ta nói hết. Nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của Kha Lễ cũng đủ để khẳng định đáp án
Ngay cả khi có cố tình giấu thì tin tức vẫn theo gió lọt ra ngoài, Cảnh An Dương dẫn bác sĩ gia đình tới khám cho Đường Kỳ Sâm. Lúc đó, không ai được phép bước vào trong phòng, bên trong chỉ có hai mẹ con. Hai người nói chuyện rất lâu, không biết đã nói những gì, chỉ biết, lúc bà Cảnh bước ra ngoài trông bà có vẻ như trút được gánh nặng. Còn Đường Kỳ Sâm nằm trên giường sắc mặt u ám, tái xanh
Mọi thứ trong tập đoàn trở về như cũ, giang sơn thêm sắc
Thứ sáu, vừa đúng Giáng sinh
Hai tuần sau khi xuất viện, anh vẫn ở lại công ty tăng ca. Ông chủ chưa về, đương nhiên Kha Lễ cũng không đi trước. Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Đường Kỳ Sâm có vẻ không đúng, anh vẫn đi làm, mở cuộc họp, không trễ nải bất kỳ công việc nào, kết quả của việc liên tục lao lực quá độ chính là, Kha Lễ phát hiện số lần anh uống thuốc giảm đau ngày một nhiều
Quanh người Đường Kỳ Sâm toát ra sự lạnh lẽo, nét mặt vô cảm tinh thần sa sút. Anh nói ngày càng ít, ít tới nỗi chẳng còn giống người đang sống nữa. Bầu không khí này quá áp lực. Có một lần, Kha Lễ không nhịn được nhắc nhở anh một câu,"Đường tổng, anh chú ý cơ thể, thuốc giảm đau không nên uống nhiều đâu, em sẽ để trống lịch trình ngày mai, để thu xếp đưa anh đi làm kiểm tra sức khỏe nhé" Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành
Lúc đó, Đường Kỳ Sâm không nói gì cả, chỉ ném thẳng tập văn kiện đã ký xong xuống đất
Từ ấy, Kha Lễ không dám nhiều lời nữa
Trong dịp lễ, cả thành phố chìm trong ánh sáng rực rỡ, đứng từ phòng CEO ở tầng 50 trong trung tâm tài chính nhìn xuống, người và xe qua lại đan vào nhau, dệt thành một tấm lưới lớn
Hơn bảy giờ, Đường Kỳ Sâm cúi đầu làm việc, trực tiếp dặn dò Kha Lễ,"Cậu tan ca đi"
Kha Lễ ngồi đối diện anh, đang chỉnh sửa dữ liệu trên laptop, nghe anh nói vậy, cậu sửng sốt rồi lập tức nói,"Đường tổng, em không sao"
"Em gái cậu hôm nay từ Anh quốc về Thượng Hải nghỉ đông, cậu về sớm đoàn tụ với người nhà đi" Đường Kỳ Sâm liếc cậu, sau đó dịch lùi ghế, lấy từ trong ngăn kéo một hộp quà tinh xảo đưa cho cậu,"Tay không về cũng kỳ cục, cậu cầm cái này tặng cho em gái đi"
Kha Lễ cảm thấy xúc động
Đường Kỳ Sâm là một nhà lãnh đạo bẩm sinh, sự tài hoa và quyết đoán của anh khiến người ta phải tâm phục khẩu phục đi theo. Người ngồi ở vị trí này phải kiên nhẫn hơn bất kì ai. Đằng sau sự kiềm chế, hướng nội và thận trọng là những áp lực và trách nhiệm mà anh không thể nói ra. Từ khi chia tay Ôn Dĩ Ninh, anh càng trở nên trầm tính, tựa như sau khitôi luyện qua mọi gian khó, anh đã trở thành một viên hổ phách được mài dũa và bảo tồn theo thời gian
Kha Lễ sợ anh xảy ra sự cố
Nhưng Đường Kỳ Sâm rất kiên trì, nhắc lại bằng giọng không vui,"Tôi để cho cậu tan ca"
Kha Lễ vâng lời, cất laptop rồi ra về
Tập đoàn Á Hối độc chiếm ba tầng có vị trí tốt nhất trong tòa nhà, ngọn đèn leo lắt trong văn phòng của Đường Kỳ Sâm trái ngược hoàn toàn với bầu không khí náo nhiệt rực rỡ nhân dịp lễ tết. Anh cúi đầu làm việc, trên mặt bàn có một bao thuốc đã dùng một nửa, cạnh đó là các que diêm xanh trắng nằm rải rác xung quanh, mùi thuốc lá thoang thoảng chưa kịp tan hết. Ngoài cửa sổ, tháp truyền hình Minh Châu hòa cùng với không khí ngày lễ, đúng không giờ, ngọn tháp sẽ biến đổi các loại hiệu ứng ánh sáng đủ màu sắc. Một tia sáng lóe lên, xuyên qua cửa sổ sát đất chui vào văn phòng làm việc, chiếu sáng gương mặt Đường Kỳ Sâm. Vài giây sau, ánh đèn chợt tắt, cả người anh lại chìm trong bóng tối
Đường Kỳ Sâm vắt chéo chân ngồi trên ghế da, ngón tay kẹp nửa mẩu thuốc, cứ im lặng không nhúc nhích, đầu lọc màu đỏ lung lay sắp rớt xuống. Khuôn mặt nghiêm túc của anh lúc này trông không khác gì cô hồn dã quỷ. Điện thoại để trên bàn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Anh cầm điện thoại lên, mở danh bạ tìm kiếm. Ngón tay khựng lại giữa không trung rồi cuối cũng vẫn vô lực buông xuống
Qua chủ nhật, một cuộc họp từ sáng tới trưa được tổ chức theo thông lệ, hiệu suất làm việc của Đường Kỳ Sâm từ trước tới giờ vẫn rất cao. Dù là báo cáo hay giải quyết vấn đề thì anh cũng xử lý nhanh chóng, không để lãng phí nhiều thời gian. Mưỡi rưỡi tan họp, Đường Kỳ Sâm đang định đi thì Trần Táp bỗng gọi anh lại,"Đường tổng"
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu,"Có chuyện gì?"
