Nghiêm Noãn chủ động hôn lên môi anh.
Lành lạnh, mềm mềm, giống như kem.
Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, dần dần không khống chế được, mãi cho đến khi quần áo xốc xếch, Trình Sóc Xuyên thở hổn hển, ngừng lại, “Bôi thuốc cho em trước.”
Cẳng chân cô có vệt máu, máu vẫn đang chảy.
Nghiêm Noãn định nói không đau nhưng thấy cẳng chân chảy máu khá kinh khủng, vì thế ngoan ngoãn nằm trên sofa chờ Trình Sóc Xuyên bôi.
Nhân lúc bôi thuốc, Trình Sóc Xuyên hỏi: “Trình Bối vừa đi hả?”
Nghiêm Noãn gật đầu.
Nhớ lại những lời Trình Bối nói với mình, Nghiêm Noãn thoáng do dự. Cô quan sát Trình Sóc Xuyên bôi thuốc thêm một lúc, mới mở miệng thẳng thắn với anh, “Thật ra, chị anh muốn em khuyên anh… làm lành với bố anh.”
Vẻ mặt Trình Sóc Xuyên không thay đổi, vẫn chăm chú nhìn cẳng chân của cô, bâng quơ hỏi: “Vậy em nói sao?”
Nghiêm Noãn nói: “Đương nhiên em không đồng ý. Có tha thứ hay không là chuyện của anh, anh quyết định thế nào em cũng sẽ ủng hộ anh.”
Thoa thuốc xong, Trình Sóc Xuyên ném tăm bông đi, đứng dậy.
Anh xoa đầu Nghiêm Noãn, nói ba chữ, “Em rất ngoan.”
Nghiêm Noãn được nước lấn tới. Trình Sóc Xuyên nói vậy, cô lập tức ngồi xổm ngẩng đầu lên, “Em ngoan như vậy, có phải anh nên thưởng cho em không?”
“Thưởng?”
Trình Sóc Xuyên tự hỏi trong chốc lát, gật đầu, sau đó xốc nách cô lên, khiêng trên vai.
“Thưởng cho em một chút ‘thuế lương thực’(1) nhé?”
(1)Thuế lương thực ở đây có hai lớp nghĩa. Nghĩa đen thì chắc các bạn đều hiểu. Nghĩa bóng của từ này ám chỉ việc sau khi cao trào, đàn ông không thể không xuất =))) Trình Sóc Xuyên đang ám chỉ cái gì chắc mọi người đều hiểu.
Nghiêm Noãn đá chân, đỏ mặt nói: “Núi băng nhỏ! Anh đồi trụy quá rồi đấy! Em không ở nhà ngày nào anh cũng xem phim AV hả?!!”
Một màn kiều diễm đến hơi sớm, lại kết thúc muộn.
Nghiêm Noãn về thủ đô có một ngày, Trình Sóc Xuyên đẩy hết việc đi, tính ở với cô.
Hai người cải trang đến rạp chiếu phim tư nhân xem phim. Đây là một bộ phim khá cũ, tên là <Yêu nữ thích hàng hiệu>.
Trình Sóc Xuyên chưa xem, nhưng nhìn tên đoán Nghiêm Noãn có thể thích nên chọn nó.
Thật ra, Nghiêm Noãn xem phim này rồi, còn xem rất nhiều lần.
Cô có một thói xấu là mình xem lại phim mình đã xem với người khác, sẽ nhịn không được tiết lộ hết cốt truyện.
Phim vừa mới bắt đầu, Trình Sóc Xuyên đã biết hết nội dung.
Song, Nghiêm Noãn còn có cái nhìn rất đỗi văn hóa. Nữa nè! Tán gẫu tiếp như thể viết một bài luận văn nêu quan điểm của mình về bộ phim.
Trình Sóc Xuyên thấy cô trình bày đâu ra đấy, nhịn không được nói: “Em thật sự quan tâm đ ến thời trang.”
Nghiêm Noãn gật đầu: “Đúng vậy, hình như em quan tâm đ ến vấn đề đó từ lúc… lúc bị người khác hãm hại, suýt chút nữa mặc sai trang phục.”
“Cái em thích nhất là….A, chính là lời thoại này!”
Trên màn hình chiếu cảnh chủ biên Milan nói với Andy: “Nó không phải xanh lam, cũng không phải xanh ngọc, là xanh tự nhiên. Nói chung, sắc xanh này đáng giá hàng triệu kèm theo bao nhiêu tâm huyết. Nực cười là, cô tưởng cô chọn màu này, có thể đẩy mình rời xa giới thời trang. Sự thật là… người trong phòng này giúp cô chọn đúng cái áo lót thêu giữa một đống quần áo.”(2)
(2)Đôi lời của beta: Phim này mình chưa xem nên cũng không biết câu gốc tiếng Anh là gì, bạn edior edit dựa trên bản raw Trung, mình cũng soát dựa vào bản Trung nên không biết nó đã thể hiện đúng nghĩa chưa. Nếu bạn nào đã xem phim này rồi, hiểu chính xác câu nói thì hãy nhắc để bọn mình sửa nhé.
