• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bên kia có tin tức gì không?" Khâu Triết đứng ở trên hành lang bệnh viện, hỏi người đàn ông áo đen đi theo phía sau anh.

"Lửa đã được dập tắt, nguyên nhân bốc cháy là do loại mìn mô hình nhỏ bị nổ, căn cứ theo mảnh vụn mà suy đoán chính là kiểu hộp điều khiển."

Thì ra là vậy. Nhớ tới dáng vẻ thống khổ của Chiến Chiến lúc nãy, trong mắt thoáng qua ác độc: "Lập tức đi điều tra tất cả những người táy máy tay chân, một người cũng không bỏ qua, còn nữa, không nên tùy tiện xử trí, tôi muốn tự mình thu thập bọn họ."

"Vâng" Sau khi người áo đen gật đầu liền được Khâu Triết ra hiệu, cung kính lui về phía sau, Khâu Triết nhấc chân đi tới trước cửa phòng bệnh Chiến Chiến, gõ cửa muốn đi vào.

Nhưng hai người trong phòng không nghe được tiếng vang anh tạo ra, một nằm, một ngồi, đang châu đầu nói gì đó.

"Khụ khụ." Khâu Triết tựa tại cửa ra vào phát ra một chuỗi tiếng ho, Tùy Nhạc mới dẫn đầu hồi phục tinh thần lại.

Khâu Triết và Tùy Nhạc đưa Chiến Chiến tới, tin tức Chiến Chiến mang thai, anh tự nhiên cũng biết, cho nên vẻ vui mừng và ngu muội không che giấu được trên mặt Tùy Nhạc giờ phút này, Khâu Triết chỉ xem như chuyện bình thường, nói ra tình huống của Chiến Xa mà mình vừa biết được.

Lúc nói đến phát hiện mìn nổ thì thần sắc vốn hơi mơ hồ của Tùy Nhạc chợt ổn định, thái độ lập tức trở nên nghiêm túc: "Mìn nổ? !"

"Chỉ là nhỏ, bởi vì chất liệu của kệ hàng, lửa mới cháy mạnh vậy." Khâu Triết trầm giọng nói “Tôi đã phái người đi điều tra nguồn gốc mìn nổ rồi."

Tùy Nhạc lập tức lấy điện thoại di động ra: "Tôi cũng đã cho người đi thăm dò, như vậy sẽ mau hơn."

Nghĩ đến nguyên nhân của trận lửa này, Tùy Nhạc liền không rét mà run, lúc ấy không có ai ở trong kho, không có nhân viên thương vong, nhưng nếu như lúc ấy vừa vặn có người ở. . . . Hoặc là lúc ấy Chiến Chiến đang. . . . Tùy Nhạc hung hăng cắn răng.

"Không cần tra xét, em biết rõ là ai."

Lúc này Chiến Chiến vẫn còn bị tin tức đột ngột kia làm sợ, đầy trong đầu đều là từ "Đứa bé", kinh hoảng và vui sướng cùng lúc làm cho người ta ứng phó không kịp, khi chứng kiến bộ mặt cười khúc khích và đắc ý của Tùy Nhạc, Chiến Chiến mới biết, tình huống chưa bao giờ nghĩ đến đã xảy ra thật.

Mà sau khi Khâu Triết đi vào nói chuyện, cô đều vào tai trái ra tai phải, cho đến khi Tùy Nhạc nói lớn "mìn nổ" mới kéo về suy nghĩ của cô, tay Chiến Chiến ở trong chăn theo bản năng xoa bụng bằng phẳng của mình, động tác này vẫn còn rất xa lạ, nhưng cô lại làm thật tự nhiên.

Sợ hãi chính là cảm giác bây giờ của cô. Nếu như vừa rồi thương tâm vì tổn thất của Chiến Xa, như vậy hiện tại, lại cảm thấy rất may mắn và sợ hãi.

