Roran đứng giang tay ra trong lúc Katrina thắt lại phần hông của chiến áo chẽn bằng da dầy mà cô may cho anh. Làm xông, cô vuốt nhẹ vạt áo cho thẳng ra những vết nhăn rồi nói, "Xong rồi. Xem có quá chật không?"
Anh lắc đầu nói. "Không."
Cô lấy giáp bó chân từ trên giường của bọn họ rồi quỳ xuống trước anh dưới ánh đèn cầy nhấp nháy. Roran đứng xem cô buộc phần dưới giáp ở chân anh. Cô bóp lấy phần cong của bắp chân trong lúc thắt chặt miếng giáp thứ hai, da thịt của cô truyền hơi ấm qua lớp vải quần của anh.
Rồi cô đứng lên quay về giường lấy nốt bộ giáp bọc tay của anh. Roran giơ tay thẳng ra về phía cô và nhìn vào mắt cô trong lúc cô cũng nhìn vào mắt anh. Cô từ từ chậm rãi xiết bộ giáp vào cánh tay anh, rồi rút lần tay từ khuỷu tay xuống cổ tay anh, nơi anh dùng tay mình nắm lấy tay cô.
Cô mỉm cười và kéo người ra khỏi bàn tay nắm giữ nhẹ nhàng của anh.
Sau đó cô lấy tới bộ áo giáp trên giường. Cô phải nhón chân nâng chiếc áo giáp dài này quá đầu anh trong lúc anh thọt hai tay vào ống tay áo. Các miếng giáp chạm nhau kêu leng keng khi cô rút tay cho bộ giáp rơi xuống vai anh phần dưới phủ ngang tới đầu gối của anh.
Cô lấy chiếc mũ da đặt lên đầu anh rồi buộc chặt dưới cằm. Cô lấy hai tay ôm lấy mặt anh một lúc, hôn anh một cái lên môi rồi lấy phần giáp cổ cẩn thận tuột qua phần mũ bảo vệ.
Roran vòng tay quanh eo lúc này đã lớn hơn của cô khi cô vừa quay người đi về phía giường khiến cô khựng người lại. "Hãy nghe anh nói, anh sẽ không có chuyện gì hết." Anh ráng chuyển đến lòng yêu thương của mình đến cho cô qua thanh âm của giọng nói và sức mạnh của cái nhìn. "Đừng chỉ có ngồi đó một mình. Hãy hứa với anh. Đi tới chỗ thím Elain, bà có lẽ cần sự giúp đỡ của em. Bà ta đang bệnh còn cô con gái thì đã sắp sanh rồi."
Katrina ngẩng cằm lên, mắt cô rưng rưng nước mắt mà anh biết cô sẽ không nhỏ nước mắt cho tới khi anh rời khỏi. "Anh có phải đi trong hàng ngũ tiên phong không?" cô thầm thì.
"Có người phải đi thì chẳng thà để bản thân anh đi. Thay vì anh thì em muốn kiếm ai thay đây?"
"Ai cũng được... ai cũng được mà." Katrina nhìn xuống đất và im lặng một hồi, rồi cô lấy một chiếc khăn tay đỏ từ bên trong áo lót rồi nói, "Đây, hãy lấy vật yêu quý này của em, để cả thế gian này biết em tự hào về anh như thế nào." Rồi cô buộc chiếc khăn tay vào đai kiếm của anh.
Roran hôn cô hai cái rồi thả người cô ra, cô lấy khiên và giáo của anh từ trên giường. Anh lại hôn cô lần thứ ba sau khi lấy những thứ cô trao, rồi mới đút tay vào dây buộc của chiếc khiên.
"Nếu có chuyện gì xảy ra với anh..." anh bắt đầu nói.
Katrina để một ngón tay lên môi anh. "Shhh. Đừng nói về chuyện đó, đừng để nó thành sự thật."
"Thôi được." Anh ôm chặt cô lần cuối. "Bảo trọng."
"Anh cũng vậy."
Mặc dầu rất ghét phải rời khỏi cô, Roran nâng khiên lên và bước ra khỏi lều dưới anh ban mai nhợt nhạt. Người, người lùn, giống Urgal thành từng hàng tây tiến đi ngang qua trại, hướng về phía cánh đồng đang bị giẫm nát nơi người Varden đang hội binh.
Roran hít một hơi dài của không khí lạnh buổi sáng sớm rồi đi theo bọn họ, trong lòng biết rõ anh em chiến sĩ đồng đội đang chờ anh tới. Khi anh tới cánh đồng, anh tìm tới sư đoàn Jörmundur và sau khi báo danh với Jörmundur, anh liền tới phía trước đoàn binh, chọn đứng kế bên Yarbog.
Tên người Urgal liếc mắt nhìn anh rồi lẩm bẩm, "thật là một ngày tốt cho chiến trận"
"Thật là một ngày tốt."
Tiếng kèn thổi lên từ hàng đầu của người Varden khi mặt trời vừa lộ ra khỏi chân trời. Roran nâng giáo lên và bắt đầu chạy tới trước như mọi người xung quanh, dùng hết sức hú lên trong lúc rừng tên phóng xuống bọn họ còn đá cuội bay rít lên trên đầu theo mọi hướng. Ở phía trước mặt anh, lù lù hiện ra một bức tường đá cao tám mươi bộ.
Cuộc hãm thành Feinster đã bắt đầu.