- Chẳng là cô Thảo đối với tôi đã cởi mở hơn, từ đó cả hai trở nên thân thiết.
- Nói vậy tức là, cô ấy chấp nhận ngài?
- Cũng không hẳn, nhưng tôi tin chỉ cần có thành ý thì rồi cô ấy cũng sẽ chịu.
- Trên đời này, không phải cứ toàn tâm toàn ý thì đều đạt được đâu trung uý.
Văn Chính bây giờ mới chịu quay qua nhìn Cao Phong vẫn còn phủi nhẹ chiếc bao tay dính bụi đất, biểu hiện đều mang rõ mười phần bình thản.
- Cậu Phong được khá nhiều phụ nữ để ý đến nhưng chẳng hiểu gì về họ. Phụ nữ ấy mà, ngoài mặt kiêu kỳ xa cách nhưng thật chất trái tim đều mềm yếu. Họ chỉ cần ai đó chân thành đối xử tốt là sẽ xiêu lòng thôi. Đặc biệt là kiểu phụ nữ như cô Thảo, càng dễ lay động bởi chân tình. Hẳn điều này, cậu phải hiểu rõ hơn bất cứ ai?
Đoán, dạo này do ái tình hay sao mà quân nhân khô khan như Phó Văn Chính đây lại có thể nói ra những lời ý nhị, văn vẻ lai láng đến thế. Đến nỗi khiến Cao Phong cũng phải gạt bỏ dáng vẻ thản nhiên kia mà chăm chú nhìn hắn. Nói rằng hắn phong lưu đa tình, bao nhiêu phụ nữ đều chẳng từ chối, có phải do miệng lưỡi ngon ngọt và cả cái việc dễ dàng nắm bắt tâm lý phái nữ này?
Không gian đang bình thường thì bỗng vang lên tiếng ngựa hí liên hồi kèm theo âm thanh hốt hoảng của Dương Thảo khiến ai nấy đều đồng loạt nhìn về phía xa, thấy cảnh con ngựa chẳng rõ bị gì mà có vẻ phát điên không ngừng dựng hai chi trước lên quờ quạng trong không trung, phía sau như muốn quật ngã người đang ngồi trên lưng nó. Nhận ra mối nguy hiểm đang đến với Dương Thảo, Cao Phong lẫn Văn Chính đều lập tức chạy đến đó.
Dương Thảo ngồi trên lưng ngựa, không biết nó bị gì mà đột nhiên lồng lên như thế, sợ hãi cố cầm chặt dây cương hòng kìm giữ lại. Nhưng một cô gái làm sao đủ sức trấn áp sức mạnh của con vật này, lại thêm việc chỉ mới biết cưỡi ngựa thành ra cô bị giật liên tục, tinh thần càng thêm hoang mang. Xung quanh có Cao Phong, Văn Chính và một số người cũng đang tìm cách trấn áp con ngựa, và vẻ như tình hình chẳng mấy khả quan. Ông Bộ thì khẩn trương lo cho con gái lắm, muốn vào giúp nhưng người hầu giữ lại vì sợ ông gặp chuyện bất trắc.
- Dương Thảo! Thả lỏng dây cương! Em càng nắm chặt cương càng khiến con ngựa thêm đau và hung hăng hơn!
Cao Phong vội vàng đi xung quanh con ngựa vẫn đang phát điên, nói to. Dương Thảo dù nghe như vậy nhưng khó mà làm theo được, con người trong nỗi sợ hãi và hoảng loạn thì theo phản xạ lại càng nắm chặt dây cương hơn. Do có khá nhiều người vây quanh nên con ngựa thêm hoảng nên càng lồng lộn, liên tục nhảy dựng lên. Âm thanh huyên náo trỗi dậy cả một góc trang trại, xen lẫn tiếng ngựa hí vang là tiếng hét thất thanh của mọi người.
Trông tình hình nguy cấp, Cao Phong toan yêu cầu người đi gọi Ngũ vệ đến thì đúng lúc bắt gặp Văn Chính rút súng ra. Chưa biết hắn định làm gì nhưng anh lập tức đặt tay lên khẩu súng giữ lại, cất giọng rõ ràng:
- Nguy hiểm lắm! Ngài có thể bắn trúng Dương Thảo!
- Tôi chỉ bắn lên trời để doạ con ngựa thôi! - Văn Chính bảo rõ.
- Như vậy cũng không được! Con ngựa giật mình sẽ càng thêm hoảng loạn!
- Hừ, thứ súc vật như nó chỉ có thể trấn áp bằng súng!
Dứt lời, Văn Chính gạt mạnh tay Cao Phong ra, bắn một phát đạn vào không trung. Cao Phong nghiến răng tức giận, chưa kịp nhìn hắn thì đã nghe con ngựa hí lên một tràng dài và rất lớn, quay qua đã thấy nó gần như dựng cả thân mình trên không và Dương Thảo tưởng chừng có thể ngã ngay xuống đất. Thế nhưng cô đã kịp vòng hai tay ôm chặt cổ ngựa, tiếp theo thì nó cắm đầu phi đi thật nhanh. Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến ai nấy trong một chốc chỉ biết đứng ngây ra, riêng Cao Phong thì mau chóng leo lên ngựa rồi tức tốc đuổi theo.