Chiến Chiến lấy lại bình tĩnh, nói với hai người đàn ông đang nhìn mình: "Trước khi nổ, em nhận được một cú điện thoại. . . Là Nhạc Kỳ Nhiên, cô ta. . . . Uy hiếp em xong, liền có một tiếng vang thật lớn, sau đó kho hàng liền bốc cháy."

Chiến Chiến thấy rõ ràng con ngươi Tùy Nhạc chợt co rúc lại, cô đột nhiên hơi đau lòng, đưa tay kéo tay đặt ở bên cạnh cô của Tùy Nhạc: ". . . . Nhưng em cũng không xác định, chẳng qua là thời gian thật trùng hợp. . . ."

"Anh nói mìn nổ này là kiểu điều khiển từ xa sao?" Tùy Nhạc thấy Khâu Triết gật đầu, nắm chặt quả đấm, hung hăng đấm lên bắp đùi của mình “Con điên này!"

"Xác định chính là cô ta?"

Tùy Nhạc gật đầu một cái, ngừng một hồi lâu nói: "Người vây công Chiến Chiến lần trước chỉ ra, cũng là cô ta."

Khâu Triết nhỏ giọng mắng một câu, híp mắt chứa khiển trách nhìn Tùy Nhạc: "Vậy anh còn không phòng bị cô?"

Tùy Nhạc không nghĩ tới anh đã phái nhiều tai mắt trông Nhạc Kỳ Nhiên như vậy, mà Nhạc Thác càng thêm không thể không thỏa hiệp dưới thế công của anh, mấy ngày trước đã đưa Nhạc Kỳ Nhiên ra nước ngoài bày tỏ cam kết "Không làm tổn thương Chiến Chiến", lại không nghĩ rằng người phụ nữ điên cuồng đó, lại cho nổ mìn.

"Kệ hàng mới thay lần trước không phải đều là người trong Chiến Xa tự mình thay sao?"

Chiến Chiến lập tức nhớ tới —— Người làm mới tới kia, vẻ mặt kinh hoảng lúc ấy. . . Nguyên lai là nội gián xâm nhập vào.

Lúc ấy bởi vì Chiến Chiến ít ở Chiến Xa, công việc của Tả Cường tăng thêm, cho nên liền tìm một trợ thủ nhìn đàng hoàng lại chịu khó, nhưng ai lại nghĩ tới, một Chiến Xa nho nhỏ, không có tiền không có cơ mật, cũng xảy ra chuyện như vậy! Mọi người đều chỉ lo bảo vệ Chiến Chiến, hoàn toàn không ngờ rằng lại có người táy máy tay chân trong kho hàng.

"Vậy bây giờ anh tính. . . ." Khâu Triết do dự một chút, sâu sắc nhìn Tùy Nhạc “Nếu như anh còn có băn khoăn, tôi có thể giúp."

Tùy Nhạc tự nhiên hiểu ý của Khâu Triết, mà Chiến Chiến càng thêm nắm chặt tay của anh không thả —— Dù sao, là người thân của mình, không có quan hệ máu mủ, nhưng cũng ở chung hòa thuận hơn hai mươi năm, một đêm phản bội, mấy năm tranh đấu gay gắt, nhưng đến thời điểm tuyên bố cuối cùng, lại thật dễ dàng. . . . Mềm lòng.

Cho nên, tuy thời gian qua khiến cho Nhạc Thác suy sụp từng chút, nhưng Tùy Nhạc và ba đều không đuổi tận giết tuyệt, một là bởi vì mẹ Nhạc Y Ảnh, vô luận nói như thế nào, Nhạc gia có công ơn nuôi dưỡng với bà, dù là trước hay sau khi bà gả đi, Nhạc Thác cũng đều tốt với người em gái này.

Còn có, Tùy Nhạc thủy chung không thể quên, trước khi Tùy Nhạc ra nước ngoài, hoặc là trước khi biết Nhạc Thác bắt đầu có ý với Dung Giang, tình cảm đối với cậu vẫn rất sâu, mà bởi vì diện mạo giống mẹ, Nhạc Thác đối với Tùy Nhạc, thậm chí còn thân cận hơn hai đứa con của mình.

