- Đường này chính là con đường mà Lâm Thư Nhã nhất định phải đi qua khi tan học!
Tô Lôi đứng bên cạnh Lâm Như Hoa, nói.
Lúc này, Lâm Như Hoa cùng với mười chị em đang đứng cạnh chiếc Ford màu cam.
Chiếc xe Ford màu cam này là xe của Lâm Như Hoa.
Điều kiện nhà Lâm Như Hoa cũng không tệ, chiếc xe này chính là do gia đình Lâm Như Hoa mua cho cô.
- Chờ một chút nữa mang nó lên xe, chở nó đi tới nơi xa một chút.
Lâm Như Hoa đang ngậm một điếu thuốc, nói:
- Tiểu hồ ly lẳng lơ, dám cướp danh tiếng của chúng ta, nó cho là có Dư Hiểu Vệ che chở thì có thể làm mưa làm gió sao? Hừ!
- Đúng rồi đó!
Tô Lôi đứng bên cạnh phụ họa thêm:
- Thật ra thì dáng dấp cũng không xinh đẹp lắm, chỉ có bộ ngực to một chút mà thôi, tớ thấy nhất định là do từ nhỏ tới lớn bị người ta sờ mó nên mới được như vậy.
- Từ nhỏ cậu cũng được sờ mó không ít mà sao không lớn được như vậy chứ?
Lâm Như Hoa nhìn ngực Tô Lôi, trêu chọc nói.
- Là do sờ chưa đủ nhiều chứ!
Tô Lôi ngượng ngùng nói: - Bạn trai tớ thì chỉ thích đi ra ngoài, mỗi lần đều không sờ vào tớ.
- Hừ, Quang ca tớ thì lại rất lợi hại, lần nào cũng vừa sờ vừa thịt cả!
Lâm Như Hoa đắc ý nói.
Dường như loại chuyện như thế này rất đáng để kiêu ngạo vậy???
- Dĩ nhiên Quang ca lợi hại lắm rồi, cơ bụng như thế kia thì công phu trên giường hạng nhất rồi còn gì, Như Hoa tỷ thật sự là vận khí tốt mới có thể làm bạn gái của Quang ca!
Tô Lôi hâm mộ nói.
- Ha ha, đó là chuyện đương nhiên! Nhìn kìa, tiểu hồ ly lẳng lơ đến rồi!
Mắt Lâm Như Hoa sáng rỡ lên, chỉ vào mấy nữ sinh cách đó không xa.
Một nơi ở cách Lâm Như Hoa khoảng một trăm thước ...
Lâm Thư Nhã vừa đang đẩy xe vừa nói chuyện với những người bên cạnh.
Mà phía sau Lâm Thư Nhã, Triệu Cương Băng cũng đang cỡi con tiểu Hoàng Phong.
Phía sau Triệu Cương Băng lại chính là Chu Đồng Ngôn.
- Con mẹ nó! Chu béo, cậu nặng quá đó, xe bò cũng bò không nổi nữa nè, lại còn leo lên sườn núi nữa chứ!
Triệu Cương Băng la lên.
Lúc này cần ga xe cũng đã được vặn đến tận đáy, nhưng mà xe chỉ đang đi với tốc độ rùa bò, đám người Lâm Thư Nhã đang dắt xe ở phía trước so ra còn nhanh hơn Triệu Cương Băng đang chạy xe.
- Ngại quá anh Cương Băng, hôm nay em không có đi xe tới nên làm phiền anh vậy ... Nhưng mà con tiểu Hoàng Phong này thật là mạnh đó nha, lúc trước em cũng cỡi xe máy điện nhưng mà tới sườn núi này thì không thể nào đi lên được cả, hôm nay là hai người chúng ta cùng cỡi mà nó cũng có thể di chuyển cơ đấy.
- Các chị em, chuẩn bị xông lên bắt người!
Lâm Như Hoa phun điếu thuốc trong miệng ra, sau đó dẫn đầu 9 chị em khác cùng hướng về phía Lâm Thư Nhã.
- Thư Nhã! Nhóm mười chị em!
Mấy nữ sinh đi cùng với Lâm Thư Nhã hoảng sợ nhìn nhóm mười chị em mặt đầy sát khí đang đi về hướng bên này.
Lâm Thư Nhã khẽ nhíu mày.
- Những người khác cút hết cho tao, Lâm Thư Nhã đứng lại.
Lâm Như Hoa đi tới trước mặt Lâm Thư Nhã, phách lối nói.
Mấy nữ sinh kia chưa từng thấy qua cảnh này, liền trực tiếp cỡi xe rời đi.
- Lâm Thư Nhã, nghe nói cô có Dư Hiểu Vệ chống lưng nên rất hách dịch hả?
Lâm Như Hoa nói.
- Tôi với Dư Hiểu Vệ không có bất kỳ mối quan hệ nào.
Lâm Thư Nhã bình tĩnh nói tiếp:
- Tôi phải về nhà rồi, hy vọng các người đừng cản đường tôi.
- Ô hô, vẫn còn bĩnh tĩnh cơ đấy, đợi lát nữa bị chúng tôi lột sạch rồi thì thử coi cô có còn bình tĩnh nữa hay không, chị em, bắt nó lại!
Lâm Như Hoa nói to.
Mấy người nữ sinh kia theo xu hướng xông lên.
- Tích tắc, tích tắc, tích tắc, tránh ra ... tránh ra, người ở trước mặt tránh ra!
Đúng lúc này, môt hồi kèn xe vang lên, chỉ thấy bóng một chiếc xe màu vàng xông về phía mọi người, mà ở phía sau chiếc xe màu vàng còn có một tên mập đang đẩy xe một cách điên cuồng.