Xem xong đoạn này, Nghiêm Noãn còn nói, “Thật ra thời thượng là một thứ rất gần gũi với chúng ta. Em đã hiểu ra điều này từ trước. Mặc cái gì cũng không quan trọng. Bởi thiết kế gì gì đó, thiên hạ này nhan nhản bản sao chép. Trên thực tế, từ quần áo ở cửa hàng lề đường đến cửa hàng trong trung tâm sầm uất, tất cả cảm hứng tạo kiểu dáng mọi người đều cho rằng là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc cách mình quá xa.”
Dứt câu, Nghiêm Noãn ghé vào tai Trình Sóc Xuyên nói thầm, “Thật ra em có một dự định.”
Trình Sóc Xuyên nhìn cô: “Em nói đi.”
“Quay xong bộ phim này, tạm thời em không muốn quay tiếp.”
“Em muốn tới Milan học thiết kế.”
Cô cúi đầu, cắn môi, đắn đo: “Em cũng kiếm đủ tiền rồi, thật sự là… không có thiên phú đóng phim. Thật ra em cũng từng cố gắng, nhưng chắc là chưa đủ cố gắng nên diễn thế nào cũng không ổn, đến ngưỡng mình đặt ra còn chẳng vượt qua được. Em muốn đi học thiết kế, sau này thành lập thương hiệu thời trang cho riêng mình, từ từ thay đổi.”
Trình Sóc Xuyên nghe xong, im lặng một lát.
Nghiêm Noãn lặng lẽ nhìn anh, thẩm thỏm chờ anh trả lời.
“Em thích làm gì thì cứ làm. Anh sẽ ủng hộ em như em làm với anh, luôn luôn ủng hộ em.”
Giọng Trình Sóc Xuyên nhỏ, nhưng lại làm người khác yên lòng.
Nghiêm Noãn nghe anh nói vậy, cảm động vô cùng, chủ động sa vào ngực anh.
Một ngày trôi qua quá mau, nghĩ đến việc phải về đoàn phim, Nghiêm Noãn hơi không vui.
Lúc Nghiêm Noãn chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở lại Nam Thành thì A Tinh đột nhiên gọi đến liên tục, “Chị, không xong rồi!”
Nghiêm Noãn nghe cô nàng la lên, lập tức đoạt lấy Trình Sóc Xuyên xem thử, xem xem có phải có chuyện trên weibo không.
Cô chưa kịp xem hot search, A Tinh đã nói, “Hôm nay em đi thăm chị Diêm Tuệ thì chị ấy đã biến mất! Điều dưỡng cũng không thấy đâu! Bác sĩ nói người bệnh trước đó có dấu hiệu tỉnh lại, có người cho xuất viện.”
“Cái gì?”
“Em đã thử liên lạc với người nhà chị Tuệ, họ bảo không phải họ đưa đi.”
“Hay là Đào Tử?”
A Tinh vội nói, “Rất có thể. Em hỏi thử trợ lý Khương Khương, cô ấy bảo Đào Tử mới xin nghỉ.”
“Nhờ Đường Hạo Dương xem ghi hình của bệnh viện xem ai đã đưa Diêm Tuệ đi.”
Cúp điện thoại, Nghiêm Noãn thấp thỏm không yên.
“Sao vậy?” Trình Sóc Xuyên trầm giọng hỏi.
“Người đại diện lúc trước của em xảy ra chuyện. Trước em từng kể rồi mà, chị ấy gặp tai nạn xe, hôn mê từ đó. Giờ tỉnh lại chẳng thấy người đâu.”
Nghiêm Noãn nhíu mày, giọng điệu nghe ra sự lo lắng.
Diêm Tuệ mà tỉnh thì uy hiếp rất lớn tới Đào Tử. Nếu Đào Tử làm chuyện này, chắn chắn trong tay Diêm Tuệ có chứng cứ. Một khi chứng cứ giao đến tay cảnh sát, Đào Tử sẽ phải ngồi tù. Có phải vì chuyện này mà Đào Tử hại Diêm Tuệ?
Càng nghĩ Nghiêm Noãn càng hoảng sợ.
Nghiêm Noãn nắm lấy tay Trình Sóc Xuyên, tốc độ nói chuyện nhanh hơn, “Núi băng nhỏ, lần này anh phải giúp em, rất có thể, rất có thể xảy ra án mạng!”
Trình Sóc Xuyên siết chặt tay cô, trầm giọng nói, “Không sao. Em đừng lo, để anh giải quyết.”
Nghiêm Noãn tự nhủ phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Chỉ một triệu tệ mà thôi, Đào Tử sẽ không quẩn quá mất trí. Vì chuyện này mà giết người thì không đáng.
Nhưng chuyện như vậy sao nói chắc được. Ở trong giới giải trí lâu, thần kinh có vấn đề không ít thì cũng nhiều, không chỉ có nghệ sĩ mà người đại diện, trợ lý, nhà sản xuất cũng đều như nhau, thần kinh chịu k1ch thích, không chừng làm ra những chuyện ngoài tầm kiểm soát.
