• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì bị Kỷ Thương Hải kéo chân rất nhiều lần nên buổi sáng Lăng Vân Phàm đã đến Studio muộn.

Đồng nghiệp cười nói: "Hiếm khi cậu đến trễ nhỉ."

Lăng Vân Phàm mỉm cười đáp lại.

Đồng nghiệp khác nhìn thấy vết hôn trên cổ bên của Lăng Vân Phàm, tấm tắc hai tiếng: "Hầy, người trẻ tuổi bây giờ, có cần phải che đi dấu vết này không?" Người nọ chỉ vào cổ mình để nhắc nhở Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm tỏ ra rất thoải mái, không thấy bối rối: "Không cần che, che đi cũng giấu đầu lòi đuôi. Nếu che đi, người ta cũng sẽ nghĩ đến phương diện đó, nếu không che thì vẫn sẽ nghĩ đến phương diện đó, chỉ cần người ta không nghĩ đến phương diện đó thì cũng sẽ không nhận ra."

Đồng nghiệp: "Đã rõ ràng như vậy, làm sao có thể không nhận ra được."

Đúng lúc, Đường Vận mang cà phê vào văn phòng, Lăng Vân Phàm nói với hắn: "Anh Vận, nhìn cổ tôi đi."

Đường Vận nhìn một cái, ngạc nhiên nói: "Con muỗi gì thế, cắn cổ cậu thành thế này rồi, mau lấy thuốc mỡ chống dị ứng mà bôi lên đi."

"Đúng vậy đó." Lăng Vân Phàm vui vẻ nói, "Con muỗi này quá tàn nhẫn, cắn tôi thành thế này."

Người đồng nghiệp im lặng, ngửa đầu hỏi trời xanh.

Đồng nghiệp: "Anh Vận, em nói này, anh mau tìm bạn đời đi."

Đuờng Vận: "Muốn nói gì thì nói thẳng, đừng vòng vo tam quốc."

Đồng nghiệp cạn lời, cúi đầu gõ bàn phím.

Lăng Vân Phàm đi tới bàn làm việc, đặt ba lô vào chỗ, mở máy tính sẵn sàng bắt đầu một ngày làm việc.

Ngay lúc đó, điện thoại di động của cậu reo lên.

Lăng Vân Phàm lấy ra nhìn, thấy trên màn hình hiển thị tên Kỷ Thương Hải, sau đó cậu nhấc máy.

Nhưng âm thanh từ phía đối diện lại là giọng nói của một người lạ.

Giọng nói của người lạ mang theo sự hoảng loạn lạ lùng: "Alo? Anh có phải là người thân của chủ nhân chiếc điện thoại này không?"

Lăng Vân Phàm hoang mang: "Phải, cậu là ai? Tại sao cậu cầm điện thoại của cậu ấy?"

Người đó hét lên trong tình trạng hoảng loạn: "Anh đang ở đâu? Chủ nhân chiếc điện thoại này xảy ra chuyện rồi!"

Khi Lăng Vân Phàm đến bệnh viện, do chạy với tốc độ cao suốt đường, áo sau lưng gần như ướt đẫm mồ hôi.


Cậu quá hoảng loạn, mặc dù bệnh viện khắp nơi đều có chỉ dẫn rõ ràng về tầng số, nhưng cậu vẫn chạy sai hai lần.

Cuối cùng, Lăng Vân Phàm hết hơi chạy đến trước cửa phòng cấp cứu, hồi hộp nói: "Kỷ Thương Hải ở đâu? Tôi là người thân của cậu ấy."

Bảo an ở cửa ngăn lại cậu lại: "Chàng trai nhỏ, đừng la hét, yên tĩnh!"

Một chàng trai có mái tóc ngắn đang ngồi trong khu vực chờ của người thân phòng cấp cứu đứng dậy, đi đến và hỏi: "Anh là cậu Lăng phải không? Tôi là người vừa gọi điện thoại cho anh."

"Tôi, tôi là, chuyện gì vậy, có chuyện gì xảy ra vậy?" Lăng Vân Phàm lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển hỏi.

Chàng trai đó nói: "Thế này, hôm nay tôi về nhà, đi qua một ngõ nhỏ, nghe thấy tiếng cãi vã bên trong, sau đó tôi thấy một người đàn ông hung ác vội vã chạy ra từ ngõ nhỏ. Tôi tò mò nên nhìn vào trong ngõ, kết quả phát hiện có người nằm bên trong một vũng máu. Tôi nhanh chóng gọi 120 để đưa anh ta vào bệnh viện, điện thoại của người đó nằm đây, trả cho anh."