Nhóm nữ sinh này nhanh chóng tránh ra, để tránh mình bị đụng phải.
Két.
Tiếng thắng xe vang hồi vang lên, chiếc xe màu vàng dừng lại.
Triệu Cương Băng hớt ha hớt hải nhảy xuống xe, đứng sau lưng Lâm Thư Nhã, thâm tình nói:
- Tôi tới chậm!
- Tới hay không đều như nhau cả thôi!
Lâm Thư Nhã hết sức không thiện cảm, nói.
Triệu Cương Băng cười cười, quay người nhìn nhóm nữ sinh kia, nói:
- Mấy người đang làm gì vậy? Hàng ngày đều tụ tập ăn hiếp người khác như thế này hay sao? Như vậy còn ra cái thể thống gì nữa?
- Triệu Cương Băng, cậu vẫn còn giả bộ làm lão sư hay sao?
Lâm Như Hoa khinh thường nói tiếp:
- Lý lịch của cậu bọn tôi đều đã tra ra được rồi. Mẹ kiếp, một học sinh chuyển trưởng mà lại dám nói với chúng tôi là làm thầy giáo sao? Còn lén lút chạy vào WC nữ nữa chứ, thật đáng xấu hổ!
- Anh vào WC nữ?
Lâm Thư Nhã kinh ngạc nhìn Triệu Cương Băng.
- Cương Băng ca! Anh từng vào WC nữ rình mò hả?
Hai mắt Chu Đồng Ngôn sáng rỡ nhìn Triệu Cương Băng.
- Chuyện ngoài ý muốn thôi!
Triệu Cương Băng lúng túng sờ sờ đầu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn nhóm nữ sinh kia, nói:
- Tuy tôi không phải là thầy giáo nhưng mà nhìn thấy các người còn trẻ tuổi mà đã có bộ dáng như thế kia làm tôi nhìn không vừa mắt chút nào. Nhân tiện nói cô trước đi Lâm Như Hoa, mới hơn chục tuổi mà đã nhuộm tóc đỏ, cô cho rằng cô là Hương Khắc Tư hay sao? Còn cô nữa Tô Lôi, ngực thì không lớn lắm lại bắt chước người khác mặc áo lộ ngực, cũng đã lộ cả đầu "meo meo" ra rồi kia kìa, lại không thấy được một chút khe rãnh gì hết. Còn có cậu bạn học này nữa, mang giày cao như vậy bộ cô muốn học làm Lady cạc cạc hay sao vậy? Cái này, cái này nữa, quần áo đều hở hang hết cả ra, cô cũng muốn học theo Can Lộ Lộ hay sao? Tôi nói như vậy là chỉ muốn tốt ấy cô hay thôi, chuyện tốt mấy người không học lại đi học làm một bầy heo béo?
- Cút đi, ở nơi này không có chỗ cho cậu nói chuyện, tưởng mình là lão sư thật hay sao?
Lâm Như Hoa tức giận nói tiếp:
- Triệu Cương Băng, chuyện hôm đó trên sân bóng rỗ tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy, bây giờ lại nhiều chuyện xen vào. Cái này là do cậu tự mò tới, vậy thì hôm nay đừng trách tại sao mười chị em bọn tôi lại xử lý cậu. Chị em, đánh bọn chúng!
Nói xong, Lâm Thư Hoa xông vào đầu tiên.
Đối với những người độc ác này thì quả thực là Triệu Cương Băng không có chút hưng thú nào, học sinh cao trung, lại còn là nữ sinh nữa chứ, nếu như mà đánh bọn họ thì thật sự là làm ô quế danh tiếng thợ săn cấp D của hắn đây mà.
Triệu Cương Băng nhấc chân, hướng về hạ bộ của Lâm Như Hoa đạp tới.
Không thể không nói, bây giờ Triệu Cương Băng đã tập thành một thói quen, đạp người thì liền đạp vào hạ bộ, đạp cái nào thì chuẩn xác cái ấy.
Dựa theo cách nói của Triệu Cương Băng thì bổn thiếu gia đây chỉ muốn dốc lòng tập luyện công phu "đá vào hạ bộ" trong truyền thuyết mà thôi.
Lâm Như Hoa không né kịp nên bị Triệu Cương Băng đạp thẳng vào chính giữa.
Dĩ nhiên, cũng có thể nói là do tốc độ của Triệu Cương Băng quá nhanh.
9 chị em khác thật ra cũng rất lợi hợi, sau khi Lâm Như Hoa bị hạ gục thì bọn họ vẫn tiếp tục giương nanh múa vuốt lao về phía Triệu Cương Băng.
Triệu Cương Băng dĩ nhiên là từng cái từng cái một đạp từng người bọn họ bò lăn bò càng trên mặt đất.
Hết thảy là mười nữ nhân, tất cả đều nằm trên đất, có người mặc váy quá ngắn nên ngay cả quần lót cũng lộ ra hơn phân nửa, vẫn là gây sự chú ý đến không ít người.
Sau khi Triệu Cương Băng đạp ngã nhưng người này thì đắc ý nhìn Lâm Thư Nhã, nói:
- Cô không cần cảm ơn tôi đâu, cũng không nên nghĩ tới việc dùng thân báo đáp, đây điều là những chuyện tôi phải làm mà!
Lâm Thư Nhã liếc Triệu Cương Băng, đẩy xe đi về phía trước.
Mà đang lúc Triệu Cương Băng đang ở đằng này vui vẻ.
Ở cách đó không xa, một người con trai tầm 20 tuổi mang kính râm, đẩy kính râm lên một chút, nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Thợ săn cấp D, Triệu Cương Băng sao?
Danh Sách Chương: