Mấy người khi nãy còn trêu chọc khiêu khích bây giờ hận không thể quay về mấy phút trước mà che miệng mình lại.
Bây giờ mấy người mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bề ngoài đàng hoàng ăn cơm nhưng dưới bàn thì nhóm chat trong điện thoại di động đã bùng nổ.
[Tình hình thế nào, đại minh tinh và Ngụy tổng có quan hệ thế nào???]
[Mình cảm thấy là quan hệ bao nuôi và được bao nuôi...]
[Cậu cảm thấy giống không?]
Mấy người lén ngẩng lên nhìn Lăng Chân đang im lặng ăn cơm ở phía đối diện. Cô không tiếp tục uống Coca lạnh nữa mà uống bình sữa dâu trắng tinh được đặt vào tay.
Mấy người lại cúi xuống lần nữa.
[Không phải đâu, mẹ nó, cái này không phải yêu đương sao?]
[Đệch, đệch]
Bên trên bàn ăn tràn ngập sự ghen ghét.
Cho nên vừa rồi bọn họ móc mỉa nửa ngày, Lăng Chân không phải bị đâm trúng tâm tư mà giả vờ giả vịt, mà cô thật sự không để ý đến bọn họ. Cô nhìn bọn họ giống như khỉ làm xiếc vậy.
Tuổi của mấy cô gái cũng không lớn, sắc mặt từng người lúc đỏ lúc trắng.
Lăng Chân cũng không hề quan tâm đến tâm trạng lên xuống chập trùng của bọn họ, cô mở chai sữa dâu uống một hớp, liếm môi một cái, lén quay lại nhìn về phía bàn chủ vị.
Bàn của Ngụy Tỷ kia ngoại trừ trưởng đoàn, mấy tiền bối chỉ đạo nghệ thuật còn có Ôn Tử Sơ. Ngụy Tỷ ngồi xéo Ôn Tử Sơ.
Lăng Chân cắn môi nhìn lén.
Ngụy Tỷ vốn là người không thích xã giao, cũng rất chán ghét các văn hóa bàn ăn. Nhất là cô có thể cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều nhìn anh, Lăng Chân hơi sợ anh phiền.
Nhưng mà nhìn một hồi, mặc dù Ngụy Tỷ rất lạnh lùng nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.
Trái tim cô thoảng thả lòng, định quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.
Nhưng mà lúc này bỗng nhiên thấy người đàn ông ở xa xa hơi nghiêng mặt, nhìn vào ánh mắt cô.
Trong lòng Lăng Chân "A..." một tiếng, ngây ngốc nhìn anh.
Ngụy Tỷ trông thấy cô, gương mặt anh vốn không có chút cảm xúc lại cong khóe môi.
Ở phía xa xa làm khẩu hình với cô: Ăn nhiều một chút.
Lăng Chân quay mặt lại, gắp một miếng sườn nhỏ, thầm nghĩ đương nhiên phải ăn nhiều chút rồi.
Anh nói thay cô mời khách mà.
Cô quay lại ngoan ngoãn ăn cơm, Ngụy Tỷ thu tầm mắt lại. Sau đó anh giương mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người đàn ông ngồi xéo phía đối điện.
Vẻ nóng bỏng trong mắt anh tan rất nhanh, ánh mắt lạnh lùng.
Đương nhiên trưởng đoàn cũng nhìn ra Ngụy tổng không thích thầy Ôn của bọn họ lắm.
Nhưng mà không có cách nào, một người là trụ cột của vũ đoàn, một người là sếp lớn, ai cũng không đắc tội được. Bà đành phải tìm chủ đề nói chuyện mới miễn cưỡng khiến cho không khí trên bàn ăn hòa hợp một chút.
Ăn được phân nửa, Ngụy Tỷ đứng dậy đi toilet.
Lúc đi ra rửa tay, anh thấy bên bồn rửa tay có một người đang đứng.
Ôn Tử Sơ đứng trước gương, nhìn tay trắng nõn của Ngụy Tỷ đang rửa trong dòng nước mới khẽ mở miệng: "Nhìn xem, đã bị "Phản ứng ngược" rồi?"
Lần trước, trong tòa nhà vũ đoàn vô tình gặp Ngụy Tỷ, anh biết người đàn ông này vốn lạnh lùng, từng nói qua anh ta giả vờ nữa sẽ bị phản ứng ngược.
Nhưng mà xem ra mặc dù tính cách của trùm phản diện này vẫn như cũ, nhưng dường như ổn định hơn lần trước gặp nhiều.