Cả người bị xốc mạnh do con ngựa đang phi rất nhanh, Dương Thảo đã bỏ cương còn hai tay vẫn ôm chặt cổ nó. Con đường phía trước như chao nghiêng do cô không thể ngồi vững mà hết tuột qua bên này lại tuột sang bên kia hông ngựa. Hoang mang lẫn rối bời, cô nhăn mặt mím môi cố nghĩ cách tự cứu mình. Đúng lúc thế nào, bên tai lại nghe tiếng vó ngựa khác chạy lên rất gần, cô liền xoay qua thì thấy Cao Phong đang cưỡi ngựa chạy song song.
- Dương Thảo, hãy bình tĩnh! Em có thể đưa dây cương qua cho tôi không?
- Em không biết nữa... nhưng em sẽ thử...!
Tự nhủ bản thân phải cố gắng lên, Dương Thảo dựng thẳng người dậy một chút, lấy hết can đảm bỏ một tay ra khỏi cổ con ngựa để với xuống cầm lấy dây cương. Bên cạnh, Cao Phong cũng điều khiển ngựa của mình chạy áp sát lại gần con ngựa điên kia, một tay cố với qua lấy dây cương từ tay Dương Thảo. Nhờ hai bên hỗ trợ qua lại nên cuối cùng anh cũng lấy được sợi dây bằng da đó.
- Tôi sẽ dùng hết sức kéo cương còn em phải ngồi thật vững để không ngã!
- Em biết rồi! Chỉ cần đó là anh, em sẽ tin tưởng!
Dương Thảo nhìn Cao Phong bằng ánh mắt mạnh mẽ, như thể chỉ cần có anh ở bên cạnh thì bản thân chẳng còn thấy sợ hãi gì nữa. Về phần Cao Phong, khi nghe câu nói đó xong anh càng quyết tâm phải cứu được cô! Tay phải cầm chặt dây cương ngựa của Dương Thảo, anh ra sức kìm hãm sức chạy như điên đó lại! Sợi dây quấn chặt lấy bàn tay, siết vào da thịt trúng ngay vết thương bị dao cắt lúc trước khi cố ngăn Dương Thảo tự sát, Cao Phong khẽ mím môi vì cảm nhận cái đau buốt. Vẻ như vết sẹo lại bị nứt ra, dòng máu đặc quánh men theo sợi dây chảy dài.
Đôi mắt sửng sốt của Dương Thảo đã nhìn thấy từng giọt máu rơi xuống từ bàn tay kia, liền nói lớn: "Anh buông dây cương ra đi!". Hiển nhiên Cao Phong làm sao buông cương, vẫn cố gắng kìm hãm con ngựa. May thay khi sức chạy của nó đã giảm dần, tốc độ cũng bắt đầu chậm lại rồi sau cùng là dừng hẳn. Mau chóng bỏ dây cương ra, Cao Phong xuống ngựa đồng thời đỡ lấy Dương Thảo. Có lẽ vẫn chưa bình tĩnh nên vừa xuống đất là cô đã ngã vào vòng tay anh do chân đứng không vững. Tức thì Cao Phong nắm chặt lấy bờ vai đang run ấy.
- Tốt rồi...! Đã không sao nữa!
Được chàng trai trấn an, Dương Thảo dần dần bình tâm trở lại.
Tiếng thắng ngựa vang lên ở ngay phía sau, sau đó Dương Thảo thoáng giật mình khi đột nhiên bị Văn Chính kéo ra khỏi vòng tay Cao Phong, tiếp theo thấy hắn nhìn khắp người mình và hỏi han liên tục. Đối diện, Cao Phong sau một lúc bất ngờ thì cười nhạt một tiếng, bản thân không nhịn nổi buồn cười trước hành động vô duyên của tay trung uý. Tuy nhiên anh vẫn giữ im lặng, lúc này mới nhớ đến cái đau trong lòng bàn tay. Cùng lúc, ông Bộ, Lệ Hà và Ngũ vệ mới xuất hiện.
- Dương Thảo! Con có bị thương không?
Ông Bộ sốt sắng quan sát khắp người con gái, mặt tái đi do quá sợ hãi. Dương Thảo lắc đầu, trấn an cha bằng một nụ cười.
- Tại sao vai con lại chảy máu!
Nghe cha hỏi một câu, Dương Thảo liền nhìn qua vai và thấy màu đỏ nhuộm một phần vải áo sơ mi, đó không phải do cô bị thương... Sực nhớ đến vết thương của Cao Phong, cô còn chưa kịp hỏi là đã trông thấy cảnh Lệ Hà cầm lấy bàn tay anh, miệng kêu lên không ngừng:
- Ôi trời, tay anh chảy máu rồi! Phải mau cầm máu lại ngay!
