Cưỡng bách là làm mất sự trong sạch của thân thể, còn cái gọi là mất đi chính là mất đi thứ quan trọng nhất.
Cho nên Tào Tiểu Hà dùng tiền mướn bọn buôn người, tính toán bắt cóc Mạn Nhu, để cô bị đủ loại đàn ông luân gian, thao đến chết đứa con trong bụng.
Từ cái kế hoạch này có thể cho thấy Tào Tiểu Hà vô cùng tức giận nhưng thực thi lại không dễ dàng như vậy, rốt cuộc thì đây vẫn là xã hội pháp trị.
Tuy nhiên kiếp trước Tào Tiểu Hà đã đi theo không ít đàn ông cho nên đối với các hạng người trong xã hội cũng hiểu biết rất nhiều. Hơn nữa cô ta mở cửa hàng kiếm được không ít tiền, dù thực hiện kế hoạch có chút khó khăn thì cô ta vẫn giải quyết thỏa đáng.
Thời điểm Mạn Nhu từ trong cơn hôn mê tỉnh táo lại liền ý thức được mình bị bắt cóc, ngồi trên xe lửa mà không biết nó đang đi đến đâu.
Bên tai chỉ toàn là âm thanh "Loảng xoảng loảng xoảng" của động cơ xe, thân thể cũng theo đó mà hơi lắc lư.
Cả người cô choáng váng, phải mất chút thời gian mới có thể nhớ được chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
Sau khi cô rời giường ăn cơm trưa xong, cảm thấy thời tiết hôm nay không tồi nên muốn ra ngoài đi dạo một chút. Cô không có can đảm đi quá xa, chỉ muốn tới siêu thị mua ít trái cây về nhà.
Không nghĩ tới chỉ là đi một đoạn ngắn mà vẫn xảy ra việc ngoài ý muốn.
Mạn Nhu ra cửa thấy trên đường có không ít người nên đành vác cái bụng to mà đi thật cẩn thận. Không may mắn lại gặp phải mấy đứa trẻ đang đùa giỡn, Mạn Nhu bị đụng vào ngã xuống đất, bụng đau muốn mệnh, cả thân đầy mồ hôi lạnh.
Mấy đứa nhỏ sợ đến mức khóc thành tiếng, vài người đàn ông bất ngờ lại gần, nói muốn đưa Mạn Nhu đến bệnh viện.
Cô cắn răng cự tuyệt, kêu họ đưa cô trở về khu quân đội, chồng cô tham gia quân ngũ, ở đó có bệnh viện.
Nhưng những người đó lại rất kỳ lạ, một hai phải ôm cô lên xe. Ở niên đại này người có xe ít đến đáng thương. Cô ở đây cả một đoạn thời gian cũng chỉ gặp qua người lái xe ở bộ đội, người bình thường không có xe.
Mà những người này lái xe lại cường ngạnh đem cô đẩy xuống ghế sau, bên trong là một người đàn ông tương đối trẻ tuổi.
Mạn Nhu cảm thấy không ổn liền giãy giụa muốn xuống, lại bị người phía sau bưng kín miệng mũi, mùi hương kỳ quái xộc lên, cô dần mờ mịt mất đi ý thức.
Mạn Nhu nghĩ kỹ nguyên nhân hậu quả, hơn nữa hiện tại cô đang bị trói trên xe lửa, cả người mềm như bông, xem ra thật sự là bị bắt cóc.
Cô cười khổ, thầm nghĩ: Từ lúc xuyên qua đây mình chưa từng đắc tội với ai, người muốn bắt cóc cô chỉ có thể là nữ chủ Tào Tiểu Hà.
Cô đã rất cẩn thận, lại không nghĩ rằng lá gan của đối phương lớn như vậy, ban ngày ban mặt dám mướn người tới bắt cóc.
Từ ánh sáng ngoài cửa sổ có thể thấy hiện tại đang là đêm tối, cô bị bắt cóc ít nhất cũng đã mấy tiếng, Cao Nghị về nhà không thấy cô hẳn là sắp phát điên rồi.
Mạn Nhu không dám đảm đảm bản thân nhất định sẽ không có việc gì, dù sao thì vẫn có Thiên Đạo treo trên đầu luôn muốn người ngoài cuộc xuyên qua là cô sớm chết đi.
Nhưng cô đã bị bắt cóc thì tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Mạn Nhu sợ hãi thủ đoạn của nữ chủ, ở trong não dò hỏi hệ thống: "Có phương pháp gì để tự cứu không?"
Hệ thống lạnh như băng mà phân tích: 【 không có, người bắt cóc ký chủ rất chuyên nghiệp, số lượng cũng rất nhiều, đều là thanh niên trai tráng, dự theo trạng thái hiện tại của ký chủ sẽ không đánh lại bọn họ, có chạy trốn cũng không thoát. Biện pháp tốt nhất chính là bình tĩnh, chờ nam chủ biết được manh mối sẽ tìm được ký chủ. 】
Mạn Nhu vừa tức vừa giận, nói: "...Đến lúc đó thi thể ta đã lạnh ngắt rồi. Lúc trước chỉ có một mình ta nỗ lực công lược nam chủ. Nếu ngươi nói vận mệnh của chúng ta gắn liền với nhau thì ít nhất cũng phải bỏ sức ra một chút chứ."
Hệ thống trầm mặc hồi lâu rồi nói: 【 năng lượng của hệ thống có hạn, dựa theo khế ước với Thiên Đạo cũng chỉ có thể để lại cho nam chủ một manh mối, nếu anh ta kịp thời đuổi tới thì có thể cứu ký chủ. 】
Mạn Nhu ngẩn ngơ suy nghĩ: Một manh mối cũng đủ, dù sao Cao Nghị cũng là quân nhân có năng lực cực cường, loại chuyện này hẳn sẽ không làm khó được anh. Hiện tại Mạn Nhu chỉ có thể gửi hy vọng nơi Cao Nghị...