Nhân viên đã rời khỏi phòng họp hết, cả căn phòng bỗng trở nên an tĩnh lạ thường
Trần Táp mím môi, chị do dự liếc nhìn Kha Lễ đứng cạnh anh, rồi vẫn quyết định mở lời,"Giai đoạn một của nghiệp vụ này vốn do Ôn Dĩ Ninh phụ trách, có vài quy trình và dữ liệu còn ở chỗ cô ấy. Tôi đã yêu cầu cô ấy tới bàn giao cho đồng nghiệp khác"
Đường Kỳ Sâm đứng tại chỗ, bả vai thoáng run lên
Trần Táp nói tiếp,"Bây giờ cô ấy đang ở văn phòng tầng dưới"
Cuối năm, bộ phận tuyên truyền và quảng bá là bận rộn nhất, có nhiều nhiều bản hợp đồng chấp hành bị tồn đọng từ đầu năm tới cuối năm. Lúc Ôn Dĩ Ninh xin nghỉ chắc cũng không ngờ tới chuyện này. Trần Táp nói với bên ngoài rằng Ôn Dĩ Ninh được cử đi theo dõi dự án. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rằng, sự thật này đã trở thành một điều cấm kỵ trong nội bộ tập đoàn Á Hối
"Chứng từ dự chi và lệnh chuyển tiền cậu nhớ để cùng nhau, đây là hợp đồng chính, còn đây là điểu khoản thứ 18 được bổ sung để giải thích rõ về bản thỏa thuận" Ôn Dĩ Ninh hơi khom lưng, bỏ tất cả văn kiện vào trong túi, bàn giao lại cho Dao Dao
Quan hệ giữa Dao Dao và cô khá tốt, sau khi bàn giao xong, cô nàng lặng lẽ vỗ lên bàn tay cô, khẽ nói,"Cố lên nhé Dĩ Ninh, cậu sớm quay lại làm nhé, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi"
Ôn Dĩ Ninh nhìn cô bạn nở nụ cười nhàn nhạt
Ánh mắt của Dao Dao lướt qua bả vai Ôn Dĩ Ninh, cô nàng lập tức trở nên lúng túng. Ôn Dĩ Ninh không hiểu lý do, mãi tới khi Dao Dao níu lấy tay áo của cô
Cô ngẩng đầu lên, không khỏi ngây người
Đường Kỳ Sâm đứng ở cửa, anh không bước lên, cũng không làm gì dư thừa, chỉ là đơn giản đứng đó. Ánh mắt hai người giao nhau, khoảnh khắc ấy, cả hai như nhìn thấu khoảng cách giữa chân trời và góc bể
Trái tim Ôn Dĩ Ninh nhói lên, cô vội vã cúi đầu, tiếp tục sắp xếp lại tư liệu trong tay, chỉ có ai ngồi gần Dao Dao mới phát hiện ra đôi tay cô đang run rẩy thế nào
Tâm tình của Đường Kỳ Sâm cuồn cuộn nơi đáy mắt, nhưng tựa như bụi trần lắng đọng, cuối cùng anh cũng không tiến lên dù là nửa bước. Kha Lễ ghé sát tai anh thì thầm gì đó, rồi hai người nhanh chóng bước vào thang máy đi mất
Ôn Dĩ Ninh làm xong hết mọi việc thì cũng phải tới chiều, cô vào văn phòng Trần Táp ngồi một lát, Trần Táp nói,"Chúng ta đi ăn bữa cơm cùng nhau nhé"
Ôn Dĩ Ninh từ chối,"Không được đâu chị ơi, tan tầm nhiều người lắm"
Sự dè dặt của Ôn Dĩ Ninh bị Trần Táp nhìn thấu, chị cũng hiểu dụng ý sâu xa của cô. Mối quan hệ giữa cô và Đường Kỳ Sâm đã bị phơi bày một cách cực kỳ không thân thiện. Dưới tình huống thế này, người phụ nữ bao giờ cũng thua thiệt hơn. Đường Kỳ Sâm không phải là đối tượng mà mọi người dám bàn tán, vì vậy mọi sự ngờ vực, đố kị, ghen ghét, đồng cảm, đều sẽ nhắm thẳng vào Ôn Dĩ Ninh
Cùng là con người, tại sao cô lại có thể một bước lên tiên.