Ánh mắt Dương Thảo cứ dõi theo hành động Lệ Hà lấy khăn mùi xoa cầm máu cho Cao Phong. Cô rất muốn đến bên anh hỏi han và chăm sóc vết thương mà cả hai lần đều do mình gây ra ấy. Thế nhưng biểu hiện quan tâm quá mức từ con gái Quận trưởng đã ngăn đôi chân Dương Thảo đi về phía ấy. Cùng lúc, cô chạm phải ánh nhìn của Cao Phong, vẻ như anh cũng có cùng tâm trạng khi muốn bước đến gần cô nhưng lại không thể!
- Để tôi đưa cô Thảo về lều nghỉ ngơi.
Tâm trạng vẫn còn rối bời, Dương Thảo để mặc Văn Chính đẩy mình quay lưng và rời đi. Dù chân bước nhưng cô vẫn ngoái đầu nhìn Cao Phong. Hai người cứ hướng mắt vào nhau cho đến khi những bóng người vây quanh vô tình che khuất.
Dương Thảo được dìu ngồi xuống ghế, trong khi mọi người hỏi thăm tình hình thì đứng cách chục bước, ông Biện nheo mắt nhìn Cao Phong đang chậm rãi đi về đây, bên cạnh là Lệ Hà và Ngũ vệ.
- Cháu làm cậu giật mình đấy! Mạo hiểm cưỡi ngựa đuổi theo cô Thảo.
- Lúc đó tình hình nguy cấp nên cháu chẳng nghĩ gì nhiều.
- Cháu có thể để chuyện đó cho đám vệ sĩ làm mà.
Nghe câu nói dò xét ẩn ý ấy, Cao Phong khẽ đảo mắt, bản thân nhận ra mình đã sơ xuất để lộ tâm tư trước mặt người cậu thâm sâu này. Lúc nãy vì sợ Dương Thảo gặp nguy hiểm, anh đâu còn tâm trí để ý đến chuyện khác ngoài việc phải cấp tốc cứu cô. Nếu để cậu Biện nhận ra tình cảm thật của anh thì khéo mẹ anh cũng sẽ biết... Tiếp theo Cao Phong nghe ông bảo mình hãy đi chăm sóc vết thương.
Dõi theo bóng dáng cháu trai, ông Biện cười nhếch mép sau đó lại đảo mắt qua Dương Thảo. Buổi sáng nay, ông và cô có trò chuyện một lúc. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi ông đề cập về chuyện bạch phiến tìm thấy ở thương cảng.
- Đó chẳng qua là do có kẻ muốn hãm hại nhà họ Dương của cháu.
Đấy là câu trả lời đầu tiên từ Dương Thảo, điều đó khiến ông Biện lấy làm tò mò:
- Sao cháu lại nghĩ vậy?
- Thế lý nào cháu phải đi nghi ngờ cha mình ư?
- À không, ý tôi chỉ muốn hỏi rằng cháu có biết ai ra tay dàn dựng chuyện đó?
Dứt lời, ông Biện phát hiện ánh mắt Dương Thảo nhìn mình có vẻ kỳ lạ, vừa mang ý dò xét vừa như thể ẩn chứa suy nghĩ sâu xa nào đấy.
- Hiện tại, cháu chưa biết rõ kẻ đó là ai thế nhưng cháu nhất định sẽ tìm cho ra!
Người đàn ông này tự nhủ, vì sao khi nói câu đó thì Dương Thảo lại càng nhìn mình trực diện hơn như chẳng khác nào muốn bảo ông chính là thủ phạm.
- Tôi với cha cháu không có mối quan hệ tốt, dù vậy tôi cũng nghĩ rằng ông Dương chẳng có cái gan nhập lậu bạch phiến.
- Đó là điều dĩ nhiên! Bạch phiến gây ra bao nỗi thống khổ cho người dân, cháu không muốn nhà họ Dương nhúng tay vào tội ác đó! Vả lại, đồng tiền mà kiếm trên xương máu như thế cũng không giữ được lâu dài, giả sử ông chủ Đào đây mà buôn bán bạch phiến thì liệu tối đến có dám ngủ ngon giấc? Ông có thể thảnh thơi sống sung sướng trên những tờ bạc bất nhân ấy ư?
Lần này thì ông Biện không hề nhầm lẫn, rõ ràng Dương Thảo có ý nhằm vào ông khi thể hiện cái nhìn quyết liệt dữ dội ấy. Chẳng nói gì ngoài việc cười nhẹ, ông liền tự hỏi lý do gì cô gái này lại hỏi một câu mang tính công kích như vậy? Phải chăng cô đang muốn nhử ông?
Trở lại thực tại, ông Biện vẫn chưa rời mắt khỏi Dương Thảo, trong lòng bất giác xuất hiện dòng suy nghĩ: Lẽ nào cô ta biết điều gì đó về chuyện buôn bạch phiến của nhà họ Đào? Đúng là không thể xem thường được! Rút điếu xì gà thượng hạng ra, ông châm lửa rít một hơi thuốc rồi thổi ra làn khói, buông một câu:
- Đúng là con gái Dương Bộ, thật khiến người ta thấy bực bội lẫn căm ghét!