Ngụy Tỷ chậm rãi rửa tay xong, rút giấy lau khô, nhìn anh ta qua gương: "Có liên quan gì đến anh?"
Ôn Tử Sơ buông tay, mặc dù ổn định hơn nhưng địch ý với mình vẫn không thay đổi.
"Có ý tốt hỏi một chút thôi." Ôn Tử Sơ tỏ rõ lập trường.
Ngụy Tỷ vứt viên giấy, hơi híp mắt lại: "Nhảy với cô ấy cho tốt, những chuyện khác không cần quan tâm."
Đây là giới hạn cuối cùng mà anh có thể chấp nhận.
Ôn Tử Sơ giơ tay tỏ ý đã hiểu.
Ngụy Tỷ đi ra khỏi toilet, sau đó Ôn Tử Sơ chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói của Lăng Chân.
"Ngụy Tỷ... Anh ăn no chưa?"
Lăng Chân nhìn thấy anh thì bước đến trước mặt anh, ngửa mặt lên hỏi.
Giọng nói của Ngụy Tỷ dịu dàng hơn khi nãy nhiều: "Rồi."
Lăng Chân nhíu đầu lông mày càu nhàu một chút: "Bây giờ anh ăn ít quá nha... Bánh bơ sữa kia ăn ngon quá."
Giọng nói của Ngụy Tỷ mang ý cười: "Biết rồi."
Giọng nói của hai người dần xa.
Ôn Tử Sơ chậm rãi đi tới có thể hiểu được.
Không phải nhân vật phản diện thay đổi.
... Mà là tiểu tiên nữ bên cạnh anh ta khiến cho anh ta ổn định hơn.
Buổi biểu diễn được diễn ra vào hai ngày sau.
Địa điểm là rạp hát lớn ở trung tâm thành phố ven biển này, vào lúc bảy giờ tối.
Mấy ngày nay, Lăng Chân và thầy Ôn đã luyện tập cùng nhau nhiều lần, nhưng lúc ở sau hậu đài trang điểm chuẩn bị lên sân khấu thì vẫn vô cùng căng thẳng.
Dù sao đây cũng là lần đầu cô biểu diễn trên sân khấu.
Cố Tiểu Mộng đã sắp thành trợ lý của cô, cô ấy cô vùng tích cực giúp cô chạy trước chạy sau, khiến cho Lăng Chân vô cùng ngượng ngùng.
Nếu là bình thường, chắc chắn những người khác trong vũ đoàn sẽ châm chọc khiêu khích một hồi, nói Lăng Chân mắc bệnh ngôi sao hoặc là nói Cố Tiểu Mộng cam tâm nịnh nọt.
Nhưng sau bữa cơm kia, bọn họ biết Lăng Chân là người của nhà tài trợ, còn có người nhiều chuyện tìm trưởng đoàn để xác nhận.
Mặc dù trưởng đoàn không nói rõ nhưng nói sâu xa với bọn họ rằng Lăng Chân được đích thân Ngụy tổng đưa tới.
Từ đó về sau, cuối cùng không ai dám nói nhảm trước mặt Lăng Chân nữa.
Lăng Chân ngồi ở hậu đài, hít sâu để bình tĩnh lại.
Cô và thầy Ôn múa mở màn bài <
>. Trước đó, hai lần múa <> đều là thầy Ôn múa đơn, hôm nay là lần đầu tiên hai người múa đôi, Lăng Chân hi vọng sẽ không phá vỡ danh tiếng của thầy Ôn.
Trước khi biểu diễn, điện thoại của Lăng Chân sáng lên một cái.
Cô mở ra xem, là Ngụy Tỷ nhắn tới.
[Đừng căng thẳng.]
Tin nhắn anh đến đúng lúc, Lăng Chân nở nụ cười, nhắn tin trả lời anh: "Ok."
Sau khi cô bắt đầu luyện múa thì Ngụy Tỷ không tiếp tục làm phiền cô nữa, bây giờ cũng đã về thành phố A.
Sau khi Lăng Chân trả lời Wechat xong thì cất di động đi, sau đó thở một hơi đến khu đợi lên sân khấu.
Hôm nay cô mặc váy nhảy màu trắng dịu dàng, nửa người trên bó sát, phần váy liền thân dưới và bắp chân khiến cho dáng người linh lung hiện ra không sót gì.
Tiết mục của Cố Tiểu Mộng ở phía sau, lúc này đi theo Lăng Chân cổ vũ cho cô. Cô là phụ nữ nhưng nhìn dáng người của Lăng Chân cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Tại sao lại có người đẹp như thế, dáng người đẹp như vậy, khiêu vũ cũng bay bổng như vậy! Cố Tiểu Mộng nghĩ, ông trời thật là không công bằng.