Trình Sóc Xuyên trực tiếp liên hệ với Hòa Diệu, đúng lúc Khương Khương cũng ở thủ đô. Bọn họ liền chạy xe tới chỗ Khương Khương quay quảng cáo.
Nghiêm Noãn cũng không rảnh quan tâm người khác xì xào bàn tán thế nào, đi thẳng đến hậu trường tìm Khương Khương, hỏi, “Đào Tử đang ở đâu?”
Khương Khương thấy Nghiêm Noãn, cũng lười nở nụ cười thân thiện, chẳng muốn giả nai nữa.
Lúc trước, khi cả hai còn cùng làm việc dưới trướng Hòa Diệu, Nghiêm Noãn chính là ‘chị đại’ Hòa Diệu. Phim cô ta quay mãi chẳng thu hút sự chú ý bằng Nghiêm Noãn.
Sau đó, scandal nổ ra nhưng Nghiêm Noãn vẫn có thể làm lại lịch sử, quay chương trình đoạt hết sự chú ý, Khương Khương sao có thể không ganh ghét.
“Tôi hỏi cô một lần nữa, Đào Tử đang ở đâu?”
Khương Khương liếc cô, “Cô hung dữ cái gì? Có việc nhờ người khác thì nói chuyện cho dễ nghe tí được không?”
Nghiêm Noãn lười nói lời vô ích với cô, trực tiếp nắm cổ áo sơ mi của cô kéo lên, lạnh lùng nói, “Tôi không muốn nói nhiều với cô. Tôi nói cho cô biết, Đào Tử lén chuyển tiền quyên góp đi, gián tiếp làm cho Diêm Tuệ xảy ra tai nạn xe, rất có thể bây giờ đã mang Diêm Tuệ đi. Nếu Diêm Tuệ không tự nguyện đi cùng cô ta thì đây gọi là bắt cóc! Nếu cô ta kích động làm gì Diêm Tuệ thì đây gọi là có ý định giết người.”
“Cô xúi giục Đào Tử làm những chuyện gì tự cô biết. Đào Tử mà xảy ra chuyện thì cô cho là cô có thể sống những ngày tháng dễ chịu sao?”
Khương Khương nghe đến ngây người, mắt lóe lên tia hoảng loạn.
“Nói mau!”
Khương Khương ấp a ấp úng, “Giờ cô ta đang ở Hoa Thành Thế Kỷ, địa chỉ cụ thể thì tôi không biết.”
Nghiêm Noãn cũng không dây dưa thêm, kéo Trình Sóc Xuyên chạy đến Hoa Thành Thế Kỷ. Trong lúc đó, A Tinh gọi tới cho cô. Quả nhiên, Diêm Tuệ bị Đào Tử đưa đi.
Trình Sóc Xuyên tăng tốc. Nghiêm Noãn thì do dự không biết có nên báo cảnh sát hay không. Có khi mọi chuyện không nghiêm trọng như tưởng tượng? Nhân vật của công chúng tự dưng đi báo án thì thể nào cũng vướng lùm xùm.
Trình Sóc Xuyên giống như biết cô nghĩ gì, nhân lúc chờ đèn đỏ, anh gọi một cuộc điện thoại.
Nghiêm Noãn vừa nghe là báo án, định ngăn cản nhưng Trình Sóc Xuyên ra hiệu cô không cần lên tiếng.
Nói chuyện điện thoại xong Trình Sóc Xuyên mới giải thích, “Là người quen, vẫn nên báo cảnh sát để đề phòng xảy ra chuyện bất trắc. Yên tâm, sẽ không lọt ra ngoài.”
Lúc này Nghiêm Noãn mới bình tĩnh lại.
Địa chỉ cụ thể cũng không khó tìm, cảnh sát đến văn phòng bất động sản hỏi liền biết Đào Tử đang ở đâu.
Nghiêm Noãn tự mình tới gõ cửa trước, gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy ai ra. Cảnh sát dùng công cụ nhìn qua mắt mèo thì thấy trong nhà có người, đang ở phòng khách đi qua đi lại.
Nghiêm Noãn tiếp tục gõ, “Đào Tử, tôi biết cô ở nhà, cô mở cửa đi, chúng ta nói chuyện.”
“Chị Diêm Tuệ vừa mới tỉnh, cô mang chị ấy đi như vậy, không tốt với chị ấy.”
Cô nói vậy làm Đào Tử đề cao cảnh giác, “Nghiêm Noãn, chị có ý gì? Có phải chị đưa cảnh sát đến đây không?”
Nghiêm Noãn trốn tránh không trả lời, chỉ nói,” Một triệu tệ mà thôi, chỉ là việc nhỏ. Chuyện này tôi có thể tha thứ cho cô, nhưng cô mà làm chuyện gì với chị Diêm Tuệ thì đây không phải là việc nhỏ. Đào Tử,… mở cửa đi.”