Tâm lý u ám của quần chúng sẽ được bộc lộ trong một tình huống nhất định
Trần Táp không khuyên nữa, chị gật đầu nói,"Thời gian qua Đường tổng lại bệnh một trận nữa"
Theo bản năng, Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu, đôi môi hé mở nhưng rồi lập tức mím lại, không hỏi thành tiếng
"Yên tâm, bình phục rồi" Trần Táp khéo léo đáp, câu trả lời của chị giúp Ôn Dĩ Ninh cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó chị thoáng thở dài,"Tình hình bên nhà ngoại của cậu ấy ở Nam Kinh gần đây nhạy cảm lắm, mỗi lần Đường tổng đi đâu thì trong nhà đều phái xe đi theo. Dĩ Ninh à, em tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé, chỉ cần em sẵn lòng thì bất kỳ lúc nào cũng có thể quay lại, vị trí này chị sẽ vì em mà giữ lại" Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành
Ôn Dĩ Ninh bước ra khỏi văn phòng của Trần Táp, đi xuống lầu
Cửa thang máy khép lại, con số trên đèn hiển thị giảm dần xuống. Cũng lạ thật, tuy chưa tới giờ tan tầm, nhưng bình thường cũng không vắng như hiện tại, xuống hơn 50 tầng mà cũng không lần nào thang máy phải dừng lại
Xuống tầng một, cửa thang máy chầm chậm mở ra, nhưng chưa kịp mở hết thì bên ngoài có bóng người bước vào. Suýt chút nữa Ôn Dĩ Ninh buột miệng thét lên, nhưng sau khi nhìn rõ, cô chỉ biết đứng đó ngẩn ngơ. Đường Kỳ Sâm nắm lấy tay cô dẫn vào trong thang máy, anh dùng sức tựa như muốn bóp nát xương cốt của cô, sau đó anh trở tay nhanh chóng bấm nút đóng cửa thang máy lại
Trong không gian chật hẹp, chỉ có tiếng thở gấp của hai người
Đường Kỳ Sâm bấm nút xuống tầng hầm B3, thang máy lại chậm rãi đi xuống. Mãi tới khi Ôn Dĩ Ninh hơi giãy dụa, thì Đường Kỳ Sâm mới lưu luyến buông cánh tay của cô ra
Im lặng khoảng hai giây rồi cô lên tiếng,"Em không cần phải xuống đó"
Đường Kỳ Sâm đáp,"Anh biết"
Ôn Dĩ Ninh không nói nữa
Tới hầm B3, Đường Kỳ Sâm không kìm nén nổi nữa, anh khàn giọng cất lời,"Niệm Niệm, đi ăn cơm cùng anh được không"
Hốc mắt Ôn Dĩ Ninh run rẩy, suýt chút nữa thì cô rơi nước mắt
Hai người im lặng bước ra khỏi thang máy, một trước một sau, vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định. Hầm B3 có rất ít xe. Chiếc Land Rover đen của Đường Kỳ Sâm để ở khu D1. Anh nhấn điều khiển mở khóa, rồi vòng qua ghế phó lá mở cửa. Ôn Dĩ Ninh chần chờ đứng tại chỗ, cô cúi đầu nó,"Để em bắt taxi, anh nói địa chỉ đi"
So với dạ dày, thì trái tim anh lúc này còn đau hơn, anh gằn từng chữ, lời nói đau khổ thoát ra khỏi miệng anh,"Niệm Niệm"
Một người đàn ông bình thường cao ngạo lạnh nhạt là thế, giờ phút này lại có ý cầu xin cô. Ôn Dĩ Ninh không nhẫn tâm, bèn ngồi lên ghế phó lái. Sau khi lên xe, Đường Kỳ Sâm đóng toàn bộ cửa sổ xe lại, sau đỏ khởi động xe, lướt qua hầm B2, hầm B1, rồi ra khỏi bãi đậu xe
Mùa đông trời tối rất nhanh, hơn năm giờ sắc trời đã đổi qua màu xanh khói. Sau khi xe nhập vào làn đường chính, Ôn Dĩ Ninh nhẹ nhàng nói,"Đừng ăn cơm, đi xem phim đi"
Giờ cao điểm tan tầm, cũng là giờ cao điểm ăn cơm, rạp chiếu phim vào lúc này tương đối vắng vẻ hơn. Đường Kỳ Sâm có thể nhận ra, cô
1 2 »