Nhưng mà không công bằng cũng tốt quá! Ha ha!
Buổi diễn chính thức khai mạc người dẫn chương trình đi lên sân khấu, sau khi đọc lời dạo đầu thì bắt đầu giới thiệu.
"Vậy tiếp theo đây, mời mọi người thưởng thức bài múa đôi <>. Người biểu diễn, Ôn Tử Sơ, Lăng Chân!"
Người dẫn chương trình vừa đọc hai tên này ra thì người dưới sân khấu hơi bùng nổ.
"Không phải bài múa Tố Trung Tình Lệnh của thầy Ôn là múa đơn sao? Hơn nữa có ai cảm thấy tên thứ hai hơi quen tai không..."
"Có phải là nữ hai trong bộ phim rất hot kia cũng tên là Lăng Chân không?"
"Trùng tên à?"
Ánh đèn trên sân khấu trở nên tối tăm, âm thanh trên sân khấu cũng im bặt.
Sau khi rạp hát hoàn toàn yên tĩnh thì tiếng đàn du dương vang lên. Một người đàn ông mặc trang phục múa màu đen đi ra sân khấu theo nhịp. lấy múa ngâm thơ.
Thị vãn xuân thì tiết, thanh mai chử tửu, hân hân nhiên khứ na đông thành nam mạch hoa hạ.
Vẻ mặt Ôn Tử Sơ tập trung, trong mấy chục giây đầu, điệu múa tinh tế mà mềm dẽo nhanh chóng khiến mọi người vỗ tay đầu tiên.
Đi đạp thanh cũng có chỗ tốt, rất nhanh đã gặp người trong lòng.
Vì thế ngay lúc người xem đang đắm chìm trong dáng múa của Ôn Tử Sơ thì một bóng dáng nhẹ nhàng như gió xuân lướt vào trong bức tranh.
Động tác của cô gái kia nhẹ nhàng, phối hợp với thiên thần Ôn Tử Sơ rất tuyệt diệu. Cây quạt ném qua trên không trung, trong phút chốc suýt nữa cô gái không đón được, cười nhẹ mở ra che mặt, thân mật lại say lòng người.
Những động tác với yêu cầu cao nối tiếp được hai người múa đến nước chảy mây trôi, giống như rồng và cá chơi đùa trong chậu, đẹp đến mức khiến cho người ta quên thở.
Đến cuối cùng là "Thiên xích du ti, nhạ trụ triêu vân." Người đàn ông lưu luyến cô, nhưng vui sướng không lâu, cuối cùng mây mù tan.
Khúc cuối cùng, người đi, hai bóng dáng một đen một trắng dừng lại, dắt tay cúi đầu trước đám người.
Trong rạp hát yên tĩnh mấy giây.
Sau đó, tiếng vỗ tay kịch liệt vang lên gần như muốn khiến cho nóc rạp hát nổ tung.
Vừa rồi những người khẽ bàn tán thì bây giờ vô cùng kích động: "Đây chính là Lăng Chân đó! Ông trời ơi!"
"Tôi nói lúc cô ấy diễn vai Phù Thanh, đoạn nhảy múa đó không giống như là thế thân, không ngờ cô ấy lại nhảy với tiêu chuẩn thần cấp như thế!"
Lúc này, Lăng Chân mới hoàn hồn sau màn biểu diễn.
Dưới sân khấu, vô số người hưng phấn, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
Cô cười cười, cảm giác đáy lòng vô cùng thỏa mãn.
Mà lúc này, trong góc tối của rạp hát, ánh mắt Ngụy Tỷ sâu thẳm, sắc mặt khó coi.
Khi hai người đang múa, có rất nhiều động tác mà tay chân hai người chạm vào nhau, thậm chí Ôn Tử Sơ còn ôm eo cô.
Trợ lý vừa gọi điện thoại cho anh, hôm nay là chuyến bay cuối đi về thành phố A, bây giờ nhất định phải đến sân bay.
Trên sân khấu, Lăng Chân giống như phát sáng, cười vô cùng xán lạn.
Cuối cùng Ngụy Tỷ nhìn cô một lúc, rốt cuộc thở dài một hơi.
Được rồi, cô đã thích thế.
Sau này... Về ôm là được.
Vào buổi tối, Lăng Chân kéo #Lưu diễn vũ đoàn Phương Đông# lên hot search.
Lần này, không phải được người ta nhấn like, không phải bị người ta lấy làm nền mà hoàn toàn dựa vào phần biểu diễn múa của mình để nổi lên hot search.