Chàng trai đưa điện thoại trong tay cho Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm nhận lấy, ngay lập tức nhận ra đó là điện thoại của Kỷ Thương Hải, góc trên bên trái của điện thoại và lỗ thoại nhỏ chứa đầy máu đen đặc, nhìn thấy mà ghê người.

Đôi mắt của Lăng Vân Phàm co lại, tay cầm điện thoại run lên không kiềm chế được, ngực tràn đầy sóng dữ, nói không thành lời: "Cậu ấy, cậu ấy..."

Người đàn ông trẻ tốt bụng nói: "Người đó vẫn tỉnh táo trước khi vào phòng cấp cứu, có vẻ không sao, anh đừng hoảng loạn."

Lăng Vân Phàm gật đầu, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu hỏi tiếp: "Cậu còn nhớ người đàn ông trước đó ra sao không?".

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Chàng trai nhớ lại và nói: "Người đó không cao, mặt tròn tròn, đầu tóc rất ngắn và mọc đầy râu."

Lăng Vân Phàm cảm thấy rùng mình, cậu như ngừng thở.

Đó không phải là bọn cho vay nặng lãi truớc đó sao?

Tại sao gã lại tìm đến Kỷ Thương Hải, và tại sao hai người lại xảy ra xung đột?

Là vì chuyện nợ nần truớc đây của cậu sao?

Có phải là vì cậu không?

Ý nghĩ này vừa hiện lên, Lăng Vân Phàm cảm thấy trong lòng mình rơi vào một mảnh hắc ám gai góc vô tận, từ từ đi xuống, bị gai đâm vào khiến máu chảy đầm đìa.

Anh chàng tóc ngắn nói: "Anh còn có câu hỏi gì nữa không? Nếu không thì tôi đi trước. Tôi chưa trả tiền thuốc men đâu, anh nhớ giải quyết sau nhé."


"Được rồi, cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều," Lăng Vân Phàm liên tục bày tỏ lòng biết ơn, "Mong cậu để lại cho tôi thông tin liên lạc của cậu để tôi có thể liên lạc gửi lời cảm ơn đến cậu"

"Không cần," chàng trai tóc ngắn xua tay, quay người rời đi, "Ẩn danh làm việc tốt."

Lăng Vân Phàm nhất quyết muốn lấy thông tin liên lạc từ chàng trai tóc ngắn, đúng lúc này, một bác sĩ cầm tờ giấy từ phòng cấp cứu bước ra hỏi những người ở khu chờ: "Người nhà Kỷ Thương Hải có ở đây không?"

"Tôi đây!" Lăng Vân Phàm lập tức giơ tay lên gọi.

"Mời vào," Bác sĩ vẫy tay.

Anh chàng tóc ngắn nói: "Đang gọi anh đó, mau đi đi."

Lăng Vân Phàm cũng không kiên trì muốn lấy thông tin liên lạc của hắn nữa, cậu lại cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn rồi nhanh chóng bước vào phòng cấp cứu.

"Bác sĩ, tình trạng của Kỷ Thương Hải thế nào rồi?" Lăng Vân Phàm lo lắng hỏi.

Bác sĩ chỉnh lại kính rồi nói: "Bệnh nhân có một vết dao dài 6 cm ở bụng trái, may mắn là không sâu, không ảnh hưởng đến cơ quan nội tạng, không nguy hiểm đến tính mạng ngay lập tức. Tuy nhiên, cậu ấy sẽ cần khâu vết thương. Vui lòng xem lại hướng dẫn, ký vào đây nếu không có vấn đề gì, sau đó mang đơn ra sảnh để thanh toán."

Tin tức nghe ra cũng không quá đáng sợ, Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đọc hướng dẫn, ký vào đơn rồi vội vàng qua lại nộp phí và đặt phòng bệnh.

Cuối cùng, còn chưa kịp ăn trưa Lăng Vân Phàm đã vào phòng bệnh, nhìn thấy Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải vừa mới giải phẫu xong, đang nằm trên giường, thuốc mê đã hết tác dụng, hắn tỏ ra khá tỉnh táo, mặc dù sắc mặt rất tái nhợt do mất nhiều máu.