Cho nên cho tới bây giờ, dù Tùy Nhạc thật buông tay phá huỷ Nhạc Thác, lại vẫn còn cho ông ta đường lui.

Nhưng việc làm của Nhạc Kỳ Nhiên. . . ác độc trong mắt Tùy Nhạc không che giấu chút nào, anh từng nói, bất cứ chuyện gì cũng có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng, tuyệt đối tuyệt đối không cho động một cọng tóc gáy của Chiến Chiến nữa!

"Khâu Triết, tôi cần anh hỗ trợ." Lúc này Tùy Nhạc đã sẽ không cố kỵ cái gì “Anh có thể khống chế nguồn gốc số tiền đầu tư của anh ở Giang Bạn không?"

******

Khâu Triết đi về rồi, Tùy Nhạc vẫn còn cúi đầu suy tư, Chiến Chiến thấy bộ dáng này của anh, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, cô lắc lắc cánh tay của hắn: "Nghĩ gì thế?"

Tùy Nhạc dùng một cái tay khác vuốt mặt, điều chỉnh một lúc, cúi người tiến tới hôn môi Chiến Chiến một cái: "Không có gì, nghĩ tới chuẩn bị thức ăn gì cho em, bác sĩ nói em hít khói không nhiều, nhưng vẫn nên uống ít nước canh bổ cổ họng."

"Em đâu có vào đám cháy, cách xa như vậy, không có chuyện gì ."

"Còn nói!" Tùy Nhạc trợn mắt nhìn Chiến Chiến một cái “Hôm nay lại giãy giụa như không cần mạng, cứ xông vào trong, lúc anh lôi kéo em ngộ nhỡ đụng bị thương thì làm thế nào!"

Chiến Chiến đuối lý, rồi lại không cam lòng nhỏ giọng lầm bầm: "Em không biết. . . ."

Nhưng nói xong, lại cảm thấy không đúng lắm: "Chờ một chút. . . Không phải anh vẫn luôn phòng ngừa sao? Sao còn. . . ."

Tùy Nhạc nghẹn lời, cũng bắt đầu suy tư vấn đề này, anh đúng là có ngừa, nhưng hình như rất nhiều lần, sau khi ăn Chiến Chiến mơ mơ màng màng, lại trong bồn tắm, ở trước cửa tủ quần áo, ở trên bồn rửa tay, hình như. . . .

Khụ khụ, thậm chí đã quên chuyện này rồi, nhất là sau khi gọi bà xã, thì càng thêm. . . . Không chút kiêng kỵ.

Chuyện đứa nhỏ, tựa hồ khiến hai người trong nháy mắt quên mất phiền não khác, chỉ chuyên chú vấn đề này, mà Tùy Nhạc bị Chiến Chiến nhìn gần, sờ sờ lỗ mũi: "Đều là vì anh, thật, đều là anh."

Chiến Chiến liếc anh, vừa định nói một câu không phải tại anh chẳng lẽ tại em, Tùy Nhạc lại đột nhiên thốt ra một câu nói: "Nhưng không có sự phối hợp của em thì chuyện này cũng không thành được. . . ."

Tùy Nhạc vừa dứt lời, liền lập tức đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt tay muốn phát tác của Chiến Chiến: "Hiện tại không thể đánh nữa, động tác phải êm ái."

Đổi lại bình thường, Chiến Chiến chỉ tiến công mãnh liệt hơn, nhưng hôm nay bởi vì một thứ thần kỳ tồn tại, lập tức ngừng công kích.

"Vậy em phải nằm bao lâu, chuyện ngày hôm nay đừng nên nói với người nhà, dù sao chúng ta đều không sao, chỉ có kho hàng cháy, cứ nói với người nhà là sự cố."

"Chuyện này chú Tả đã nói." Tùy Nhạc sờ sờ tóc của cô “Em bởi vì té xỉu mới nằm nghỉ, hôm nay có thể về nhà."