Có dân mạng upload video vũ đạo của cô và Ôn Tử Sơ, trong phút chốc toàn mạng chấn động.
Độ hot của <> vẫn còn, mà <> im lặng lâu thế lại đi nhảy múa!
Hơn nữa còn biểu diễn chuyên nghiệp như thế.
Người điên cuồng nhất vẫn là fan hâm mộ của Lăng Chân, ngay cả bọn họ cũng không biết mình hâm mộ cô gái quý giá như thế. Vừa nhìn hot search vừa xem clip mà gào khóc, giống như ăn tết tập thể.
Các blogger đều cọ nhiệt Lăng Chân, thi nhau biểu thị Lăng Chân là nữ diễn viên có trình độ nhảy múa chuyên nghiệp đỉnh cao.
Đương nhiên, trong đợt marketing hoành tráng này không thể thiếu Hình Lập và đoàn đội đứng sau. Dù sao cũng là nghệ sĩ nhà mình, cơ hội tuyên truyền tốt như thế thì một người đại diện chuyên nghiệp sẽ không lãng phí.
Qua chiến dịch này, vé xem vũ đoàn Phương Đông biểu diễn bán hết chỉ sau ba giây mở bán, một vé cũng khó mua.
Trong phút chốc, Lăng Chân trở thành cây hái ra tiền mới trong vũ đoàn, ngay cả cũng phải nhường vị trí, trưởng đoàn nhìn cô như nhìn con gái ruột của mình.
...
Mấy ngày sau, rốt cuộc bọn họ cũng rời khỏi thành phố ven biển này, đi đến nơi tiếp theo.
Lăng Chân thu dọn hành lý xong thì nằm trên giường chơi điện thoại.
Vừa đúng lúc này Ngụy Tỷ gọi tới.
Anh gọi video call.
Tính toán thời gian, từ khi Ngụy Tỷ đi về thì hình như bọn họ không gặp nhau một tuần rồi.
Trước đó khi Lăng Chân đi tỉnh khác quay phim cũng đã gọi video call cho Ngụy Tỷ. Nhưng lúc đó là muốn quan sát tình trạng của anh, bây giờ... Dường như khác hẳn khi đó.
Lăng Chân cầm tai nghe, bấm nghe, đối diện không thấy người, camera chiếu về phía căn phòng.
Tiểu Mộng đi tắm, lúc này trong phòng khách sạn chỉ có một mình Lăng Chân.
Giọng nói trầm thấp hấp dẫn của Ngụy Tỷ vang trong tai cô: "Đang làm gì đó?"
Lăng Chân thành thật trả lời: "Nằm sấp."
Ngụy Tỷ cười cười.
Trong màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gối lên gối đầu mềm mại, bĩu môi, có vẻ mong manh tự nhiên.
Nhưng mà Lăng Chân hơi bất mãn, cô cầm điện thoại khẽ nói: "Không công bằng nha, vì sao chỉ có em lộ mặt."
Giọng nói cười khẽ của Ngụy Tỷ vang lên: "Em nói là vì sao?"
Lăng Chân cong chân, quơ qua quơ lại trong không trung, hừ hừ nói: "Bởi vì anh chơi xấu."
Giọng nói của Ngụy Tỷ rất trầm, giống như dỗ người: "Không phải."
Lăng Chân chớp mắt, trong giọng nói có vẻ dịu dàng: "Vậy anh nói đó là gì?"
"Bởi vì... Anh muốn gặp em cho nên em lộ mặt." Ngụy Tỷ dụ dỗ nói: "Em muốn gặp anh sao?"
Lăng Chân ngây người mấy giây.
Sau đó cô khẽ vò góc chân rũ xuống bên giường, ánh mắt mông lung, cuối cùng khẽ nói: "Ừm... Có khỏe không."
Cửa phòng tắm "Cành cạch" mở ra, hơi nước quấn lấy bắp chân bóng loáng của Lăng Chân.
Tiểu Mộng gọi cô: "Chị Chân Chân, em tắm xong rồi..."
Lăng Chân quay đầu trả lời cô: "Ừm."
Đúng lúc này, camera đối diện thay đổi.
Mặt của Ngụy Tỷ xuất hiện trên màn hình, dưới khoảng cách rất gần, gương mặt của anh hoàn mỹ, anh tuấn đến bức người.
Anh đang cười.
Trong tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh, anh nói: "Nhưng anh rất nhớ em."
Tác giả có lời muốn nói: Nếu như đây không phải là yêu!!!
P/s: Bài thơ lấy từ <> của Yến Thù.