Lăng Vân Phàm ngồi ở bên giường, nắm lấy tay Kỷ Thương Hải, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Kỷ Thương Hải yếu ớt gọi: "Vân Phàm..."

Lăng Vân Phàm hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Thương Hải khẽ lắc đầu nói: "Không có gì."

"Ý cậu là sao, không có gì!" Lăng Vân Phàm nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt càng đỏ hơn. "Có liên quan đến khoản nợ trước đây của tôi không? Đừng nói dối tôi, tôi đã biết rồi. Thành thật với tôi, nhanh lên, hoặc là tôi sẽ tức giận."

Kỷ Thương Hải do dự một chút, trả lời: "Tên cho vay nặng lãi đó tới tìm tôi, hắn nói cậu còn nợ hắn tiền, muốn tôi thay mặt cậu trả."

Lăng Vân Phàm tức giận, "Hắn nói bậy!"


Kỷ Thương Hải cười nhạt, "Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên khi hắn đòi tiền tôi, tôi liền từ chối, sau đó bọn tôi xảy ra xung đột, không ngờ hắn lại rút dao..."

Lăng Vân Phàm kêu lên: "Tôi gọi cảnh sát đây! Tên khốn kiếp! Đồ ch.ó đẻ!" Cậu tức giận chửi rủa, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy dài trên mặt.

"Vân Phàm," Kỷ Thương Hải đưa tay ra ngăn cản Lăng Vân Phàm bấm số khẩn cấp, "Lúc bị đâm tôi không có bất tỉnh, tôi đã nhờ một người qua đường tốt bụng gọi cảnh sát cho rồi. Đừng lo, không có gì đâu, tôi sẽ xử lý."

Lăng Vân Phàm đặt điện thoại xuống, dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Cậu xấu hổ vội đứng dậy tạt nước vào mặt, sau khi bình tĩnh lại, cậu bước lại bên giường nói: "Có chuyện lớn như vậy, cậu nên gọi điện cho người nhà."

"Không cần," Kỷ Thương Hải lắc đầu, "Quan hệ của tôi với người nhà không được tốt lắm."

Lăng Vân Phàm ngẩn ra

Vốn dĩ cậu định đề cập đến việc đang thực tập tại studio của anh trai Kỷ Thương Hải, nhưng vì lời của Kỷ Thương Hải nên cậu đột nhiên không biết phải mở miệng ra sao.

Nếu Kỷ Thương Hải cùng anh trai Kỷ Thương Hải có quan hệ không tốt, Lăng Vân Phàm chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái khi thực tập ở đó.

"Cậu và người nhà xảy ra chuyện gì à?" Lăng Vân Phàm thận trọng hỏi.

"Chuyện dài lắm, lúc khác tôi sẽ kể cho cậu nghe." Kỷ Thương Hải đáp.

Lăng Vân Phàm gật đầu.

Vẻ mặt Kỷ Thương Hải lo lắng nói: "Đúng rồi, Vân Phàm, cậu ở bệnh viện chăm sóc tôi, có ảnh hưởng tới việc thực tập ở Studio không?"

"Cậu đang nói gì vậy? Việc thực tập có quan trọng hơn cậu không? Tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu cho đến khi cậu bình phục." Lăng Vân Phàm đáp.

Kỷ Thương Hải không nhịn được cong mắt cười khẽ, hắn muốn đè nén sự thích thú xuống, ho nhẹ một tiếng.

Lăng Vân Phàm lập tức căng thẳng, "Sao vậy? Cậu thấy khó chịu ở đâu à?"

"Tôi không khó chịu," Kỷ Thương Hải lắc đầu, "Có lẽ tôi phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa cho đến khi vết thương được tháo chỉ, cậu có thể xin nghỉ phép thực tập lâu như vậy được không?"

Lăng Vân Phàm: "Cái này.."

Thực tập sinh xin nghỉ dài hạn, suy cho cùng cũng không hợp lý.

Lăng Vân Phàm buồn rầu mà gãi gãi tóc sau đầu"....Nếu họ không cho tôi nghỉ phép, tôi sẽ từ chức."

Nội tâm Kỷ Thương Hải tràn ngập niềm vui, nhưng trên mặt không lộ ra, ngược lại có chút buồn bã nói: "Đều là lỗi của tôi, giá như tôi cẩn thận hơn một chút..."