"Vậy anh mau đưa em về đi, nếu không ba mẹ sẽ nghi ngờ."

Tùy Nhạc nghe vậy lộ ra ý cười: "Yên tâm đi, anh đã sớm gọi điện thoại rồi, hôm nay em không phải về chỗ ba mẹ ——Hôm nay sẽ về chỗ hai chúng ta."

"Anh. . . . Nói như thế nào?"

"Anh gọi điện thoại cho ba em, anh đi công tác nhiều ngày. . . ." Tùy Nhạc hơi nhếch môi “Ông ấy rất hiểu tâm tình của anh."

Chiến Chiến ngây người một lúc, mặt liền đỏ: "Anh. . . . chẳng lẽ anh nói rõ với ba em."

Thấy anh không chút do dự gật đầu, Chiến Chiến liền kéo chăn mềm che kín mặt: mắc cỡ chết người.

"Chúng ta đã sắp kết hôn, chuyện này rất bình thường." Tùy Nhạc kéo cái chăn che mặt của cô xuống “Chớ che mình, bây giờ em phải luôn chú ý!"

Chiến Chiến đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình: "Anh chắc chắn sao? Sao em không có cảm giác gì cả, nơi này cũng không có động tĩnh gì."

Tùy Nhạc không nhịn được, cũng duỗi tay vào trong chăn, đoạt địa bàn với Chiến Chiến, một bàn tay to liền chiếm cứ cả lãnh địa, anh xoa xoa nửa ngày, nhưng trừ tấm hình X quang bác sĩ cho, dùng tay thật đúng là không cảm giác ra cái gì. Chiến Chiến bị động tác xoa xoa của anh làm hơi nhột, đẩy anh một cái: "Lấy ra lấy ra, nhột chết."

Nhưng đẩy thế nào, lại đẩy bàn tay anh tới dưới bụng mình. . . . đáy mắt Tùy Nhạc nóng lên, cháy đến Chiến Chiến giật mình.

Chiến Chiến nóng mặt, lại thấy tay Tùy Nhạc dừng lại ở nơi đó, không tiến công cũng không thối nhượng, trong đầu cô nhanh chóng thoáng qua một ý nghĩ, Chiến Chiến đảo tròn mắt, thử hỏi: "Khụ, hình như là lúc này. . . . Không thể ấy ấy. . . . Có phải không?"

Thấy sắc mặt Tùy Nhạc cứng đờ, mặt khó chịu, Chiến Chiến không nhịn được cười trộm trong lòng, ha ha, lần này xem anh còn dùng chiêu gì phản bác em!

Nhưng cô hoàn toàn không biết, Tùy Nhạc là một người suy nghĩ cực kỳ tích cực, sức sáng tạo hết sức phong phú. . . . trong vòng mấy tháng tương lai, cô không chỉ phải thừa nhận các loại khổ sở lúc mang thai, còn phải ứng phó phương thức trao đổi nổi bật của người khác. . . .

Nhưng giờ phút này, Tùy Nhạc vẫn chiếm hạ phong, anh không cam lòng rút tay ra, thấy vẻ đắc ý trên mặt Chiến Chiến, nhất thời dở khóc dở cười: "Trước không nói việc này, còn có chuyện này phải lập tức thảo luận."

"A, chuyện gì?"

"Nếu như muốn chưa kết hôn đã thành quả phụ, ngày mai chúng ta phải đi đăng ký." Mặt Tùy Nhạc biểu lộ đáng thương “Ông nội nói không cho phép mang bóng chạy, hiện tại chỉ có thể lập tức đăng ký, để cho quả bóng của chúng ta nhanh chóng hợp pháp."

". . . . . ."

Kết quả là, sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã sớm dò dò tốt tình hình, thừa dịp ba Chiến đến trại lính, mẹ Chiến đi mua thức ăn, trở về len lén cầm hộ khẩu của Chiến Chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK