“Jungkook này, chuyện hôm đó..em đã nghe Han oppa kể rồi, là anh đã cứu em đúng không?” - nó từ những ngày đầu đã rất ít lần gọi tên cậu nghiêm túc như vậy, cả cái cách nó xoa đầu cậu nghịch ngợm cậu cũng đã dần quen, cho tới hôm nay...
“À…” - Kook thở ra, để mặc từng làn khói giá lạnh thoát ra khỏi khuôn miệng mình, cậu chỉ khẽ ngâm dài.
“Đúng chứ, hôm đó mặc dù xảy ra khá nhiều thứ nhưng em vẫn nhận ra..là anh, vòng tay anh ôm em, cả hơi ấm của anh…”
Kook cúi đầu, cần cổ ấy giấu trong lớp áo được kéo khóa cao ngất, thế mà vẫn thấy lạnh.
“Có những chuyện nói ra sẽ không còn ý nghĩa nữa!”
Cậu nói, ánh mắt ấy nhìn Ansa, dịu dàng thật nhiều.
“Nhưng nếu nói ra thì em sẽ không ngu ngốc phớt lờ đi..tình cảm của anh dành cho em!”
“Sao cơ?”
“Em biết tất cả rồi Jeon Jungkook, cám ơn anh!” - có thể trong con hẻm tối mọi thứ đều bất đắc dĩ ngập ngụa đi, nhưng nụ cười của Ansa thì mãi sáng..trong mắt JungKook.
Cậu vén một bên tóc nó, để có thể nhìn nó kĩ hơn Kook đã mở to đôi mắt của mình thế nào, làn hơi của cậu dày đặc ra sao…
“Ansa!” - gọi tên nó, Kook dùng ánh mắt nâng niu nhất, ẩn chứa còn có chút sợ hãi. Ansa, là Ansa vừa nói điều đó đúng không, cậu không nghe lầm, chắc chắn không nghe lầm…
Choàng tay ôm lấy nó vào lòng, JungKook bây giờ chỉ biết im lặng gọi tên nó, ngoài ra chẳng còn gì khác. Hơi thở nặng nhọc của cậu phả bên vành tai cùng cái siết tay như thể sợ người trong lòng rời đi của cậu khiến Ansa sợ hãi, trong vài giây ngắn ngủi nó còn nghĩ Kook khóc, vì vai cậu đang rung lên, nó ngây thơ cho rằng cậu chỉ đang không định thần được sự việc, nhưng đâu ngờ đối với người luôn có cảm giác lo sợ thất vọng trong chuyện tình cảm, khi được người đó chấp nhận thì vỏn vẹn bao tổn thương lúc trước đều sẽ bị xóa sạch.
“Ansa, thì ra em biết anh yêu em!” - bật cười thành tiếng, Kook ngây ngốc vỗ về mái đầu nó - "Anh vui lắm, anh rất vui, làm sao đây em?"
"..."
Trong cái đêm vằng vặc ấy, ánh trăng lại bắt đầu chiếu rọi xuống từng con phố. Ansa qua tấm vai Kook mà ti hí mắt nhìn, nhận ra thứ ánh sáng ấy đã tiến tới nơi này, từng chút từng chút như vệt nắng chạy sau mưa, gấp rút mà cũng thật đang mong chờ. Nó biết điều này nghe có vẻ điên rồ nhưng nó đang rất hạnh phúc, dù chẳng thể nói hết bằng lời. Và dù chính mình biết, điều này về sau có thể sẽ rất ích kỉ...
-
Bừng tỉnh, Kook nhíu mày đưa tay nhìn đồng hồ, 2h sáng. Dạo này cậu hay vậy, cứ nửa đêm lại hay thức giấc, bàng hoàng nhìn mọi thứ xung quanh sau đó lại mệt mỏi nhắm mắt.
Nhớ lại những gì bản thân vừa ngờ ngợ, cứ như mơ...những giấc mơ đẹp đẽ mà trước đây cậu thỉnh thoảng vẫn thấy khi đi ngủ, thế nên một giây thoáng qua cậu liền bối rối, cậu cho rằng những lời mình vừa nghe..không phải thật.
Đừng nói thế chứ!
Mà khoan..cậu đã về nhà từ lúc nào, còn nằm yên vị trên chiếc giường nhỏ của mình nữa? Giấc ngủ chập chờn khiến đầu óc cậu hỗn loạn cả lên, thế là đứng phắt dậy, cậu rời giường. Còn định tung cửa ra ngoài…
“Anh dậy sớm vậy, sao không ngủ tí nữa đi?” - một giọng nói con gái đầy quen thuộc phát ra từ chiếc giường phía trên, Kook ngoảnh đầu, nhìn thấy Ansa cuộn mình trong chiếc chăn màu hồng nằm ở đó, cậu tạm thời đứng hình.
“Anh...” - giọng cậu hơi lớn.
“Suỵt!”
Đưa tay lên môi làm dấu hiệu im lặng, Ansa đánh mắt sang chiếc giường chếch bên cạnh nhưng nằm phía dưới kia. Rei đang ngủ, thật lâu rồi chị mới có một giấc nồng ngọt ngào tới vậy, vì thế càng không nên tàn nhẫn phá đám.
Khẽ cười với cậu, nó kéo chăn mình cao hơn một chút, không có ý định ngồi dậy.
Mọi thứ vào giữa đêm đều diễn ra bình thường như mọi ngày, chỉ có cậu là chưa kịp thích ứng. Lại chỗ Ansa, Kook đan tay tựa vào thành giường ngắm nhìn nó ngây ngốc. Nhận ra hơi thở âm ấm ở chóp mũi mình, nó mở mắt, dịu dàng vỗ vai cậu, “Không ngủ được sao?”
*gật đầu*
“Cần em giúp gì không?”
*lại gật đầu, sau đó đưa tay lên đỉnh đầu mình chẳng nói gì, thế mà Ansa vẫn hiểu, nó chạm bàn tay nhỏ nhắn nhưng ấm áp lên đó, khẽ xoa dịu*
“Không phải mơ..là thật!”
Ansa nói.
- --
HPBD sinh nhật người iu bé nhỏ của AN hihi~
Không nghĩ hôm nay đúng lịch fic mà cũng trùng sn Kookie luôn đó *cảm thấy xúc động*. Cũng đã 2 năm bên nhau rồi (bằng thời gian viết fic này), AN không biết nói gì hơn ngoài hai từ 'hạnh phúc'. Hạnh phúc vì được biết tới Bangtan và Kookie, hạnh phúc vì bản thân đã bắt đầu viết fic cho Bangtan như bây giờ. Thế nên AN cũng mong muốn những điều hạnh phúc tương tự sẽ xảy đến với Kookie trong ngày hôm nay, nhé?
'Chỉ có hạnh phúc thôi là đủ rồi!'
bonus: Có 1 chuyện khá buồn cười là hôm kia AN đã chúc sn Kook sớm trên blog vì không biết có ngày [email protected]@Dù sao thì, yah, YOLO thôi