Lăng Vân Phàm lập tức ngắt lời Kỷ Thương Hải, nói: "Cậu đang nói gì vậy? Nếu có người đáng trách, thì chính là do tôi nợ tiền bọn cho vay nặng lãi. Được rồi, đừng nói những chuyện phiền toái này nữa, tôi đi mua chút đồ ăn, cậu muốn ăn gì?"

Kỷ Thương Hải đáp: "Miễn là cậu mua, đều được."

Lăng Vân Phàm nói: "Vậy chờ tôi, tôi xuống căng tin bệnh viện."


Sau khi Lăng Vân Phàm rời khỏi phòng bệnh, khóe miệng Kỷ Thương Hải không nhịn được nữa, hắn nở một nụ cười vô tư, bất chấp vết thương do dao đâm ở bụng vẫn còn đau đớn, tâm tình của hắn rất tốt, tựa như đắm mình trong hơi ấm của mùa xuân.

Biết Lăng Vân Phàm sẽ dễ dàng cảm thấy áy náy, trước đó hắn cũng đã từng sử dụng thủ đoạn tương tự, dù sao sợi dây tội lỗi dệt nên cũng khá chắc chắn.

Trên đường tới căng tin, Lăng Vân Phàm gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự.

Nghỉ phép dài ngày rõ ràng là không thực tế, nhân viên nhân sự tỏ ra do dự và bối rối.

Lăng Vân Phàm cảm thấy vô cùng thất vọng vì cậu rất thích không khí ở Studio Niệm Dung, chưa kể đến sự dìu dắt của Đường Vận, người đã hết lòng dạy dỗ cậu. Dẫu vậy, Lăng Vân Phàm vẫn dứt khoát đề nghị từ chức.

Chị gái nhân sự có chút bất đắc dĩ nói: "Thực tập mấy ngày sao cậu lại từ chức? Anh Vận có ức hiếp cậu không? Nếu hắn có nói thì nói cho tôi biết, tôi sẽ đánh hắn vì cậu."

"Không có, không có, anh Vận đối xử với em rất tốt," Lăng Vân Phàm nhanh chóng phủ nhận, "Em từ chức vì người thân của em gặp tai nạn phải nhập viện, em cần phải chăm sóc cậu ấy."

Chị gái nhân sự nói: "Được rồi, để chị hỏi ý kiến ​​sếp xem liệu chúng ta có thể thu xếp được gì không."

"Cám ơn ạ." Lăng Vân Phàm liên tục bày tỏ lòng biết ơn.

Mười phút sau, đến phòng làm việc của Kỷ Thương Khung.

"Cái gì? Thực tập sinh xin nghỉ phép dài ngày?" Sau khi nghe chị nhân sự nói, Kỷ Thương Khung bối rối hỏi: "Thực tập sinh nào vậy?"

"Trong studio của chúng ta có những thực tập sinh nào, Lăng Vân Phàm hay tiểu Lăng? Anh Vận đã đồng ý rồi, nên chỉ cần sếp gật đầu thôi." Chị nhân sự nói.

Kỷ Thương Khung: "Sao cậu ấy lại nghỉ phép dài ngày?"

Chị nhân sự: "Nghe nói người yêu của em ấy bị bệnh phải nhập viện, em ấy phải chăm sóc cho người đó."

"Gì? Người yêu?" Kỷ Thương Khung sửng sốt.

Chị nhân sự: "Được không? Em đang đợi câu trả lời của sếp đó"

Từ khi Kỷ Thương Khung biết Lăng Vân Phàm có thể cùng Kỷ Thương Hải ngoại tình, trong lòng anh rất khó chịu, do dự hồi lâu mới nói: "Quên đi, tôi đi tìm một thực tập sinh khác."

Chị nhân sự tỏ vẻ tiếc nuối: "Được rồi."

Sau khi chị nhân sự rời khỏi văn phòng, Kỷ Thương Khung sờ lên một bên mặt và thắc mắc.

Người yêu trong miệng Lăng Vân Phàm là nói về Kỷ Thương Hải sao?

Kỷ Thương Hải bị bệnh?

Đột nhiên, Kỷ Thương Khung nhớ tới, tối hôm qua Kỷ Phi có nói Kỷ Thương Hải đã đến thời kỳ mẫn cảm, cho nên hắn xin nghỉ mấy ngày.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này Kỷ Thương Hải đã bỏ rơi Dung Trạm, đến sống cùng Lăng Vân Phàm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK